Khi vòng xoáy linh khí biến mất, mấy bóng người mặc áo choàng đen kín người xuất hiện trên đỉnh núi Nghĩa Lĩnh đều đưa mắt nhìn lên bầu trời ánh mắt đăm chiêu như suy nghĩ điều gì, một người đột nhiên lên tiếng.“ Thắt chặt biên giới, phong toả tỉnh Phú Thọ không để một kẻ nào thoát ra bên ngoài.
“Hai người đằng sau lưng gật đầu rồi lắc người biến mất, chỉ còn lại một người vừa ra lệnh nhìn về hư không miệng thều thào.“ Ma chủng? Kiếp nạn này không thể tránh khỏi.”...Hắn từ từ mở mắt đập vào mắt hắn là một bầu trời xanh thăm thẳm, đầu hắn có chút không kịp thích ứng rồi từ từ nhớ lại, khi tiến vào vòng xoáy linh khí là một khoảng không đen đặc không nhìn thấy bất cứ thứ gì, hắn cùng Đan Nhi cứ như vậy trôi trong không gian đen đặc không biết qua bao lâu thì dần dần mất đi ý thức mà ngất đi.Hắn vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm Đan Nhi người con gái hắn đã có lỗi rất nhiều, khi thấy Đan Nhi nằm ngay trên người, hắn mới thở phù một hơi yên tâm.“ Đan Nhi dậy...dậy đi nào.”Hắn đưa tay xoa lên đầu Đan Nhi gọi cô ấy dậy, mất một lúc lâu Đan Nhi mới từ từ mở mắt, đôi mắt tèm nhem của Đan Nhi làm hắn không nhịn nổi cười.Thấy hắn cười Đan Nhi mang vẻ mặt ngẩn ngơ một lúc mới nhíu mày liễu lồm cồm bò dậy, hắn cũng vừa cười vừa đứng dậy nhìn Đan Nhi mà cười cười.“ Anh cười cái gì?”Đan Nhi mang vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn mà hỏi, hắn nhếch miệng đi tới sát Đan Nhi đưa bàn tay lên mặt Đan Nhi bắt lấy cục cứt mắt ( v~) rồi dơ ra mà nói.“ À thì cái cục này nó làm anh buồn cười.
“Vừa thấy thứ hắn cầm trên tay vẻ mặt lạnh lùng của Đan Nhi lập tức thay đổi trở nên đỏ bừng như quả cà chua, hắn lại được thêm một trận ôm bụng cười.Một ánh sáng sắc lạnh lao tới hắn giật mình lách người qua một bên tránh, khi nhìn lại có một con dao găm nhỏ cắm ngay cái cây đằng sau, hắn nheo mắt nhìn qua Đan Nhi nói.“ Em đối sử với anh như vậy hả?”Đan Nhi chỉ lạnh lùng quay đầu đi, thấy vậy hắn ý ới chạy theo miệng gọi to.“ Chờ anh...”Hai người sóng bước đi cạnh nhau, bấy giờ hắn mới có cơ hội quan sát xung quanh, hiện tại hắn cùng Đan Nhi đang ở trong một khu rừng rậm, hắn không biết vòng xoáy linh khí ném bọn hắn đi tới chỗ nào nữa.Ngước mắt lên nhìn trời thấy mặt trời đang đứng giữa hư không, hắn lẩm bẩm.“ Xem ra vẫn là ở trái đất không bị ném lên sao hoả...haz.”Đan Nhi ở bên cạnh nghe hắn nói khẽ lén mỉm cười rồi lại lạnh lùng nói.“ Đồ thần kinh.”Hắn ngẩn ra, hắn đang an ủi chính mình ấy vậy lại bị người ta chửi là đồ thần kinh thật là...Đi cả buổi hai người cũng không ra khỏi cánh rừng hắn có chút khó coi, dừng lại ở một cây cổ thụ cao hắn quay sang nói với Đan Nhi.“ Chờ anh một lát.”Vừa dứt lời hắn nhảy mạnh một cái từ dưới đất lên trên cây, đu thêm vài lần hắn đã đứng trên ngọn cây cổ thụ đưa mắt nhìn xa xa.
Không nhìn thì thôi vừa nhìn hắn đã ngao ngán thở dài, cánh rừng rộng bạt ngàn nhìn hết tầm mắt cũng không thấy điểm cuối cùng ở đâu, hắn thật sự không biết bản thân mình có còn đang ở lãnh thổ Việt Nam không nữa hay bị ném qua rừng Amazon bên kia lục địa rồi.Từ từ trèo xuống, khi xuống đến đất hắn nhìn Đan Nhi nói.“ Cánh rừng này phải mất cả tuần chúng ta mới có thể đi ra.”Và điều đó hắn cũng chỉ phỏng đoán, nghe hắn nói Đan Nhi chỉ gật đầu không nói.Màn đêm dần dần buông xuống, hai người dừng chân nhóm lửa ở một chỗ thưa thớt cây.
Ngồi bên đống lửa hắn trầm ngâm suy nghĩ thì một tiếng động nhỏ phát ra làm hắn giật mình “ Ọt ọt”Hắn nhếch miệng nhìn qua chỗ Đan Nhi đang ngồi, không biết phải do ngồi gần bếp lửa hay không khuôn mặt Đan Nhỉ ửng hồng nhìn cực kì mê người.“ Đói rồi hả?”Đan Nhỉ vẫn im lặng không lên tiếng, hắn cười xấu xa trong bụng lôi từ trong balo ra mấy gói lương khô cùng chai nước, bóc vỏ lương khô đút vào mồm cắn rôm rốp, hắn cố tình phát ra âm thanh to, ăn gần hết miếng lương khô hắn mới dơ về hướng Đan Nhi nói.“ Em có ăn không? “Rồi hắn lại “ à “ lên một tiếng rồi nói.“ Chắc là em không đói đâu.”Rồi đút nốt miếng lương khô vào trong mồm nhai nhồm nhoàm, mắt mang theo ý cười nhìn Đan Nhi, lần này không giống với suy nghĩ của hắn Đan Nhi vẫn quật cười ngồi im xoay xoay con dao găm trong tay.Một lúc sau âm thanh “ ọt ọt “ lại vang lên một lần nữa, hắn cười ha ha nhìn Đan Nhi mà nói.“ Vẫn còn cứng đầu à?.”Lần này có lẽ do cái bụng không còn chống đỡ được nữa Đan Nhi mang theo cái mặt xị ra hai mắt đã rơm rớm nước mắt đi lại chỗ hắn chìa tay ra, hắn nhìn vào đôi mắt đẹp của Đan Nhi cái tính nhăn nhở lại nổi lên hắn nói.“ Dơ tay ra tính làm gì đây?”Đan Nhi bặm môi nhìn hắn chằm chằm, trong ánh mắt đã mang theo sự tức giận, hắn điếc không sợ súng vẫn cứ trêu ngươi mặt vẫn nhăn nhở cười.Đan Nhi lần này không còn lạnh lùng với hắn nữa mà nhảy tới gần hắn cướp lấy lương khô rồi chạy qua bên kia ngồi.Hắn cười thầm trong lòng xem ra lần này Đan Nhi không chạy thoát, mặc dù đã giết sư phụ Đan Nhi nhưng hắn không cho điều đó là bản thân hắn làm sai, tà đạo hại người hắn cũng không thể đứng im mà nhìn...Đi qua đưa cho Đan Nhi chai nước hắn nói.“ Uống nước đi không nghẹn.
“Đan Nhi nhìn hắn rồi đưa tay cầm lấy chai nước, hắn quay người đi qua một bên chọn một chỗ chống dọn dẹp thật sạch sẽ rồi lấy từ trong ba lô ra một bộ lều nhỏ bắt đầu dựng lên.Đối với hắn lần tiến vào cổ thành này hắn xem như một lần dã ngoại thám hiểm vậy nên mấy vật dụng cần thiết hắn sắm đủ cả.30 phút sau hắn nhắm nhìn thành quả của mình, coi như cũng không tệ mặc dù có chút hơi xộc xệch một tí nhưng xem như miễn cưỡng đạt yêu cầu đề ra, lại lượn quanh lều một vòng dải một vòng tròn hùng hoàng, cùng một loại nước thuốc đặc chế để xua đuổi động vật cùng yêu ma, hắn không muốn đang ngủ lại có con vật nào mắt mù đụng vào lều của hắn, lúc đó không biết khóc với ai.Đan Nhi vẫn ở một bên nhìn theo từng hành động của hắn, trong lòng cô đang không ngừng có những suy nghĩ hỗn tạp đan xen.Hắn đi qua chỗ Đan Nhi đang ngồi nói.“ Muộn rồi mình đi ngủ thôi, mai còn lấy sức tiếp tục lên đường.
“Đan Nhi chỉ gật gật đầu không nói, hắn cũng không nói thêm gì mà đi tới chỗ căn lều cởi giày chui vào bên trong, vừa chui vào hắn lại chui ra nói lớn.“ Lều chỉ có một 2 chúng ta ngủ chung, yên tâm anh không làm gì em đâu anh thề...”Rồi không quên dán thêm một lá bùa tím lên cửa căn lều, có lá bùa này thách con ma con quỷ nào dám đến đây mà quẫy phá ,hắn yên tâm mà đi ngủ.Vắt tay lên chán mà lâm vào suy nghĩ không biết những kẻ khác liệu đã tiến vào cổ thành hay chưa, hay cũng giống hắn bị ném tới cái xó xỉnh nào không biết.Cửa lều đột nhiên vén lên, hắn liền ngắm mắt giả vờ ngủ.
Đan Nhi nhìn hắn một lúc mới khẽ nằm sang một góc còn trống bên cạnh, còn giật lấy cái chăn hắn đang gối mà đặt ra giữa mà nói.“ Anh mà bậy bạ, tôi cắt.”Hắn cười thầm trong lòng nghĩ thầm em mà cắt sau này lấy cái gì mà dùng.
Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ, chứ mà hắn nói ra không khéo lại bị cắt trym thật ấy.“ Ngủ ngon.”Hắn nhếch miệng cười nói rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.Nửa đêm hắn khẽ nheo mắt rồi mở ra trên bụng hắn đã có một cái chân dài gác lên, ở cổ bị một cánh tay quấn lấy, khẽ cựa đầu nhìn qua gương mặt đang sát ngay bên cạnh, hắn nở một nụ cười xấu xa nói khẽ.“ Là em tự mò qua chỗ anh đấy.”Rồi đưa đầu tới gần hôn nhẹ lên bờ môi đỏ mọng không cần son phấn kia, một lúc hắn mới lưu luyến rời khỏi.
Hắn khẽ cựa mình vòng tay ôm lấy Đan Nhi đặt đầu Đan Nhi lên cánh tay ôm sát vào trong lòng, cảm giác thứ mềm mềm dí sát vào ngực mình hắn thì thào.“ Cảm giác đúng là không tệ.”Rồi từ từ chìm vào trong giấy ngủ, bên ngoài bếp lửa vẫn đỏ hồng cháy bập bùng trong đêm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...