Thân thể Long Đàn run rẩy kịch liệt, trong cổ bỗng nhiên phát ra "Ách" một tiếng gầm nhẹ, thân thể đột nhiên từ dưới đất ngồi dậy thẳng tắp, vết thương nơi ngực đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ có lỗ rách ngay áo vẫn còn ở đó.
Định Thân Phù dán trên bàn chân lão, trong nháy mắt xâm nhiễm thành màu đen, như lâu ngày mục nát, biến thành tro tàn.
"Dám, ngươi dám... Hôm nay ta phải giết ngươi!" Long Đàn mở miệng lớn thở dốc vài tiếng, quay đầu nhìn về phía Thẩm Lạc, trong mắt dâng lên lửa giận, lớn tiếng gầm thét.
"Đây là thủ đoạn gì?"
Thẩm Lạc tưởng đây là Lâm Đạt thi triển một loại phụ hồn đoạt xá nào đó, không ngờ Long Đàn "phục sinh" xong, thần trí tựa hồ không bị dị dạng gì, như chính là lão.
Không đợi hắn suy nghĩ kỹ, Long Đàn đã bổ nhào qua, Dẫn Hồn Trượng trong tay lão bị một tầng hắc vụ tràn ngập qua, trong nháy mắt xâm nhiễm thành màu đen nhánh, đột nhiên vung xuống Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc nắm chặt Long Giác Chùy, nâng lên như kiếm, đón đỡ pháp trượng màu đen.
"Keng" một tiếng trọng hưởng!
Pháp trượng màu đen chấn động kịch liệt, mặt ngoài lập tức tạo nên một tầng bụi màu đen.
Thẩm Lạc nhíu mày, mặc dù không biết đó là cái gì, nhưng cũng lập tức phong bế hô hấp.
Lúc này, trên Long Giác Chùy bỗng nhiên sáng lên kim quang, không đợi Thẩm Lạc thôi động, kim quang kia tựa như hỏa diễm bay lên, những bụi màu đen rơi vào mặt ngoài nó trong nháy mắt bị thiêu đốt biến mất.
Tay còn lại của Thẩm Lạc vê một tấm Lạc Lôi Phù, đột nhiên vỗ tới phía trước.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn truyền đến!
Một đạo bạch quang sáng như tuyết sáng lên trước người, hóa thành một đạo lôi quang màu trắng to bằng cánh tay bổ xuống dưới.
Ngoài thân Long Đàn lập tức sáng lên ô quang, tựa như một tầng áo giáp bao bọc trên thân.
Lôi quang màu trắng rơi vào trên áo giáp ô quang, ầm vang nổ tung, vô số tia điện tuyết trắng tản ra bốn phía. Dưới điện quang, Long Đàn lại không hư hao chút nào, trên thân ngay cả nửa điểm vết tích lôi điện cũng không lưu lại.
"Hừ! Ta được pháp thân sư tôn tương trợ, hết thảy công kích của ngươi chỉ là gãi ngứa mà thôi, chịu chết đi!" Long Đàn cười lạnh một tiếng, pháp trượng màu đen trùng điệp ép xuống.
Thẩm Lạc cảm thấy một cỗ cự lực ép tới, không thể không triệt tiêu lực đạo, thân hình lui gấp lại.
"Chạy đâu." Long Đàn thấy Thẩm Lạc rút lui, hét lớn một tiếng đuổi theo.
...
Thời khắc này Lâm Đạt đã không thể phân tâm chỗ khác, y đánh giá uy lực lôi kiếp Thiên Đạo không đúng, càng đánh giá thấp nghiệp chướng mình gây ra ngày xưa.
Tất cả ác nhân, đều thành ác quả, hôm nay chính là lúc ứng nghiệm.
"Ầm ầm..."
Một tiếng lôi minh kịch liệt từ ngoài Cửu Thiên vang lên, dẫn tới toàn bộ sa mạc chấn động theo.
Tiếng sấm kia giống như cơn giận Thương Thiên, thần sắc bốn tên Chấp Pháp Thiên Binh hờ hững không cải biến chút nào, tay cầm Hàng Ma Xử giao kích nhau, trên pháp trận thập tự tích luỹ lôi quang, một đạo lôi trụ màu đen cùng màu bạc giao thoa ngưng kết thành.
Lâm Đạt nhìn một màn này, trong lòng nhịn không được mắng một tiếng, động tác hai tay không chút lười biếng, nhanh chóng kết ấn.
Từng mặt quỷ quanh thân y tranh nhau gào thét, từ trong miệng chúng dâng trào trận trận sương đỏ huyết sắc, giao thoa hỗn tạp nhau, rất nhanh ngưng tụ thành một toà phật đường hơi mờ cao ba tầng.
Lâm Đạt khoanh chân ngồi trong phật đường, hai tay vỗ, trong miệng tụng chú, vậy mà có tư thế Phật Đà ngồi tọa minh đường.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn truyền đến.
Hai lôi trụ màu bạc đen ngưng kết thành công, cuối cùng từ trên pháp trận giáng xuống, đánh vào trên phật đường.
Đỉnh bảo tiêm phật đường đụng vào lôi điện đầu tiên, ầm vang nổ bể ra.
Ngay sau đó, tầng mái hiên cao nhất băng liệt, lương trụ bay tứ tung, tầng mảnh ngói thứ hai bay múa, cột trụ hành lang nổ tung, ngay cả mái hiên tầng thứ ba cũng triệt để hóa thành tro bụi.
Lâm Đạt ngồi ngay ngắn ở trong phật đường quát khẽ một tiếng, kết một cái phật môn sư tử ấn, đưa tay đập tới lưu điện trên không trung.
Ngoài thân lão ngưng tụ hư quang, hóa thành một đầu cuồng sư màu đỏ to mấy chục trượng, trong miệng nó phát ra một tiếng rít, phóng lên tận trời, va chạm cùng lôi quang.
Cả hai giằng co, sư tử liền thua trận, bị từng khúc lôi quang xé rách thành mảnh vỡ. Thân hình Lâm Đạt lập tức bị tia sáng hai màu lôi điện che khuất vào.
Mười mấy hơi thở sau, lôi điện thu lại, thân ảnh Lâm Đạt lần nữa hiển hiện, y vẫn như cũ bảo trì tư thế ngồi xếp bằng, trên thân không thấy bất luận ngoại thương nào, chỉ có tầng phật quang quanh người đã trở nên ảm đạm mấy phần.
Bất quá, nếu ai cẩn thận xem xét, sẽ phát hiện trong phật quang trở thành hơi nhạt này, ít đi mấy phần đỏ sậm, lại nhiều thêm một chút màu vàng óng.
Nếu thật sự để y kháng trụ tất cả lôi kiếp mà không chết, có thể sẽ rửa sạch nghiệp, thoát thai trùng sinh.
Dùng Quỷ Đạo nhập tiên tịch, đây có lẽ thật sự là Bách Quỷ Uẩn Thân Đại Pháp chung đồ.
Trong mắt Lâm Đạt lóe lên vẻ hưng phấn, lật tay lấy ra mấy viên đan dược màu ám kim, ném vào trong miệng cũng không nhai, để nguyên nuốt xuống.
"Ha ha... Ha ha... Ha ha!"
Y cuồng tiếu ba tiếng, ánh mắt lại quét qua tàn khi khắp quảng trường, hai tay một lần nữa kết động pháp quyết.
Theo hai cánh tay y huy động, rất nhiều mặt quỷ trên thân y bắt đầu há miệng hút mạnh, từng đạo hồn phách tu sĩ nhao nhao từ trên thi thể tách rời ra, vạn phần hoảng sợ bay đến phía Lâm Đạt.
Hồn phách những người tu hành cường đại vượt xa bách tính bình thường, nuốt xong sẽ mang tới ích lợi thập phần rõ rệt, Lâm Đạt vừa rồi chống lại lôi kiếp bị tiêu hao, hoàn toàn có thể nhờ vào đó bổ sung lại.
Thấy những hồn phách kia sắp rơi vào miệng những mặt quỷ trên người Lâm Đạt, một tiếng phật tụng đột nhiên vang lên.
"Chúng sinh nhiều khó khăn, ngã phật từ bi, A Di Đà Phật."
Nương theo một tiếng hùng hồn vang lên chung quanh, một kinh tràng bằng đá cao khoảng một trượng từ trên trời giáng xuống, "Ầm" một tiếng đập xuống bên cạnh ngoài quảng trường, một bóng người lách mình đi tới bên hông, tay kết pháp quyết, thân quấn phật quang, chính là Bạch Tiêu Thiên.
Kinh tràng rơi xuống đất, mặt ngoài chỉ thoáng quang mang đại tác, từng mai từng mai văn tự màu vàng từ trên đó bay múa ra, nhao nhao rơi trên mặt đất, như đá vụn lát thành một đầu đại đạo kim quang, liên tiếp hướng về phía quảng trường.
"Đây là Vãng Sinh Chú... Ngươi dám!"
Lâm Đạt liếc mắt một cái liền nhận ra nội dung kinh văn kia, lập tức giận tím mặt, muốn xuất thủ công kích Bạch Tiêu Thiên.
Nhưng lúc này trên bầu trời lại có tiếng sấm nổ vang, đạo lôi kiếp thứ năm sắp rơi xuống, y không thể không tranh thủ thời gian tập trung ý chí, tập trung tinh thần nhìn lên trên không.
Sắc mặt Bạch Tiêu Thiên nghiêm túc dị thường, trong miệng nhanh chóng niệm tụng chú ngữ, trong tay biến đổi pháp quyết theo.
Văn tự màu vàng lát thành "Vãng Sinh Lộ" càng phát ra sáng tỏ, những u hồn bị mặt quỷ kia hút đi, dường như cảm nhận được Vãng Sinh Lộ này tồn tại, lập tức giống như hài tử bị lạc tìm được đường về nhà, nhao nhao nhẹ nhàng di chuyển qua bên này.
Từng u hồn đi đến Vãng Sinh Lộ, tơi gần kinh tràng, vẻ kinh hãi trên mặt dần tiêu tán, thay vào đó là một loại an tường, thân hình ở trong kim quang dần dần tiêu tán, đã không cần Câu Hồn sứ giả tiếp dẫn, trực tiếp đi hướng Minh Phủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...