Trước khi đi, Thẩm Lạc bỗng nhiên bảo Bạch Tiêu Thiên chờ chốc lát, quay người đi đến Hỏa Độc Tuyền, tay vung lên, lấy ra Thuần Dương Kiếm Phôi chặt đứt một gốc Lang Độc Hỏa Linh, sau đó nhanh chóng dùng một hộp ngọc bỏ vào, toàn bộ hành trình không dùng tay đụng vào.
"Ngươi hái cái đồ chơi này làm gì?" Chờ hắn quay người trở về, Bạch Tiêu Thiên lập tức tò mò hỏi thăm.
"Giữ lại cần dụng, ngươi đừng quan tâm." Thẩm Lạc nói mập mờ một câu, đi tới phía trước.
Bạch Tiêu Thiên gãi gãi đầu, đi theo.
Dựa theo Lâm Tâm Nguyệt nói, tòa sơn cốc kia cách nơi đây không quá xa, tìm kiếm cũng không khó, hai người Thẩm Lạc chỉ phí nửa canh giờ, xuyên qua trùng điệp rừng rậm, đi tới nơi đó.
Đứng tại miệng hang, Thẩm Lạc thầm nghĩ trong lòng, đây thật đúng là tiểu sơn cốc.
Lối vào chật hẹp giống như miệng hồ lô, độ rộng khoảng hai người song hành, may mà khoảng cách rất ngắn, chỉ dài chừng một trượng, địa thế bên trong bỗng nhiên rộng ra.
"Trong cốc này cũng không có hào quang màu sắc rực rỡ toát ra, chúng ta không phải đi nhầm chứ?" Bạch Tiêu Thiên nhìn về phía trong cốc, nghi ngờ hỏi.
"Hơn mười dặm hướng tây nam chỉ có một ngọn núi này, mặt khác khoảng cách không quá xa, có thể là sơn cốc mà nàng nói." Thẩm Lạc lắc đầu nói.
"Nếu vậy, hẳn là chỗ này, nếu Lâm cô nương nói, trong cốc ngẫu nhiên có hào quang sáng lên, vậy chắc không phải vật thường, trước mắt không gặp được cũng là bình thường." Bạch Tiêu Thiên nhẹ gật đầu, phân tích.
"Không phải là nàng thuận miệng bịa chuyện, dùng để lừa gạt đăng đồ tử ngươi chứ?" Thẩm Lạc cười nói.
"Lâm cô nương không phải loại người này, được rồi, để phòng vạn nhất, hay là trước dùng thần thức dò xét một cái đi." Bạch Tiêu Thiên nói xong, lúc này nhắm hai mắt lại, hai ngón tay điểm mi tâm, bắt đầu thả ra thần thức dò xét.
"Thần thức thẩm thấu không vào được." Chỉ một lát sau, y mở hai mắt ra, lắc đầu nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, cũng lập tức nhắm hai mắt lại, dò xét bên trong.
"A, trong này chướng khí sương độc, thế mà có thể cách trở thần thức dò xét." Thẩm Lạc cũng mở miệng nói.
"Cái này chẳng phải đúng à?" Bạch Tiêu Thiên lập tức kêu lên.
"Đúng rồi? Cái gì đúng rồi?" Thẩm Lạc kinh ngạc hỏi.
"Ngươi không phải muốn tìm nơi có dị tượng cổ quái à? Nơi này không phải sao." Bạch Tiêu cười nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, nhất thời không biết phản bác ra sao.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, vào xem chẳng phải sẽ biết sao?" Bạch Tiêu Thiên bật cười lớn.
Nói xong, y dẫn đầu cất bước đi vào sơn cốc.
Thẩm Lạc đi theo sau, mới tiến lên mười mấy bước, phía trước bỗng nhiên có một cơn gió thổi tới, cuốn theo mảng lớn sương mù màu trắng nồng đậm bay qua, trong nháy mắt che khuất hai người bọn hắn.
Còn không đợi hai người biết rõ chuyện gì xảy ra, mặt đất dưới chân hai người bọn họ bỗng chấn động kịch liệt.
Ngay sau đó, thân thể hai người nhoáng một cái, kém chút ngã nhào trên đất, lập tức cả người không bị khống chế vọt mạnh vào trong sương mù dày đặc phía trước.
"Đây là có chuyện gì?"
Thẩm Lạc vừa mới phát ra một tiếng nghi vấn, mắt cá chân hắn bỗng truyền đến một cỗ đại lực, có thứ gì đột nhiên khóa lại hai chân của hắn, khiến cho hắn không thể động đậy.
"Là mặt đất đang động, mặt đất đang trượt về phía trước." Bạch Tiêu Thiên kêu lên.
Thẩm Lạc lập tức vung tay lên, một cỗ gió lốc từ giữa tay áo hắn gào thét tuôn ra, quét đi sương vụ nồng vụ màu trắng phía dưới ra một chút, mới nhìn rõ trên mắt cá chân mình, thình lình quấn lấy hai sợi dây leo màu đen to bằng cánh tay trẻ con.
Mà dưới chân hắn, đứng đấy căn bản không phải thổ địa, mà là từng cây dây leo vặn vẹo giao thoa nhau, kết thành một mảnh địa võng, giờ phút này cũng chính lưới này kéo bọn hắn vọt nhanh vào trong sơn cốc.
Xông đến một lúc, Thẩm Lạc chợt nghe trong sương mù dày đặc phía trước, có trận trận thanh âm vỗ cánh "Ong ong" truyền đến, sau đó có từng bóng đen lớn chừng quả đấm xông phá sương mù dày đặc, lao đến hắn cùng Bạch Tiêu Thiên.
Thẩm Lạc vội vàng bấm Tị Thủy Quyết, quanh người mình ngưng tụ thành một tầng màn sáng màu xanh nước biển, bảo vệ mình ở giữa. Bạch Tiêu Thiên bên cạch cách đó không xa cũng ngâm tụng nhỏ một tiếng, trên thân cũng có hào quang màu vàng sáng lên, hóa thành một lồng ánh sáng lồng ngoài thân.
Chỉ nghe "Bộp bộp" một trận, những bóng đen chạy như bay liên tục đụng vào vòng phòng hộ trên thân hai người, nhưng hết thảy bị bắn ngược lại.
Ngay sau đó, những bóng đen này nhao nhao vỗ cánh, lơ lửng bốn phía.
Thẩm Lạc tập trung nhìn vào, mới phát hiện trên thân những hắc ảnh kia sinh ra từng đường vân vàng đen giao nhau, giống như vệnh vằn của lão hổ, phần đuôi thì mọc ra một cây châm óng ánh màu xanh sẫm dài khoảng ba tấc.
"Hổ Văn Độc Phong!" Thẩm Lạc lập tức nhận ra.
Loại ong độc này độc tính cực mạnh, thập phần khát máu hung hãn, một khi phát hiện vật sống tới gần sẽ không chết không thôi phát động công kích, dù độc châm của mình bị bẻ gãy cũng sẽ không ngừng, cho đến kho độc chế hoang toàn đối phương.
Những ong độc kia lơ lửng giữa không trung một lát, hai cánh trong suốt trên lưng vỗ cực nhanh, từng con nhao nhao chuyển hướng phần đuôi, lấy độc châm nhắm ngay hai người Thẩm Lạc, cực tốc đâm qua.
"Đinh đinh" hai âm thanh bén nhọn vang lên.
Thẩm Lạc xem xét ngoài thân, phát hiện màn sáng Tị Thủy Quyết bên ngoài, đúng là trực tiếp bị đâm xuyên ra mười mấy lỗ nhỏ, từng cây châm độc bén nhọn từ trên những lỗ nhỏ kia đâm vào, cây gần nhất cách mắt Thẩm Lạc bất quá hơn tấc.
"Đi."
Thẩm Lạc hừ lạnh một tiếng, khí thế toàn thân lập tức tăng vọt, một cỗ khí tức cường đại trong nháy mắt kích phát ra quanh thân, khiến toàn bộ màn sáng Tị Thủy Quyết trùng kích ra bốn phương tám hướng.
"Vù."
Theo một tiếng kình phong này vang lên, một cỗ cự lực vô hình tuôn ra bốn phương tám hướng, đánh những Hổ Văn Độc Phong kia tan ra. Nhưng thân hình bọn gia hỏa này tuy nhỏ, lại cực kỳ cứng cỏi, bị đánh lui ra sau, rất nhanh lại lần nữa vọt tới.
Thẩm Lạc bất đắc dĩ, đành phải đưa tay ra trước một cái, Thuần Dương Kiếm Phôi xẹt qua một đạo kiếm hồng, xuất hiện ở trước mặt hắn.
Hắn bấm kiếm quyết, tay vung lên, Thuần Dương Kiếm Phôi "Vèo" một tiếng bắn ra cực nhanh, trong nháy mắt chặt đứt bảy, tám con ong độc phía trước thành hai đoạn.
Nhưng rất nhanh, bốn phía có càng nhiều Hổ Văn Độc Phong đánh tới, trong lúc nhất thời thanh âm vỗ cánh của ông độc to như mưa to.
Thẩm Lạc nhìn thấy lít nha lít nhít ong độc đánh tới, cũng cảm thấy da đầu tê dại một hồi, vội vàng kết động Tị Thủy Quyết bảo vệ quanh thân, đồng thời lấy tâm niệm ngự kiếm, như du long bán nhanh ra bốn phía.
Đạo đạo kiếm quang chớp động không thôi, mặc dù giết ong độc dễ dàng như chém dưa thái rau, nhưng số lượng ong độc nhiều như lông trâu, rất nhanh bao phủ Thuần Dương Kiếm Phôi thành một đại cầu màu đen.
Trong lòng Thẩm Lạc phiền muộn, cổ tay lại chuyển động, trong lòng bàn tay thêm ra mười mấy lá bùa màu xanh, đưa tay vẩy một cái về phía trước, lá bùa tựa như từng con diều bay lượn ra, xông vào trong đám ong độc đầy trời kia.
"Bạo", Thẩm Lạc quát nhẹ một tiếng.
"Rầm rầm rầm."
Liên tiếp thanh âm nổ đùng không ngừng vang lên, trong những phù văn nổ bể ra kia có từng đoàn từng đoàn hỏa diễm xích hồng phun ra ngoài, che phủ mảng lớn Hổ Văn Độc Phong vào trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...