Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Hư ảnh Thiên Sách lóe lên chui vào trong gối ngọc, kim quang chói mắt lập tức biến mất, không còn ba động nữa.
Dị tượng giữa không trung mất đi đầu nguồn, lập tức mây tiêu lôi ẩn, mấy hơi thở sau đã khôi phục trong sáng, tình cảnh sấm chớp rền vang vừa rồi tựa hồ là một giấc mộng.
Thẩm Lạc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nằm xuống giường giả bộ ngủ, để tránh có người dò xét, lộ ra chân ngựa.
Thời gian từng giờ trôi qua, trọn vẹn qua nửa canh giờ, từ đầu đến cuối không có người tới.
Trái tim Thẩm Lạc đến tận đây mới hoàn toàn buông lỏng, một lần nữa ngồi dậy, cầm gối ngọc lên, cẩn thận kiểm tra.
Hư ảnh Thiên Sách giờ phút này vẫn còn trong gối ngọc, nhẹ nhàng trôi nổi, tản mát ra kim quang nhu hoà.
"Hư ảnh Thiên Sách này hẳn là không thể biến mất, mà vẫn cứ tồn tại ở đây? Nếu thế cũng không cần phải xử lý, vật này liên hệ với pháp lực của ta, chỉ cần ta rời gối ngọc, Thiên Sách này lập tức sẽ hiển hiện ra, dẫn phát thiên địa dị động." Thẩm Lạc nhíu mày suy nghĩ.
Hắn trầm ngâm một lát, tay đè trên gối ngọc, vận khởi pháp lực rót vào trong đó, rất nhanh trong miệng khẽ ồ lên một tiếng.
Hắn tu thành pháp lực, nhiều lần dò xét qua gối ngọc này, từ đầu đến cuối vẫn không thu hoạch được gì. Nhưng giờ phút này thi pháp dò xét, vậy mà cảm ứng được bên trong có từng tia từng tia vết tích pháp lực, loại cảm giác này, phảng phất như là cấm chế trong pháp khí pháp bảo.
Thẩm Lạc vội vàng nhắm mắt ngưng thần, vận khởi pháp lực dò xét theo vết tích cấm chế.
Những vết tích cấm chế này yếu ớt như tơ nhện, pháp lực vận hành trong đó cực kỳ khó khăn, hắn nhất định phải ngưng tụ tất cả tâm thần, mới miễn cưỡng để pháp lực chậm rãi chảy trong đó.
Đi dọc theo những cấm chế này một lát, những cấm chế này đột nhiên hội tụ lại một chỗ, hình thành một tiết điểm giao hội.
Thẩm Lạc rót pháp lực vào nơi đây, dị trạng liền nảy sinh, chỗ tiết điểm này sinh ra một cỗ hấp lực, không ngừng hút pháp lực của hắn, mà hư ảnh Thiên Sách trong gối ngọc cũng ong ong rung động theo, hiển nhiên có quan hệ rất lớn với tiết điểm này.
Tinh thần hắn chấn động, tiếp tục vận khởi pháp lực rót vào trong đó.
Mấy hơi thở sau, theo một tiếng vang nhỏ, vị trí tiết điểm sáng lên một đoàn bạch quang, trong đó ẩn hiện một đồ án tinh thần.
Mà hư ảnh Thiên Sách trong gối ngọc lập tức sáng lên, phồng lớn lên gấp mấy phần.
"Quả nhiên có quan hệ!" Thẩm Lạc âm thầm vui mừng, vận khởi pháp lực dò xét đồ án tinh thần trong bạch quang.
Đồ án tinh thần lập tức chớp động kịch liệt, vô số văn tự màu trắng nhỏ bé không gì sánh được từ trong đó tuôn ra, thuận theo pháp lực tiến vào thân thể, chen chúc tiến vào trong đầu của hắn.
"A!"
Thẩm Lạc kêu thảm một tiếng, ôm đầu ngã xuống trên giường, trong đầu giống như bị một cây gậy quấy, đau nhức kịch liệt không chịu nổi.
Hắn vội vàng vận khởi Bất Chu Trấn Thần Pháp, ổn định thần hồn, nhưng não hải đau đớn cũng không lắng lại, mà tựa hồ có cỗ lực lượng ở bên trong bành trướng lên.
Nếu như nguồn lực lượng này tiếp tục bành trướng, Thẩm Lạc cảm thấy não hải mình sẽ bị bạo liệt ra. Bất quá may mắn là, đau nhức kịch liệt rất nhanh lắng lại, tất cả chữ nhỏ màu trắng đều đã dung nhập vào trong đầu của hắn.
Toàn thân Thẩm Lạc toát ra một tầng mồ hôi, miệng lớn thở dốc, một hồi lâu mới bình tĩnh lại, mở to mắt.
Giờ phút này hắn mới rõ những chữ nhỏ màu trắng kia là một môn thần thông triệu hoán cùng loại với Thông Linh Dịch Yêu thuật.
Chỉ là môn triệu hoán này cũng không hoàn chỉnh, chỉ có một phần nhỏ.
"Loại khẩu quyết không đầu không đuôi này có thể làm được gì?" Thẩm Lạc tự giễu cười một tiếng, tự lẩm bẩm.
Sau một lát, hắn chợt hiểu ra, lần nữa nhìn về phía gối ngọc, lấy tay đặt trên gối ngọc, vận chuyển triệu hoán thuật này.
Trên gối ngọc lập tức hiện ra một tầng bạch quang, mà hư ảnh Thiên Sách chớp động mấy lần, đột nhiên hư không tiêu thất.
"Thì ra là thế, môn triệu hoán thuật này là nhằm vào hư ảnh Thiên Sách." Trên mặt Thẩm Lạc hiện ra sợ hãi lẫn vui mừng, tiếp tục thi pháp với gối ngọc.
Mấy hơi thở sau, trong gối loé lên kim quang, hư ảnh Thiên Sách lần nữa nổi lên.
Hắn liên tục vận chuyển triệu hoán thuật, cho đến khi triệt để nắm giữ môn bí thuật này mới dừng lại.
Nhìn gối ngọc, khóe miệng của hắn nhịn không được lộ ra vẻ tươi cười, có được gối ngọc lâu như vậy, rốt cuộc mới có thể điều khiển nó một chút.
Thời gian kế tiếp, Thẩm Lạc tiếp tục thôi động pháp lực dò xét cấm chế trong gối ngọc, ý đồ tìm ra càng nhiều bí ẩn của gối ngọc. Nhưng những đường vân cấm chế kia đi đến chỗ đồ án tinh thần màu trắng liền biến mất, không cách nào tiến lên được.
Hắn dò xét không được, đành phải dừng tay coi như thôi, sau đó nghiên cứu năng lực hư ảnh Thiên Sách, rót pháp lực vào trong đó.
Hư ảnh Thiên Sách sáng lên, vô số phù văn màu vàng ở trong đó nhảy lên, "Phần phật" một tiếng mở ra.
Trên gối ngọc hiện lên một đạo kim ảnh, giường gỗ dưới thân đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, mà bàn trà bên giường lại bình yên vô sự.
Thẩm Lạc ngồi ở trên giường, thân hình lập tức nhảy xuống dưới mặt đất, gối ngọc cũng giống vậy rơi xuống dưới.
Thân hình hắn ưỡn một cái, đứng yên trên mặt đất, đồng thời khoanh tay bắt lấy gối ngọc, cảm thấy mừng thầm.
Thiên Sách này mặc dù là hư ảnh, vẫn có năng lực thu nhiếp.
Chỉ là phạm vi hư ảnh Thiên Sách này thu nhiếp so với Thiên Sách kém rất nhiều, chỉ có thể thu lấy vật trong phạm vi hơn một trượng.
Cho dù chỉ có thể thu lấy vật trong hơn một trượng, hư ảnh Thiên Sách cũng phi thường hữu dụng. Môn thần thông thu nhiếp này, hắn ở trong giấc mộng đã sớm thể nghiệm qua, chỉ cần là công kích hình thái pháp lực, cơ hồ không gì không thu.
Chỉ là thôi động hư ảnh Thiên Sách thu nhiếp, cần tiêu hao pháp lực.
Những pháp lực này đối với hắn trong mộng cảnh không tính là gì, nhưng trong hiện thực tu vi hắn không cao, pháp lực nông cạn, xem chừng chỉ có thể thôi động khoảng ba lần.
"Ba lần thì ba lần, vận dụng thoả đáng cũng đủ để cải biến chiến cuộc." Thẩm Lạc cũng không tham lam.
Hắn câu thông hư ảnh Thiên Sách, phóng ra giường gỗ đã bị thu nhập vào trong, sau đó tiếp tục cảm ứng Thiên Sách, nhìn xem nó còn có năng lực gì khác không, tỉ như có thể trong hiện thực triệu hoán Thiên Binh.
Chỉ tiếc, bất luận hắn thi pháp thôi động thế nào, cũng vô pháp triệu hồi ra Thiên Binh.
"Xem ra hư ảnh chỉ là hư ảnh, mặc dù có uy năng nhất định, chỉ có thể thu nhiếp vật khác, nhưng triệu hoán Thiên Binh lại không được." Thẩm Lạc thử mấy lần, liền từ bỏ cố gắng.
Hắn cất kỹ gối ngọc, tính toán làm thế nào tìm kiếm ma hồn chuyển thân ở Trường An.
Căn cứ Lý Tịnh nói, trên cổ tay người kia có ấn ký hoa mai, nhưng nhân khẩu Trường An thành không dưới trăm vạn, đi đâu tìm một người như vậy?
Thẩm Lạc càng nghĩ, chỉ có thể cầu trợ giúp từ quan phủ Đại Đường, bằng phân thượng hắn liên tiếp lập xuống đại công, Trình Giảo Kim hẳn sẽ không cự tuyệt.
Hắn đang nghĩ ngợi, bỗng một hồi tiếng bước chân đi tới ngoài cửa.
"Thẩm công tử đã dậy chưa?" Một thanh âm nữ tử truyền đến.
Thẩm Lạc quét thần thức qua, phát hiện người đến là một nha hoàn Trình phủ.
"Có chuyện gì?" Hắn cất kỹ gối ngọc, đứng dậy mở cửa phòng ra.
"Quốc công đại nhân trở về phủ, nói là có chuyện muốn thương nghị cùng ngài, xin ngài đến đại sảnh gặp." Nha hoàn cúi đầu nói.
Thẩm Lạc nghe vậy ánh mắt khẽ động, âm thầm phỏng đoán Trình Giảo Kim gọi hắn qua làm gì.
Hắn nhập mộng thời gian tuy lâu, nhưng trong hiện thực chỉ mới qua một đêm mà thôi, Trình Giảo Kim lúc trước nói Đường Hoàng ban thưởng, hẳn sẽ không nhanh như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...