"Lần trước Cửu Phạm Thanh Liên hiện thế, tiểu nhân mới vừa tới đến La Tinh thành này, hẳn là chín mươi mấy năm. Đúng rồi, chín mươi sáu năm trước. Còn xuất hiện ở đâu, tiểu lão nhân cũng không rõ, ta chỉ nghe nói là tranh đoạt vài đóa Cửu Phạm Thanh Liên kia, phụ cận Hồng Thạch đảo đã bộc phát một trận đại chiến." Hoàng ban lão giả hiển nhiên cũng là người thức thời, nói rõ thứ mình biết không giữ lại chút nào.
Thẩm Lạc gật gật đầu, lại hỏi thăm lão giả mấy vấn đề liên quan tới Cửu Phạm Thanh Liên, sau đó cáo từ rời đi.
"Không ngờ Cửu Phạm Thanh Liên nổi danh tại La Tinh quần đảo như vậy, tùy tiện một chưởng quỹ cửa hàng cũng biết nhiều tin tức như thế, xem ra muốn tìm tới cũng không quá khó khăn." Ngữ khí Nguyên Khâu hưng phấn nói.
Tìm tới Cửu Phạm Thanh Liên, là lão có thể cầm tới nửa bản Dược Tiên Tập.
Trên đó cổ trùng cường đại ngược lại là thứ yếu, lão dựa vào bản mệnh cổ khống chế thân thể, miễn cưỡng phục sinh, tu vi cũng đã không thể nào tiến bộ, Dược Tiên Tập là thánh điển cổ sư nhất mạch, hi vọng phía trên đó có thể tìm tới phương pháp đột phá khốn cục.
"Hi vọng như vậy." Thẩm Lạc nhẹ nhàng nói.
Ở trên đường trầm ngâm một lát, hắn bước vào một cửa hàng khá lớn, sau một lát lại đi ra, rồi lại bước vào cửa hàng thứ ba.
Trong nháy mắt qua một ngày, lúc chạng vạng tối, Thẩm Lạc đi vào trong một toà khách sạn u tĩnh chuyệ cho tu sĩ thuê trong thành, hắn thuê một gian phòng.
Kiểm tra gian phòng một chút, không phát hiện vấn đề gì, hắn vung tay lên, hơn mười đạo bạch quang rơi vào các góc gian phòng, ngưng tụ thành một đạo cấm chế màu trắng.
Làm xong những thứ này, Thẩm Lạc mới yên tâm ngồi xuống, thần sắc khó coi.
Một ngày này, hắn dò xét tin tức Cửu Phạm Thanh Liên khắp nơi, không chỉ những cửa hàng nhỏ kia, về sau Thanh Ngọc các, Bạch Vân cư, Thiên Hỏa lâu cũng đều đi hỏi thăm, tốn không ít tiên ngọc khơi thông, đáng tiếc vẫn không thể hỏi thăm lai lịch Cửu Phạm Thanh Liên.
Cơ hồ lí do tất cả các nơi thoái thác đều giống nhau, cứ mỗi hơn trăm năm, La Tinh quần đảo này sẽ trống rỗng xuất hiện vài đóa Cửu Phạm Thanh Liên, địa điểm mỗi lần xuất hiện cũng không giống nhau, không có bất kỳ quy luật gì, ai cũng không biết những Cửu Phạm Thanh Liên kia từ đâu tới.
Bất quá hắn nghe được một tin đồn ở La Tinh quần đảo, quần đảo nơi này trừ tứ đại thương minh, còn có một môn phái thần bí, thực lực còn trên tứ đại thương minh. Cửu Phạm Thanh Liên chính là do môn phái thần bí này khống chế, cứ mỗi trăm năm đưa ra vài đóa, về phần tin tức môn phái thần bí này thì không ai biết được.
"Cửu Phạm Thanh Liên quả nhiên không phải dễ tìm, theo ta thấy, lai lịch vật này vẫn nén đi hỏi tứ đại thương minh kia." Trong không gian Thiên Sách, thần sắc Nguyên Khâu càng thêm khó coi.
Đến La Tinh quần đảo, là một tay lão thu xếp, nếu tìm không thấy Cửu Phạm Thanh Liên, không chỉ Dược Tiên Tập không có để trông cậy vào, mặt mũi của lão cũng mất hết.
"Chuyện quan trọng cơ mật như thế, dù chúng ta tốn tiên ngọc đi mua tin tức, tám thành cũng sẽ không ai chịu nói cho chúng ta biết." Bạch Tiêu Thiên ngừng nghiên cứu sương độc màu tím kia, đi vào chỗ ở Nguyên Khâu, thương thảo chuyện Cửu Phạm Thanh Liên.
Tu vi của y đạt tới Xuất Khiếu hậu kỳ, Hóa Sinh tự đã chuẩn bị cho y một ít thủ đoạn phụ trợ tiến giai Đại Thừa kỳ, nhưng cũng không thể cam đoan vạn vô nhất thất, đối với loại bảo vật Cửu Phạm Thanh Liên này, y tự nhiên cũng rất động tâm.
"Thực sự không được, giờ không giữ quy tắc bắt lấy một trưởng lão tứ đại thương minh, đưa đến nơi này từ từ thẩm vấn, bằng vào đồng thuật của Thẩm đạo hữu cùng cổ thuật của ta, không tin hỏi không ra." Trong mắt Nguyên Khâu loé lên hung quang nói.
Bạch Tiêu Thiên ngơ ngác nhìn Nguyên Khâu, thầm nghĩ người này không hổ là ma đầu dám cùng yêu ma giết tới Phổ Đà sơn, một lời không hợp liền muốn xuất thủ bắt người.
"Vậy thì không cần, La Tinh thành này nước nhìn không cạn, chúng ta mới đến, vẫn nên cẩn thận chút, dù sao thời gian còn đai, lại tìm kiếm mấy ngày một chút đi." Thẩm Lạc vội vàng nói.
Nguyên Khâu cũng chỉ do nóng vội, thuận miệng nói, cũng không phải là thật muốn đi bắt người, lập tức đè lại không đề cập tới nữa.
Mấy người lại trao đổi một hồi, lúc này mới kết thúc, tự đi làm việc của mình.
Thẩm Lạc lại suy tính biện pháp tìm kiếm Cửu Phạm Thanh Liên, nhưng vẫn không nghĩ ra, lắc đầu không nghĩ nhiều nữa, nhắm mắt dưỡng thần.
Sau một lát, hắn lật tay lấy ra sáu bảy pháp khí trữ vật, chính là của đám Bảo Tướng thiền sư, thanh niên cầm quạt trắng.
Mấy ngày nay hắn bận rộn đi đường, chưa kịp xem, bây giờ có thời gian, phải dò xét một phen.
Non nửa khắcsau, Thẩm Lạc đã xem qua pháp khí trữ vật của năm người đại hán họ Chân.
Năm người đều là tán tu, vốn liếng mỏng manh, cũng không có thứ giá trị quá cao.
Hắn lắc đầu, cầm lấy pháp khó trữ vật của Bảo Tướng thiền sư cùng thanh niên cầm quạt trắng, thần thức đồng thời chui vào, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Lai lịch hai người này bất phàm, pháp khí trữ vật cất giữ tương đối khá, riêng tiên ngọc đã mấy ngàn khối, còn có mấy món pháp bảo không tệ, cùng không ít tài liệu quý hiếm.
"A, Phượng Hoàng Vĩ!" Đôi mắt Thẩm Lạc đột nhiên sáng lên, từ trong pháp khí trữ vật của Bảo Tướng thiền sư lấy ra một cây linh mộc hỏa hồng, hình dáng như lông đuôi Phượng Hoàng nên có tén gọi đó, là một trong tài liệu chính của Khôn Thổ Dẫn Lôi Phù.
Tài liệu chính của Khôn Thổ Dẫn Lôi Phù gồm ba loại, theo thứ tự là Tử Lôi Hoa, Phượng Hoàng Vĩ, cùng Nguyệt Tinh Tử.
Ngày đó tại Triều Âm động Phổ Đà sơn, hắn tìm được Tử Lôi Hoa, bây giờ có Phượng Hoàng Vĩ này, chỉ còn lại có Nguyệt Tinh Tử sau cùng và một ít tài liệu phụ trợ.
Khôn Thổ Dẫn Lôi Phù chính là ngụy tiên phù, uy lực mạnh mẽ, theo ghi chép trên điển tịch Ngọc Hồ tộc trong mộng cảnh, không thua một kích tu sĩ Chân Tiên kỳ, ở trong mộng có lẽ không dùng được vật này, nhưng đối với hiện thực tuyệt đối là trọng bảo áp đáy hòm.
Thẩm Lạc mừng khấp khởi thu Phượng Hoàng Vĩ vào, tiếp tục dò xét.
Đuôi lông mày hắn đột nhiên vẩy một cái, từ trong pháp khí trữ vật của thanh niên cầm quạt trắng lấy ra một vật, lại là một hạt châu lớn chừng quả đấm.
Châu này có màu tím nhạt, giống ngọc mà không phải ngọc, trong thân châu lộ ra một cỗ ba động linh lực, nhìn có chút bất phàm.
Thanh niên cầm quạt trắng cất châu này dưới đáy pháp khí trữ vật, còn cần mấy tấm phù lục phong ấn phong bế, có vẻ rất là quý trọng.
"Chẳng lẽ là pháp bảo gì?" Thẩm Lạc rót pháp lực vào trong đó, hạt châu tản mát ra một vòng tử quang nhàn nhạt, ngoài thứ đó không còn thứ gì khác.
Hắn kiểm tra một chút những tử quang kia, không dò xét ra chúng có hiệu quả gì đặc biệt.
"Ừm, đây là?" Ánh mắt Thẩm Lạc nhìn vào phía trong hạt châu.
Trên hạt châu chớp động tử quang, bên trong ẩn hiện hai chữ nhỏ.
Hắn gia tăng pháp lực rót vào, trong đôi mắt càng hiện ra từng tia từng tia thanh quang, vận chuyển Huyền Âm Mê Đồng, lúc này mới thấy rõ hai chữ nhỏ này là "Vạn độc".
"Vạn độc? Chẳng lẽ là một viên độc châu?" Thẩm Lạc giật mình, trong đầu nhớ lại tại động quật đáy biển gặp phải sương độc màu tím kia, vội vàng lui lại mấy bước.
Cũng may, tình huống hắn dự đoán cũng không xuất hiện, thân thể không xuất hiện dấu hiệu trúng độc.
"Nếu không phải dùng để thi độc, chẳng lẽ là đồ vật giải độc?" Thẩm Lạc tự lẩm bẩm, lật tay thu châu này vào không gian Thiên Sách nào đó.
Nơi này thình lình trôi nổi một mảng lớn sương độc màu tím, bất quá trong không gian kim quang này, nó một mực bị giam cấm, không phiêu tán.
Vạn Độc Châu xuất hiện trên sương độc kia, chậm rãi rơi xuống, rất nhanh tiếp xúc với sương độc màu tím.
"Ông" một tiếng, tử quang trên hạt châu như bị kích thích, bỗng nhiên sáng gấp mười lần, chung quanh hình thành một vòng sáng lớn nửa trượng.
Mà những sương độc kia vừa tiếp xúc vòng sáng, vậy mà nhanh chóng tiêu tán, phảng phất như gặp phải khắc tinh vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...