Thẩm Lạc vội vàng phi thân lên, kéo Thiền nhi ra, các thiền sư xung quanh cũng nhao nhao tranh thủ thời gian thoát đi.
Đám người chạy ra hơn nghìn trượng, mới dám dừng lại, nhìn lại bên kia.
Chỉ thấy trong lôi quang đầy trời, thân hình Lâm Đạt nhanh chóng bành trướng, quanh thân tràn ngập hắc vụ mãnh liệt, từng gương mặt quỷ dữ tợn thoát thể ra, như từng đạo u hồn kéo theo quỷ vụ màu đen vờn quanh người y.
"Không..." Lâm Đạt cuồng hô không thôi.
Kim lôi chung quanh không dừng lại chút nào, nhắm đánh từng gương mặt quỷ U Minh kia đến chia năm xẻ bảy, hóa thành hơi khói màu đen, triệt để tiêu tán ra.
Trên trời cao, trung tâm lôi trì, một đạo lôi trụ màu vàng như trụ lớn kình thiên đánh xuống, ngay chính giữa đỉnh đầu Lâm Đạt.
Hào quang màu vàng chói mắt như mưa to cọ rửa, thân hình của y trong kim quang trong nháy mắt bị xé nát, hóa thành bụi biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn một viên đan hoàn màu đen như tinh thạch to bằng hạt long nhãn bị lôi điện bổ trúng nhưng không nát, bay ra.
Kim quang lôi trụ đột nhiên đánh vào trên đại địa, kịch liệt trùng kích làm cho đại mạc mênh mông tóe lên sóng cát trăm trượng, cỗ lực lượng không cách nào tiêu giảm kia phảng phất rót vào trong địa mạch, dẫn tới thanh âm nổ đùng không ngừng.
"Rầm rầm rầm... Ầm ầm..."
Phía dưới đại mạc, một trận bạo tạc mạnh mẽ, như chuỗi hạt kéo dài vào chỗ sâu sa mạc, không ngừng nổ tạo nên trên mặt đất từng cơn sóng cát, một vết nứt dài trăm trượng nổi lên.
Không biết qua bao lâu, tất cả thanh âm thu lại, mây đen trên trời cũng theo lôi kiếp kết thúc, tất cả biến mất không thấy gì nữa.
Thánh Liên Pháp Đàn còn sót lại ba người vốn nhìn ngây ngốc, giờ phút này lấy lại tinh thần, nào còn dám lưu lại, nhao nhao chạy tán loạn.
Triệu Phi Kích cùng Bạch Tiêu Thiên cũng không miễn cưỡng đuổi theo, mà bay vút đến Thẩm Lạc bên này.
Đến nửa đường, Triệu Phi Kích bỗng nhiên trong lòng sinh cảm ứng, liếc thấy viên hắc đan nửa giấu trong sa mạc kia, tiện tay vẫy một cái, thu nhập vào trong tay.
"Thế nào, các ngươi không sao chứ?" Bạch Tiêu Thiên dò hỏi.
Thẩm Lạc từ từ thả tay Thiền nhi ra, lắc đầu, đang muốn nói chuyện, thần sắc đột nhiên biến đổi, quay đầu nhìn về phía hẻm núi bị nứt kia.
Ở nơi cuối cùng, thình lình xuất hiện một cửa hang đen kịt rộng hơn một trượng, bốn phía bày một toà pháp trận phong ấn có chín cây cột đá, giờ phút này đã gãy mất hơn phân nửa.
"Ầm ầm", chỗ sâu cửa hang truyền đến một tiếng vang trầm.
Một cỗ vân khí màu đen nồng đậm lập tức giống như suối phun, từ chỗ phong ấn vỡ tan tuôn ra.
Hắc khí phi thường sền sệt, nồng đậm, nhìn nặng nề hơn so với nước, lúc chảy tản mát ra một cỗ ô trọc, khí tức âm sát.
Thấy kịch biến như thế, sau khi bọn Thẩm Lạc kinh ngạc, vội vàng lách mình tránh né. Bất quá một trung niên hoà thượng đứng phụ cận, mà bản thân bị trọng thương phản ứng chậm chạp, không kịp né tránh, bị hắc khí đụng phải hai chân, làn da hai chân lập tức biến thành màu đen, đồng thời nhanh chóng lan tràn lên phía trên.
Trung niên hòa thượng phát ra tiếng kêu hoảng sợ, đồng thời toàn thân đại phóng kim quang, ý đồ ngăn cản hắc khí ăn mòn. Nhưng hắc khí chẳng những không ngừng lại, ngược lại những kim quang kia đụng một cái đến hắc khí, lập tức bị thôn phệ vào.
Toàn thân hoà thượng nhanh chóng biến thành màu đen, phát ra tiếng kêu cũng thay đổi thành ôi ôi rít lên, hình thể điên cuồng biến lớn, bên ngoài thân mọc ra lân phiến như đồng tiền, đen nhánh tỏa sáng, trên tay chân dài ra cốt thứ yêu dị màu đỏ như máu.
Trong nháy mắt, tăng nhân này biến thành ma vật to lớn cao hai ba trượng, hai mắt cũng thay đổi thành màu đỏ như máu, không còn chút nhân tính, để cho người ta nhìn không lạnh mà run.
Mọi người tại đây đều kinh hãi, nhìn hắc khí kia như tị xà hạt, tránh càng xa ra.
Thẩm Lạc đang muốn lui lại, con mắt nhìn qua đột nhiên nhìn thấy một bóng người chẳng những không lui lại, ngược lại bay đến hướng phong ấn.
Tâm niệm hắn thay đổi thật nhanh, lật tay tế ra Huyền Hoàng Nhất Khí Côn xoay người đánh tới, một đạo côn ảnh huyền hoàng như điện xạ ra, bổ tới đạo thân ảnh kia.
Những nơi côn ảnh đi qua, hư không nổi lên gợn sóng như nước, càng phát ra tiếng rít doạ người.
Người kia kinh nghi hừ lạnh một tiếng, phất tay áo lên, một cỗ quang mang xám trắng bắn ra, hóa thành một cốt phiên xám trắng.
Toàn thân cờ này do bạch cốt luyện chế thành, không biết là xương người hay là xương thú, mặt ngoài chớp động một tầng sương mù tối mịt, còn có rất nhiều phù văn màu xám trắng như ẩn như hiện.
Mà đỉnh Bạch Cốt Phiên khảm nạm năm khô lâu hình người, trong miệng răng nanh loạn xạ, phát ra tiếng cười âm hiểm làm cho người rùng mình, khiến người nghe tâm thần không thể tập trung, khí huyết quay cuồng.
Năm cái đầu lâu cùng rít lên một tiếng, trên Bạch Cốt Phiên đại thịnh hắc quang, ngăn trước Huyền Hoàng Nhất Khí Côn, cả hai ầm vang chạm vào nhau.
Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, Bạch Cốt Phiên nhìn phòng ngự cường đại dị thường lại ứng thanh mà nát, mảng lớn toái cốt bay loạn như mưa.
Huyền Hoàng Nhất Khí Côn hơi dừng lại, sau đó tiếp tục đánh về phía thân ảnh màu đen kia.
Nhưng giờ phút này, phía trước bóng đen thoáng hiện, một thân ảnh màu đen cao lớn lướt ngang tới, chính là tăng nhân trung niên ma hoá kia, hai tay đại phóng hắc quang, hai ma trảo màu đen to bằng cái thớt nổi lên, chụp vào Huyền Hoàng Nhất Khí Côn.
"Ầm" một tiếng vang trầm, Huyền Hoàng Nhất Khí Côn đánh vào thân tăng nhân trung niên. Tăng nhân trung niên cũng như Bạch Cốt Phiên bạo liệt ra, bất quá lực lượng Huyền Hoàng Nhất Khí Côn cũng bị hao hết, ngừng lại.
Đạo nhân ảnh kia tiếp tục bay tới phía trước, nhoáng một cái rơi vào chỗ phong ấn lụi bại, đứng trong hắc khí cuồn cuộn, hiện thân, thình lình lại là Triêm Quả.
"Triêm Quả, ngươi làm cái gì vậy?" Thẩm Lạc lộ vẻ kinh ngạc.
Triêm Quả đứng trong hắc khí, vậy mà phảng phất như vô sự, cũng không bị trọc khí màu đen ăn mòn.
"Đây hết thảy đều là ngươi giở trò quỷ?" Thẩm Lạc nhìn thấy cảnh này, trầm giọng quát.
Triêm Quả không để ý đến Thẩm Lạc, mặt không thay đổi hai tay bấm niệm pháp quyết dẫn một cái, hơn phân nửa hắc khí chung quanh lập tức hóa thành từng xúc tu màu đen to lớn, như thiểm điện từ chỗ sâu mấy chục trượng, chụp vào mọi người chung quanh.
Mà còn lại non nửa, thì nhào về phía phong ấn, nhanh chóng ăn mòn đường vân phong ấn, nhưng linh quang trên những đường vân kia dị thường cứng cỏi, hắc khí mặc dù kiệt lực xâm nhiễm, lại không có hiệu quả gì.
Bởi vì đám người phụ cận vừa mới né ra một khoảng cách, lần này xúc tu màu đen mặc dù càng thêm nhanh chóng, nhưng không bắt được ai, bất quá thi thể Long Đàn, Bảo Sơn phụ cận lại bị xúc tu màu đen cuốn tới, chui vào trong hắc khí.
Mà Thẩm Lạc cũng bị hai đầu xúc tu màu đen nhắm chuẩn, hung ác cuốn tới.
Nhưng hắn không để ý tới xúc tu màu đen, ánh mắt nhìn về phía phong ấn bị ăn mòn, sắc mặt khó coi, đồng thời lật tay tế ra Ngũ Hỏa Phiến, vỗ một cái.
Theo một tiếng phượng hót trùng thiên, một con hỏa hồng Phượng Hoàng từ trong quạt bay ra, ngoại hình không huy hoàng như Ngũ sắc Phượng Hoàng mà Ngũ Hỏa Phiến trước đó phát ra, nhưng tản ra linh áp đáng sợ, trong Hỏa Phượng càng lộ ra một cỗ nhiệt độ cực kỳ cao, cùng hai đầu xúc tu màu đen đụng vào nhau.
Hai đầu xúc tu màu đen cùng hỏa hồng Phượng Hoàng đụng một cái, lập tức phảng phất băng tuyết gặp lửa, nhanh chóng hòa tan.
Sau đó hỏa hồng Phượng Hoàng mở hai cánh ra, đột phá từng đạo hắc khí ngăn cản, lao thẳng tới Triêm Quả.
Đồng thời, Thẩm Lạc lật tay lấy ra một xấp Lạc Lôi Phù, quăng tới phía trước.
Những phù lục này loé lên quang mang, đều vỡ vụn ra.
Giữa không trung lôi quang chớp liên tục, từng đạo thiểm điện thô to trống rỗng hiện ra, lít nha lít nhít chừng hơn mười đạo, tạo thành một rừng lôi điện, đánh xuống Triêm Quả, cơ hồ cùng Hỏa Phượng màu đỏ đồng thời đánh lên người gã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...