Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Tiều phu bị bạch quang này đánh trúng lộn mấy vòng, "Ầm" một tiếng, đâm vào trên tường đại điện bên trái, chấn động làm đại địa cũng hơi run lên.
Thẩm Lạc nhìn lại tiều phu, chưa phát giác hít vào một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy tiều phu kia đã xoay người nằm trên đất, khớp nối hai tay vặn vẹo chống đất, cổ quỷ dị đưa ra trước, trên khuôn mặt xấu xí nổi gân xanh, hai mắt một mảnh huyết hồng, khóe miệng "Tách tách" chảy xuống nước bọt.
Thương đội nhất thời bị một màn trước mắt này dọa cho phát sợ, từng người ngẩn ra tại chỗ.
"Cô cô cô..."
Chỉ nghe từ chỗ sâu trong yết hầu tiều phu phát ra từng tiếng vang cổ quái, trên thân "Đôm đốp" vang lên không ngừng, hình thể lớn lên lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, làm quần áo trên người căng đứt ra.
Thẩm Lạc liền thấy làn da trên người nó lộ ra, rõ ràng là màu xám trắng, phía trên sinh ra khối lớn khối lớn chấm màu đen, nhìn tựa hồ đã chết nhiều ngày rồi.
Mà theo thân hình không ngừng phồng lớn, lớp da kia vậy mà cũng căng phồng lên, cho đến "Xoẹt" một tiếng, sau lưng triệt để vỡ ra, lộ ra một con chuột lông xám hai chân đứng vững, cao chừng bảy, tám thước.
Lần này đừng nói người thương đội, ngay cả mấy hộ vệ kia cũng có chút hoảng hồn.
"Đừng hoảng hốt, một con Thử Yêu mà thôi, chúng ta hợp lực giết nó." Thanh niên mặt đen ngược lại trấn định rất nhiều, lập tức quát lớn một tiếng.
Chúng hộ vệ nghe tiếng, nhao nhao móc ra một cái bình nhỏ, từ đó đổ ra một chất lỏng màu bạc, đổ vào trên binh khí, sau đó vây từ hai bên con Thử Yêu lại.
Thẩm Lạc ngồi nguyên chỗ, cảnh giác quan sát chung quanh, tay phải lặng lẽ giấu ở trong ống tay áo.
Đúng lúc này, một tiếng rú thê lương đột ngột vang lên, ngực một gã hộ vệ tới gần thần toạ, đột nhiên bị hai bàn tay gầy còm xuyên thủng, thẳng tắp giơ lên giữa không trung.
Lúc này đám người mới kinh hãi phát hiện, tên ăn mày một mực nghiêng người ngủ kia, đúng là không biết lúc nào đã đứng lên.
Chỉ thấy thân hình gã uốn éo, hai tay bỗng nhiên vung mạnh, thi thể hộ vệ treo ở trên cánh tay gã bỗng nhiên văng ra ngoài, thẳng đến người Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc đột ngột nhảy từ mặt đất ra sau một cái, né tránh.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía tên ăn mày kia, lúc này mới thấy rõ chân dung hai mắt gã đã hư thối, làm da trên mặt nhăn lại, phía trên mọc đầy đốm đốm màu xanh sẫm, rõ ràng là một bộ cương thi!
Lần này bọn hộ vệ vốn thẳng hướng Thử Yêu triệt để loạn trận cước, nhao nhao thối lui tứ tán.
"Những người khác mau lui ra ngoài, hộ vệ lưu lại, cùng ta giết yêu diệt thi này." Thanh niên mặt đen thấy thế, lập tức lớn tiếng quát.
Lão giả tóc xám kia hẳn là tổng quản thương hội, vội vàng hô to: "Mau lui ra ngoài, mau lui ra ngoài", rồi lão dẫn đầu xông ra cửa điện. Bọn tiểu nhị khác cũng nhao nhao chạy một mạch ra ngoài.
Nhưng ngay lúc đó liền có liên tiếp tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng từ ngoài điện truyền vào, nơi đó dường như còn có yêu vật khác ẩn giấu. Lần này trong điện ngoài điện, lập tức bị tạo thành thế giáp công.
"Không nên loạn, nhanh tập trung đến bên này." Thanh niên mặt đen quá sợ hãi, vội hô.
Mấy tên hộ vệ còn lại lập tức nhao nhao lui trở về, dựa lưng vào nhau, ý đồ tạo thành một vòng phòng ngự với phía ngoài.
Nhưng mà, không chờ vòng phòng ngự bọn họ thành hình, trong mắt con Thử Yêu kia loé lên lục mang, thân hình đột nhiên vồ xuống phía trước, chân trước đột nhiên móc vào đất, như mũi tên kề sát đất xông tới lỗ hỏng phòng ngự của mấy người.
"Cẩn thận..."
Không đợi âm thanh kinh hô kia rơi xuống, con Thử Yêu kia đã hóa thành một đoàn hư ảnh, một đầu đâm vào trong đám hộ vệ.
Hai tên hộ vệ rên khẽ một tiếng, tuần tự bị đụng giữa không trung.
Một người trong đó vận khí tốt, bị đụng bay ra ngoài. Còn người kia lúc rơi xuống bị Thử Yêu ngửa đầu há miệng khẽ cắn, trực tiếp kéo đứt một cái chân.
Trong đại điện loạn tung tùng phèo, bộ cương thi trang phục ăn mày kia, thân hình đột nhiên chuyển động, bổ nhào về phía trước, nhưng không thẳng hướng những hộ vệ kia, mà nhào về phía Thẩm Lạc.
Thân hình cứng ngắc, đằng nhập giữa không trung, hai tay thẳng tắp xông về phía trước, tốc độ đúng là cực nhanh.
Thẩm Lạc nhìn thấy móng tay trên đôi quỷ trảo kia, còn mang theo từng miếng thịt băm đỏ tươi, da đầu có chút run lên, cuống quít lui về phía sau.
Ai ngờ thi thể hộ vệ vừa rồi bị cương thi đâm xuyên ngực giết chết đang ở ngay phụ cận, Thẩm Lạc bị vướng vào một cái chân rắn chắc của gã nhô ra, thân hình lảo đảo một cái, liên tục lui mấy bước, phía sau lưng liền đâm vào trên một cây cột cung điện.
Mười ngón tay cương thi loé lên huyết quang, trong nháy mắt đã đến trước mắt của hắn, mắt thấy sẽ cắm xuyên đầu hắn.
Hai mắt Thẩm Lạc ngưng tụ, gọn gàng lách đầu ra hướng phải, song trảo cương thi liền sượt qua lỗ tai của hắn đâm vào trong cột cung điện.
Chỉ nghe "Ầm" một tiếng vang trầm, toàn bộ đại điện đều đi chấn động một cái.
Mười ngón cương thi cùng xuyên qua cột cung điện, ngay cả toàn bộ bàn tay đều xuyên vào trong đó, trong lúc nhất thời khó mà rút ra được.
Tay phải Thẩm Lạc lúc trước một mực giấu ở trong tay áo lập tức giương lên, trong lòng bàn tay liền thiêu đốt một trận.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn!
Một đạo lôi quang tuyết trắng trống rỗng hiển hiện, trực tiếp đánh xuyên nóc đại điện, rơi vào trên thân tên cương thi ăn mày.
Chỉ một thoáng, toàn thân cương thi ánh lửa văng khắp nơi, rung động đôm đốp, trong miệng khàn giọng quái khiếu không ngừng, trên thân cũng bốc lên từng cỗ khói đen.
Nguyên lai Thẩm Lạc đã đề phòng từ lâu, lặng lẽ trong lòng bàn tay lấy máu tươi vẽ lên một đạo Tiểu Lôi Phù, pháp lực đã kích phát tuỳ tiện sử dụng ra.
Chỉ là hắn cũng không nghĩ tới, lần này uy lực Tiểu Lôi Phù, vậy mà lớn hơn rất nhiều so với hắn thí nghiệm trước đó.
"Có tu tiên giả..."
Không biết là ai hô một tiếng, những hộ vệ kia thấy thế, lập tức mừng rỡ, mặc dù thấy trong miệng Thử Yêu đang ngậm một đùi người, bộc lộ bộ mặt hung ác, nhưng họ cũng nhao nhao huy động binh khí, chém về phía Thử Yêu.
Chất lỏng màu bạc trên đao kiếm bọn họ không biết là thứ gì, mỗi một lần chém trên người Thử Yêu, miệng vết thương liền toát ra một sợi khói xanh. Thử Yêu cũng giống như bị thương nặng, gào thét không ngừng.
"Trước tránh ra..." Tên thanh niên mặt đen kia hét lớn một tiếng, đột nhiên lấy từ sau hông xuống một vật màu đen, quăng tới phía Thử Yêu kia.
Đám người lập tức thu đao tránh ra.
Chỉ thấy vật màu đen kia giữa không trung đột nhiên mở ra, hóa thành một tấm lưới màu đen rơi xuống, trùm lên Thử Yêu phía dưới. Nó nhìn như nhẹ nhàng không có vẻ gì nặng, nhưng trùm trên người Thử Yêu lại trực tiếp đè nó sấp xuống dưới, muốn động đậy cũng không nổi.
Chúng hộ vệ thấy vậy, lại không nửa điểm lo lắng, đồng loạt xông tới, đao kiếm không ngừng lên xuống, chém trên người Thử Yêu.
Trong đại điện, tiếng hét thảm như heo bị giết vang lên bên tai không dứt.
Thẩm Lạc liếc qua lòng bàn tay, thấy vết máu vẽ phù văn vẫn còn, chỉ là nhạt nhẽo một chút, liền vận chuyển pháp lực trong đan điền, một hơi đánh liên tục bốn, năm lần về phía cương thi.
"Ầm ầm "
Trong lòng bàn tay của hắn cảm thấy thiêu đốt không ngừng, trong hư không liền có tiếng lôi minh không ngừng cộng minh.
Một đạo tiếp một đạo lôi điện tuyết trắng từ giữa không trung liên tục rơi xuống, không ngừng đánh vào trên thân cương thi, phích lịch không ngừng bên tai.
Mấy đạo lúc đầu rơi xuống cương thi còn la hét liên tục, chờ một tia chớp cuối cùng rơi xuống, toàn thân cương thi đã cháy đen một mảnh, triệt để bị đánh thành than đen, ầm vang ngã xuống đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...