Dịch: Vong Mạng
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
“Không phải là do nó nữa chứ?”
Sự hưng phấn tan đi, Thẩm Lạc dần tỉnh táo lại, đưa mắt liếc nhìn hình khô lâu, lòng thầm tự nói.
Kinh hỉ liên tiếp kéo tới, ngược lại khiến hắn bắt đầu có chút lo lắng.
Hắn tu luyện Tiểu Hóa Dương Công thôi mà cũng phải vất vả khó khăn mất hết tròn hai năm mới nhập môn, giờ ngắn ngủi một ngày thôi, không chỉ có Tiểu Hóa Dương Công viên mãn, Vô Danh công pháp cũng tu thành tầng thứ nhất, thậm chí Đạp Thủy quyết hình như cũng không tu mà tự thông…
Cái gọi là sự tình khác thường tất có điều yêu dị!
Kinh nghiệm từ nhỏ giúp hắn sớm hiểu rõ một đạo lý, có quả ắt có nhân, nếu không có hắn bệnh lâu mà học y, đọc đủ tạp thư rồi chế ra mấy loại linh dược như Kim Hương Ngọc, Thẩm gia sao có thể trong vài năm ngắn ngủi thôi thanh danh đã lên cao như vậy?
Hết thảy những thứ xảy ra trên người hắn hôm nay, rốt cuộc là phúc hay họa, hiện tại thực khó mà nói.
Nhưng trong thời gian ngắn, cái này với hắn tuyệt đối là chuyện tốt bằng trời. Mục đích chuyến đi đã đạt được, có lẽ hắn cũng cần phải trở về.
Thẩm Lạc vừa lặng im suy nghĩ, vừa quay người quay lên bờ, mặc lại quần áo chỉnh tề rồi nhanh chóng cất bước đi tới quan đạo bên ngoài trấn.
Lúc mày mặt trời chói lọi đã lên cao, nhìn qua cũng là giữa trưa, trên quan đạo chỉ thấy lác đác mấy bóng người.
Mũi Thẩm Lạc theo bản năng khẽ hít hít, tức thì đủ loại mùi nhao nhao bay đến. Những mùi này đều là của những người đã đi qua nơi này lưu lại.
Hắn đột nhiên phát hiện ra một chuyện khá thú vị, đó là thông qua việc ngửi được những mùi đó, hắn có thể đoán được có bao nhiêu người từng qua lại nơi đây, thậm chí còn đoán được đối phương đang làm gì.
Ví dụ như mùi tanh pha lẫn mùi đậu tương này, hẳn là một người làm hàng rong chuyên bán sữa đậu nành, đậu phụ. Mùi mồ hôi rất nồng, hẳn là cu li làm việc nặng nhọc. Còn bên kia lại có một mùi khác, ầy, cái này hẳn là Dạ hương…
Trong lòng Thẩm Lạc bất giác thấy hơi buồn cười. Khứu giác trở nên linh mẫn xong lại có tác dụng kì diệu như vậy, đây thực sự là điều khi trước hắn chưa từng nghĩ tới.
Tiến vào thị trấn, Thẩm Lạc liền cất bước đi tới phía khách sạn. Thấy hai bên chẳng có việc gì, hắn liền khẽ nhướng hai tai lên để kiểm tra thính giác một chút, tức thì đủ thứ âm thanh xa gần ùa đến.
Có tiếng phu nhân cùng tiểu thương nào đó đang cò kè mặc cả, lại có hai ông lão đang đứng ở góc đường bàn luận chuyện kẻ đúng người sai, thậm chí cả tiếng tiểu nhị hô to gọi nhỏ trong tửu lâu cách đó không xa cũng có thể nghe được rất rõ ràng.
Thẩm Lạc mỉm cười, nhắm hai mắt lại toan nghe thử âm thanh từ phía xa hơn.
Từ một khách sạn gần đó, tiếng xào rau xèn xẹt trong gian bếp, tiếng ngáy của một khách nhân ở phòng khách trên lầu hai truyền vào tai, đồng thời âm thanh từ chỗ xa hơn cũng vọng tới…
Sau thời gian một chén trà nhỏ, Thẩm Lạc chậm rãi trở về khách sạn nhỏ đã thuê.
Sảnh lớn của khách sạn đang giờ cơm, cũng chính là thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày, dù khách sạn nhỏ này nằm ở chỗ vắng nhưng lúc này cũng có bốn, năm bàn đang có khách ngồi.
“Thẩm công tử, thì ra ngài ra ngoài, bảo sao lúc nãy tiểu nhân gõ cửa mấy lần mà bên trong không có người trả lời.” Tiểu Tam Tử đang đứng ở đại sảnh mời chào, mắt thấy Thẩm Lạc quay về liền vội vàng chạy ra đón.
“Làm cho cho ta một phần cơm đưa lên phòng, không gà vịt, không chân giò hay mấy thứ nhiều mỡ, phải thanh đạm một chút.” Thẩm Lạc không tiếp lời mà chỉ thuận miệng dặn một câu rồi quay người muốn về phòng ngay.
Kết quả hắn mới đi được mấy bước lại quay đầu lại, hướng Tiểu Tam Tử vẫy vẫy tay, chờ tới khi cậu này tới gần trước người mới nhỏ giọng nói: “Giúp ta mua một ít phù chỉ, chu sa, máu chó mực, thêm ít giấy, bút và nghiên mực nữa. Xong đem hết lên phòng cho ta.”
Nói xong, hắn lặng lẽ nhét một khối bạc vụn vào tay đối phương rồi rảo bước rời khỏi đại sảnh.
Tiểu Tam Tử nhìn theo bóng lưng Thẩm Lạc đang nhanh chóng rời đi, lòng cảm thấy có chút kỳ quái, có điều y cũng không định đuổi theo hỏi, chỉ hào hứng thu bạc vụn lại rồi đi về phía phòng bếp phía sau.
“Ấy, sao Thẩm công tử biết trưa nay nhà bếp làm chân giò lợn?”Vừa đi được hai bước, y đột nhiên ồ lên một tiếng, miệng lẩm bẩm.
Trên mấy bàn ở sảnh chính có không ít món gà vịt nhưng không ai gọi chân giò cả.
…
Thẩm Lạc quay về phòng rồi, vừa định sắp xếp lại bọc hành lý, mũi đột nhiên hơi chun lại, đôi mắt cũng khẽ nhíu.
Trong phòng có thêm một mùi, theo sự lan tỏa của mùi này mà phán đoán thì hẳn là mới rời đi chưa lâu.
Chủ nhân của mùi này cũng không xa lạ gì với hắn, chính là chưởng quầy họ Hầu kia.
“Hắn đến phòng mình làm gì?”
Thẩm Lạc thầm nghĩ xong lập tức nhắm mắt lại, định thông qua mùi đậm nhạt mà phán đoán sơ bộ quỹ tích hành động của người này sau khi vào phòng.
Thời gian dần qua, trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh mơ hồ, một bóng người từ cửa phòng bước vào, đi một vòng trong phòng, không làm gì thêm, sau đó đi ra khỏi phòng.
“Người này đến dạo một vòng rồi đi ngay, không giống như đang tìm kiếm thứ gì, chẳng lẽ chỉ là lo lắng cho mình nên mới qua đây xem xét?” Thẩm Lạc chậm rãi mở mắt ra, cảm thấy có chút kỳ quái, tự nói.
Đúng lúc này, một hồi tiếng bước chân từ xa xa truyền đến, nhoáng cái đã đến trước cửa phòng, tiếp đó tiếng gõ cửa lập tức vang lên.
“Cửa không khóa, mời vào.” Thẩm Lạc chun mũi, lên tiếng nói.
Cửa phòng’két’ một tiếng bị đẩy ra, một bóng người bước vào, tay y bưng một cái mâm gỗ lớn, một bên để đồ ăn, bên kia lại thấy để bút lông, phù chỉ, chu sa.
Người tới lại không phải Tiểu Tam Tử mà chính là chưởng quầy họ Hầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...