Pháp lực bốn người truyền vào pháp mạch, rốt cuộc trong đan điền Thẩm Lạc bị ma khí xâm nhiễm, tại thời khắc sống còn pháp lực xông vào trong đan điền của hắn, va chạm cùng ma khí Xi Vưu.
Thẩm Lạc cắn chặt răng, chờ đợi chúng chém giết kịch liệt, thậm chí hắn đã chuẩn bị tinh thần đan điền bị tạc nứt, sẽ dùng Đại Khai Bác Thuật chữa trị.
Nhưng vào lúc này, một màn ngoài ý liệu xuất hiện.
Ma khí chiếm cứ trong đan điền Thẩm Lạc, bốn chỗ công thành đoạt đất kia, bị năm đạo pháp lực Thẩm Lạc trùng kích, cũng không xuất hiện tình huống va chạm kịch liệt, ngược lại ngưng tụ xoay tròn với nhau, hóa thành một vòng xoáy xám trắng lớn chừng trái nhãn.
Không biết vì cớ gì, sáu loại lực lượng không giống nhau kia, vậy mà hấp thu dung hợp lẫn nhau.
Còn không đợi Thẩm Lạc hiểu chuyện gì đang xảy ra, vòng xoáy xám trắng treo ở trong đan điền của hắn đột nhiên kịch liệt xoay tròn, từ đó sinh ra một cỗ lực hút cường đại không gì sánh được.
Bọn người Ngưu Ma Vương vì cầu ổn thỏa, cũng không nóng lòng rút đi pháp lực, lúc này bị nguồn lực lượng này bỗng nhiên hút một cái, pháp lực thể nội lập tức giống như thuỷ triều tuôn trào ra, nhao nhao chảy vào thể nội Thẩm Lạc, tụ hợp vào trong vòng xoáy xám trắng kia.
"A..."
Thẩm Lạc lập tức cảm thấy, mấy đạo pháp mạch giống như lũ bộc phát trên đường sông, bị pháp lực cuồn cuộn đến cọ rửa làm đau nhức kịch liệt không thôi, đơn giản gần như sụp đổ.
"Đây là có chuyện gì..." Vạn Tuế Hồ Vương kinh hô một tiếng.
"Mau mau rút pháp lực đi." Ngưu Ma Vương chợt quát một tiếng.
Nhưng pháp lực của bọn họ đã bị vòng xoáy này hút, làm sao dễ dàng tách ra như vậy?
Trong lúc nhất thời, không ai rút được pháp lực của mình ra.
Hồng Hài Nhi vốn trọng thương chưa lành, không bao lâu pháp lực thể nội bị rút khô, chớp mắt, lại ngất đi.
"Hồng Hài Nhi..."
Ngưu Ma Vương thở nhẹ một tiếng, trên thân rung mạnh một đạo quang mang, trực tiếp cưỡng ép cắt đứt pháp lực, cúi người bế nhi tử lên, bắt đầu dò xét tình huống của nó.
Mà theo pháp lực cả bọn rót vào bị gián đoạn, cân bằng của vòng xoáy xám trắng kia tựa hồ cũng bị đánh gãy, xoay tròn dần dần ngừng lại, lúc này hai người Vạn Tuế Hồ Vương mới thoát khốn, đồng thời thở dài một hơi.
Cùng lúc đó, vòng xoáy xám trắng trong đan điền Thẩm Lạc, rốt cuộc ngưng lại, không còn tiếp tục ăn mòn pháp lực Thẩm Lạc nữa, tựa như trở nên yên ắng, không còn động tĩnh gì khác.
Thẩm Lạc cũng không dám buông lỏng nửa điểm, tâm thần vẫn căng cứng, cẩn thận điều động pháp lực tới gần vòng xoáy xám trắng.
Nhưng giờ phút này vòng xoáy kia thập phần an tĩnh, tốc độ xoay tròn rất là chậm chạp, ở trong cũng không có ba động gì truyền ra, pháp lực Thẩm Lạc tới gần cũng không có nửa điểm phản ứng.
Hồi lâu sau, Thẩm Lạc dần dần lắng lại khí tức bản thân, lúc này mới chậm rãi mở hai mắt ra.
Lúc này, hắn thấy bọn Ngưu Ma Vương vây quanh bên người, quăng tới hắn ánh mắt tò mò, tựa hồ muốn hỏi thăm chuyện gì xảy ra?
"Chư vị tiền bối, giờ phút này trong lòng ta cũng có vô số câu hỏi, chỉ biết là tựa hồ là tất cả pháp lực chúng ta, cùng ma khí kia tạo thành một loại cân bằng đặc thù nào đó, nó tạm thời yên tĩnh trở lại." Thẩm Lạc cười khổ một tiếng, nói.
Mấy người Ngưu Ma Vương nhíu chặt lông mày, đều suy nghĩ.
"Bất kể thế nào, ma khí Xi Vưu không còn phản phệ, chung quy là chuyện tốt, ngày sau cẩn thận đề phòng một chút là được." Vạn Tuế Hồ Vương hơi chần chờ, mở miệng nói.
"Cũng chỉ có thể như vậy." Ngưu Ma Vương gật đầu nói.
Thẩm Lạc phun ra một ngụm trọc khí thật dài, mới từ mặt đất đứng lên, thần sắc bỗng nhiên hơi đổi, ngửa đầu nhìn lên không trung.
Ngay sau đó, Ngưu Ma Vương cũng ngửa đầu nhìn về không trung nơi xa.
Chỉ thấy phong vân đột biến, một tầng mây đen cuồn cuộn cuốn tới, rất nhanh che khuất nửa bầu trời.
Trên tầng mây, truyền đến trận trận thanh âm nổi trống như kinh lôi, chấn động làm toàn bộ Tích Lôi sơn cũng hơi chấn động theo.
Thẩm Lạc nhíu mày nhìn ra xa, chỉ thấy trên tầng mây, lờ mờ đứng vô số thân ảnh, từng kẻ mặc giáp chấp binh, nếu không phải khắp nơi tản ra yêu khí trùng thiên, ngược lại thật giống trận thế Thiên Binh hạ phàm.
Cho tới giờ khắc này, hắn cũng không chú ý tới, lực lượng thần thức của mình đã cường đại gấp mấy lần so với trước.
"Những nghiệt súc này, vừa mới đắc thế mấy ngày, liền học bộ dạng Thiên Đình kia?" Ngưu Ma Vương trách mắng.
"Ngưu Ma Vương, chủ ta niệm tình ngươi cũng là một phương kiêu hùng, ngươi nên thuận theo thiên thời, sớm ngày quy thuận." Lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét to, tiếng như cổn lôi.
Thẩm Lạc theo tiếng nhìn lên, phát hiện kẻ nói chuyện chính là bộ xương màu đen Thái Ất cảnh kia.
"Các ngươi cam tâm làm ưng khuyển cho Ma tộc thì cứ đi làm cho tốt, chớ lại đến tìm chỗ không thoải mái. Nếu không nhanh chóng rời đi, ta sẽ cho các ngươi có đến mà không có về." Ngưu Ma Vương hét to một tiếng, tiếng như hồng chung.
"Ngưu Ma Vương, chớ sốt ruột, ngươi đã không muốn quy hàng, vậy chúng ta làm một cuộc giao dịch, thế nào?" Bộ xương màu đen không nhanh không chậm nói.
Nhưng đáp lại y cũng chỉ có một chữ: "Lăn."
Ngưu Ma Vương rống to một tiếng này, không chỉ lên giọng, mà thẩm thấu pháp lực hùng hậu vào trong đó, hóa thành từng đạo sóng âm cơ hồ mắt thường có thể thấy được, bay thẳng vào không trung.
Những yêu binh đứng ở trên mây đen kia, không ít tên bị tiếng gầm này chấn, nhao nhao ngất đi, như mưa rơi từ đám mây nhao nhao rơi xuống.
"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Ngưu Ma Vương, ngươi nhìn xem đây là ai?" Bộ xương màu đen cười lạnh một tiếng, đột nhiên quát.
Trong khi nói chuyện, yêu binh sau người nó nhao nhao thối lui, nhường ra một thông đạo, một nữ tử thân mang quần dài trắng diệu linh bị hai tên yêu binh áp giải đi tới phía trước.
Thân hình nữ tử linh lung, dung mạo cực đẹp, trong một đôi mắt phượng chứa đầy nước mắt, trên mặt còn mang theo vẻ sợ hãi vô tội, ánh mắt du ly bất định nhìn phía trước, như là một ấu hồ bị hoảng sợ.
Khi nhìn rõ khuôn mặt nữ tử, trong nháy mắt Ngưu Ma Vương cùng Vạn Tuế Hồ Vương đều ngẩn người tại chỗ.
"Làm sao có thể? Đó chẳng lẽ là Ngọc nhi..." Vạn Tuế Hồ Vương thì thào nói.
Ngưu Ma Vương đã quên nói chuyện, hai mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt nữ tử kia, từ lông mày uốn cong, mũi ngọc tinh xảo hở ra độ cong, lại đến khóe miệng kèm nốt ruồi chu sa kia, hết thảy đều rất quen thuộc.
"Quá giống, nếu không phải là người chuyển thế, tuyệt không thể giống như đúc như vậy..." Ngưu Ma Vương cũng không nhịn được thì thào nói.
Thẩm Lạc ở một bên nghe, trong lòng dần dần hiểu rõ.
Nữ tử bị yêu ma mang ra kia, chỉ sợ là nữ nhi mà Vạn Tuế Hồ Vương năm đó cực kỳ yêu thích, cũng là người Ngưu Ma Vương yêu, Ngọc Diện công chúa chuyển thế.
"Hai vị tiền bối, Ma tộc giảo quyệt, hay là nhìn xem tình huống rồi lại nói." Do dự một chút, Thẩm Lạc truyền âm nhắc nhở.
Ngưu Ma Vương xiết chặt nắm đấm, nói với Thanh Mãng: "Dùng thần thông Quỷ Nhãn của ngươi nhìn xem, trên người nàng có gì cổ quái không?"
Thanh Mãng nghe vậy, nhẹ gật đầu, hai tay bóp một cái pháp quyết, che phía trên hai con mắt của mình, lấy loại tư thế thập phần cổ quái này nhìn qua nữ tử kia.
Sau một lát, hai tay của y buông lỏng, mở miệng nói:
"Cốt tượng không khác, cũng không che giấu gì, chưa từng bị chỉnh sửa xương cốt, chỉ là thần hồn của nàng tựa hồ có chỗ không trọn vẹn."
"Nếu cốt tượng chưa đổi, vậy nàng hơn phân nửa chính là Ngọc nhi. Nhìn bộ dáng nàng mờ mịt luống cuống này, tựa hồ căn bản không nhận ra chúng ta, hơn phân nửa là do thần hồn không được đầy đủ gây ra." Trong mắt Vạn Tuế Hồ Vương tràn đầy thương yêu, nói.
Vạn Tuế Hồ Vương vừa nói ra, trên khuôn mặt Ngưu Ma Vương cũng hiện ra vẻ thương tiếc và áy náy.
"Ngưu Ma Vương, hiện tại chúng ta có thể hảo hảo thương thảo điều kiện được chưa?" Lúc này, bộ xương màu đen mở miệng hỏi.
"Các ngươi muốn gì, nếu muốn hai ta giúp đỡ, vậy có thể... Nhưng nếu muốn ta làm chó săn Ma tộc các ngươi, vậy tuyệt đối không thể. Các ngươi dám can đảm động Ngọc nhi một phân một hào, ta nhất định trả lại các ngươi nghìn lần vạn lần." Ngưu Ma Vương nhắm mắt lại, lạnh giọng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...