Triêm Quả nhìn lại chỗ phong ấn xa xa, thần sắc biến đổi.
Chỉ thấy Kim Thiền pháp tướng đang khoanh chân ngồi trên lỗ hổng phong ấn, thân thể khổng lồ trực tiếp ngăn chặn toàn bộ lỗ hổng, ma khí trong đó tự nhiên không thể nào tuôn ra.
Triêm Quả giận tím mặt.
Vừa rồi y bất đắc dĩ khu động ma thủ tới tương trợ, trước khi rời phong ấn đã bày ra một ít thủ đoạn, bây giờ lại vô thanh vô tức bị phá vỡ.
Triêm Quả tự hỏi trong lúc giơ tay nhấc chân liền có thể phá vỡ pháp tướng màu vàng kia, nhưng cột sáng ngôi sao màu vàng trên đỉnh đầu có uy lực càng lúc càng lớn, chỉ cần thoáng phân tâm, quang trận màu đen chống đỡ ngay lập tức sẽ sụp đổ.
Thẩm Lạc cũng chú ý tới tình huống phong ấn nơi xa, lập tức đại hỉ, một tay bấm niệm pháp quyết tiếp tục thi triển Tam Tinh Diệt Ma, một tay khác nắm vào trong hư không một cái.
Huyền Hoàng Nhất Khí Côn phụ cận bay vụt về, rơi vào trong tay hắn, tiếp đó một tay vung mạnh, trùng điệp cắm xuống mặt đất.
Thân côn nổi lên một tầng hoàng mang, lóe lên chui vào lòng đất, biến mất không thấy gì nữa.
Triêm Quả nhìn thấy cảnh này, nao nao, nhưng lập tức thần sắc biến đổi, hắc khí trên thân đổ xuống dày đặc đến bàn chân trên mặt đất, đồng thời trên thân hội tụ hắc khí, ngưng tụ thành một bộ áo giáp màu đen.
Không đợi gã làm ra nhiều cử động, một đạo hoàng mang nhanh như thiểm điện từ trong hắc khí mặt đất chui ra, "Phốc" một tiếng đâm vào eo gã, tuỳ tiện xuyên thủng qua.
Triêm Quả nhìn Huyền Hoàng Nhất Khí Côn xuyên qua thân, hơi sững sờ, khó tin ma giáp hộ thể cứ như vậy tuỳ tiện bị đột phá.
Nhưng trên Huyền Hoàng Nhất Khí Côn hỗn tạp từng tia từng tia tinh quang màu vàng, khiến gã hiểu ra.
Trong Huyền Hoàng Nhất Khí Côn ẩn chứa Tử Tâm Mặc Tinh, có thể tồn trữ pháp lực, Thẩm Lạc vừa mới thôi động côn này, đã quán nhập tinh quang phá ma Tam Tinh Diệt Ma vào trong đó, mặc dù không thể tăng cường uy lực côn này, nhưng đối với ma khí thì lực phá hoại lại tăng nhiều.
Thẩm Lạc cảm thấy lực lượng quanh thân bắt đầu bị xói mòn, tự biết đã không thể chèo chống quá lâu, cắn răng một cái, một tay bỗng nhiên bấm niệm pháp quyết thúc giục.
Huyền Hoàng Nhất Khí Côn xuyên qua thân Triêm Quả loé lên hoàng mang, tự bay múa, mười sáu đạo côn ảnh hiện ra chung quanh, một cỗ cự lực ngập trời đột nhiên bộc phát ra.
Sắc mặt Triêm Quả trầm xuống, hắc khí điên cuồng phát ra, trong nháy mắt hình thành một vòng xoáy màu đen, bao phủ lên Huyền Hoàng Nhất Khí Côn.
Một cỗ hấp lực tựa hồ có thể thôn phệ thiên địa từ trong vòng xoáy màu đen phát ra, ngăn cản Bát Thiên Loạn Bổng hiện ra uy năng, không biết đó là loại thần thông gì.
Nhưng giờ phút này Triêm Quả bị quản chế nhiều mặt, ma khí thể nội vận chuyển gian nan, thân thể càng bị Huyền Hoàng Nhất Khí Côn xuyên qua, cuối cùng vẫn là Bát Thiên Loạn Bổng vượt lên trước một bước bộc phát.
Mười sáu đạo côn ảnh bao trùm thân thể Triêm Quả xoắn một phát, chỉ nghe "Xoẹt" một tiếng vang thật lớn, thân thể Triêm Quả bị cắt thành hai đoạn, máu tươi như thác nước hắt vẫy ra.
Triêm Quả bị trọng thương, quang trận màu đen phía trên cũng ầm vang tứ tán, cột sáng ngôi sao màu vàng dễ như trở bàn tay đánh tan quang trận còn sót lại, bao phủ cả người Triêm Quả vào trong.
Mặt đất lắc lư ù ù, trong nháy mắt một cỗ kình phong cường đại khuếch tán ra, cạo trên mặt đất một tầng thật sâu, chung quanh cát bụi cuồn cuộn, hết thảy đồ vật phụ cận đều bị cuốn bay.
Thẩm Lạc thở dốc, nhịn không được nửa quỳ trên mặt đất.
Vết thương giữa ngực bụng hắn vẫn chưa khô máu tươi, cơ hồ nhuộm nửa người dưới thành màu đỏ, trên vết thương hắc diễm càng nhanh chóng khuếch tán, đã nhuộm da thịt phụ cận vết thương thành màu đen kịt.
Hắn lập tức vận chuyển Đại Khai Bác Thuật, đồng thời lật tay lấy ra một viên Liệu Thương Nhũ Linh Đan thả vào trong miệng. Miệng vết thương lập tức hiện ra vô số tơ máu, muốn khép lại.
Nhưng những tơ máu này đụng một cái đến ngọn lửa màu đen trên vết thương, lập tức bị thiêu đốt hầu như không còn, mà trong hắc diễm lộ ra một cỗ âm lãnh ngoan cường, gắt gao chiếm cứ trên vết thương, Đại Khai Bác Thuật vậy mà vô pháp khép lại.
Không chỉ như vậy, những ngọn lửa màu đen kia càng lộ ra một cỗ khí tức lạnh buốt, đã lan tràn tới khu vực lớn quanh ngực bụng, nơi đó đã trở nên lạnh buốt tê liệt.
Trong lòng Thẩm Lạc run lên, tâm niệm thúc giục.
Trước người hắn hiện lên kim ảnh, Thiên Sách lóe hiện, thu nhập hắc diễm vào trong không gian, khí tức âm lãnh quanh vết thương Thẩm Lạc cũng theo đó tán đi.
Không có hắc diễm trở ngại, dưới Đại Khai Bác Thuật cùng Nhũ Linh Đan song trọng tác dụng, vết thương khổng lồ nhanh chóng bắt đầu thu nhỏ, làn da đen kịt cũng bắt đầu trở về hình dáng ban đầu.
Thẩm Lạc chưa dám buông lỏng, ráng chống đỡ, lại không dám giải trừ tu vi triệu hoán, ngẩng đầu nhìn lại Triêm Quả, bấm niệm pháp quyết vung lên.
Một cơn gió lớn cuốn tới, cuốn bay bụi đất phiêu lãng chung quanh, lộ ra tình huống bên trong.
Quang trụ màu vàng đã biến mất, tinh quang triệu hoán đến ngưng tụ trên mặt đất thành một trận pháp màu vàng, phong ấn thân thể tàn phế Triêm Quả.
Giờ phút này ngang eo Triêm Quả cắt thành hai đoạn, bất quá thân thể gã đã khôi phục trạng thái hình người, hiện tại giống như con ruồi trong hổ phách, bị giam cầm ở trong phong ấn không thể động đậy.
Thẩm Lạc thở phào nhẹ nhõm, đang muốn giải trừ trạng thái triệu hoán, một đoàn hắc khí nhàn nhạt đột nhiên từ trong thân thể Triêm Quả bay ra, vậy mà hoàn toàn không nhìn phong ấn Tam Tinh Diệt Ma, nhẹ nhõm bay ra.
Hắc khí mơ hồ hiển hiện một thân ảnh ba đầu sáu tay, chính là bóng đen Xi Vưu kia.
Trong lòng Thẩm Lạc run lên, vội vàng lách mình lui lại, đưa tay triệu hồi Huyền Hoàng Nhất Khí Côn tới, Thuần Dương Kiếm Phôi cùng đoản chùy màu vàng càng bay múa quanh thân, trận địa sẵn sàng đón địch.
"Ta nhớ kỹ ngươi, sau này còn gặp lại." Bóng người màu đen không tiếp tục xuất thủ, nói với Thẩm Lạc một tiếng, lóe lên chui vào mặt đất, biến mất không thấy gì nữa.
Thẩm Lạc cứ thế đứng nguyên tại chỗ, thân thể rét run khó hiểu.
Bóng đen biến mất, tất cả ma khí trên thân Triêm Quả trong phong ấn đều tiêu tán.
Thẩm Lạc thấy vậy, lúc này mới triệt để buông lỏng, vội vàng bấm niệm pháp quyết giải trừ tu vi triệu hoán.
Một bóng người vàng óng từ trong thân thể của hắn bay ra, vọt lên bầu trời. Thiên Sách cũng nhanh chóng khôi phục bộ dáng hư hoá, hóa thành một đạo lưu quang bay vào gối ngọc trong Lâm Lang Hoàn.
Trên không vốn xuất hiện mây đen xà điện nhao nhao biến mất, bầu trời lại khôi phục nguyên trạng.
Mà khí tức trên thân Thẩm Lạc nhanh chóng hạ xuống, trong nháy mắt khôi phục Xuất Khiếu kỳ.
Sắc mặt của hắn bỗng nhiên trở nên trắng bệch một mảnh, nguyên khí trong cơ thể lần nữa bị rút sạch, cả người run rẩy ngã trên mặt đất.
Lần này triệu hoán tu vi mộng cảnh, thời gian dài hơn nhiều so với trước, bỏ ra đại giới cũng lớn hơn, hắn cảm thấy mỗi một tấc cơ bắp toàn thân đều kịch liệt run rẩy, sinh mệnh lực thể nội nhanh chóng trôi qua.
"Xuy xuy" vang lên, mặt ngoài thân thể hắn bị xé nứt ra từng vết thương nhỏ bé không gì sánh được, máu tươi vẩy tràn ra, kinh mạch thể nội càng vỡ vụn thành từng mảnh, cả người giống như một cái túi rách, không còn một khối thịt lành, nhiệt độ toàn thân cũng nhanh chóng giảm xuống.
Hắn ráng chống đỡ muốn lấy ra một viên Liệu Thương Nhũ Linh Đan ăn vào, nhưng một cỗ đau nhức kịch liệt đột nhiên đánh tới, ý thức của hắn nhanh chóng trở nên mơ hồ.
"Thẩm huynh..."
Trước khi triệt để đánh mất ý thức, hắn nghe một tiếng kinh hô, mơ hồ nhìn thấy Bạch Tiêu Thiên tràn đầy khẩn trương bay tới.
Thẩm Lạc nhìn thấy cảnh này, trong lòng có chút ấm áp, sau một khắc, mắt tối sầm lại, triệt để mất đi tất cả ý thức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...