Dịch: An Lang
***
“Mong Kỳ Liên đạo hữu có thể nhẫn nại một chút, sẽ sớm ổn thôi.” Thẩm Lạc an ủi.
Kỳ Liên Mỹ vừa muốn nói chuyện, sắc mặt lại nhanh chóng thay đổi, khí tức màu tím lan tràn ở bụng dưới đột nhiên đậm hơn, rất nhanh từ màu tím chuyển thành màu đen, giống như vật sống, dọc theo cánh tay xông lên trên.
Thẩm Lạc thấy vậy, vẻ mặt không thay đổi, mặc kệ đám khí đen kia lan dần lên trên, lực ở tay đột nhiên tăng thêm.
"Phốc"
Với một tiếng vang nhẹ từ đầu ngón tay truyền tới, một luồng sáng vàng trong nháy mắt xuyên qua lá bùa màu tím, đánh nát Phù Đảm Quan Khiếu, trên lá bùa cũng cháy lên một đạo u hỏa, rất nhanh biến thành tro tàn.
Nét thống khổ trên mặt Tề Liên Mỹ đột nhiên biến mất, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Thật sự đã giải phong.." Có người thở phào nói.
"Tiểu tử này thực sự có thể làm được..."
Trong nhà giam đột ngột vang lên một tiếng động lớn.
"Thẩm đạo hữu, cảm ơn rất nhiều."
Kỳ Liên Mỹ dò xét đan điền của mình, phát hiện chỉ còn lại một chút khí âm hàn, còn Tử Hàn Tỏa Nguyên Phù giống như một chiếc đinh trong đan điền của mình đã biến mất...
Thẩm Lạc khoát tay áo, ra hiệu cho nàng không cần làm như vậy.
“Thẩm đạo hữu, có thể gỡ bỏ cấm chế cho ta được không?” Lúc này, một người đàn ông gầy gò tiến lên dò hỏi.
"Thẩm đạo hữu, cũng xin hãy giúp ta một chút..." Một người khác nói ngay.
Trong chốc lát, hầu như tất cả những người trong nhà giam đều đến vây quanh và xin Thẩm Lạc giúp đỡ.
"Mọi người đừng lo lắng, từng người từng người một..." Trong lòng Thẩm Lạc thở dài nói.
Dứt lời, người đàn ông gầy gò lên tiếng trước đi tới, hai tay bấm pháp quyết, một tia sáng tím sáng lên tại đan điền, nhưng không có sương mù tràn ra, thay vào đó là từng sợi tia điện màu tím vàng bắn ra, khiến toàn thân y tê dại không thể di chuyển.
Ánh mắt của Thẩm Lạc ngưng tụ, rồi hắn nhìn vào vùng đan điền bắt đầu xem xét...
Khoảng nửa canh giờ sau, ngoại trừ Hỏa Đức Tinh Quân và bản thân Thẩm Lạc, cấm chế của tất cả mọi người trong nhà giam đã hoàn toàn được cởi bỏ, từng người cảm ơn Thẩm Lạc và rối rít xin lỗi vì những lời nói và hành động trước đó.
“Hồi Lộc đạo hữu, đến lượt ngươi.” Thẩm Lạc nhìn Hỏa Đức Tinh Quân nói.
Hỏa Đức Tinh Quân nghe vậy, do dự một lúc cũng cởi áo choàng xám ra, để trần lộ ra nửa thân trên trần trụi.
Nhìn khắp nơi trên làn da trần của y là những vết sẹo đỏ sẫm, trông như thể nó bị ngọn lửa thiêu đốt dữ dội, có vài vết sẹo đen bám ở các huyệt đạo chính như Khí Hải, Thiên Trung, Phủ Cốc nhìn như đám quỷ đầu đinh.
Trong lòng Thẩm Lạc thầm kinh ngạc, ngọn lửa gì mới có thể thiêu đốt Hỏa Đức Tinh Quân thành như thế này?
"Cấm chế trên cơ thể của ta khác với của họ, trên người ta có bảy cây "Tương Tư Hàn Châm" cắm vào huyệt đạo trọng yếu, dùng sức không thể lấy ra được. Phải dựa vào Trấn Hồn Thạch mới có thể lấy ra được." Hỏa Đức Tinh Quân chậm rãi giải thích.
Thẩm Lạc nghe xong, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu như vậy, trước tiên chúng ta trốn khỏi đây, sau đó đi tìm Trấn Hồn Thạch để dỡ bỏ cấm chế."
“Thẩm đạo hữu, nhà giam này cũng có cấm chế pháp trận, đạo hữu có cách nào phá được không?” Kỳ Liên Mỹ hỏi.
“Trên người tên tiểu quỷ lúc trước chẳng phải có lệnh bài sao, chỉ cần lấy được nó, cửa nhà giam có thể mở được rồi?” Thẩm Lạc vừa cười vừa nói.
Mọi người nghe xong đều là sững sờ, chúng ta đang ở trong tù, làm sao lấy được lệnh bài kia?
“Mọi người, ở đây nghỉ ngơi một chút, thay tại hạ trông chừng nhục thân, tại hạ đi một lát sẽ trở lại.” Thẩm Lạc thấy mọi người nghi ngờ, cười nói.
Hắn nói xong, đi tới trước cửa ngục mấy bước, trên người đột nhiên có một đạo ánh sáng màu lam lóe lên, một hư ảnh hình người từ trong cơ thể bay ra. Nó hóa thành nguyên thần, xuyên qua khe hở của cửa ngục không chút trở ngại.
Còn thủy phân thân thì biến thành một vũng nước đọng và chảy ra ngoài theo mặt đất.
Bên ngoài cửa nhà lao, vũng nước đọng bắt đầu nhanh chóng ngưng tụ thành hình người, nguyên thần của Thẩm Lạc lập tức bám vào, lại hóa thành thủy phân thân.
Mọi người sau một hồi bất ngờ, thấy vậy thì thi nhau khen ngợi.
Sau khi Thẩm Lạc thông báo cho họ, hắn lao về phía cửa động bên cạnh, tìm kiếm mấy tên tiểu yêu trước đó.
Bên ngoài cửa động, hai tên tiểu yêu canh gác đang đứng hai bên cửa động nói chuyện với nhau thì đột nhiên,dưới chân chúng chợt sáng lên một mảng ánh trăng. Ngay sau đó mắt hoa lên, đầu chúng bị giáng một đòn nghiêm trọng, cùng nhau gục xuống..
Thân ảnh của Thẩm Lạc hiện ra ở một bên, bàn tay lục soát khắp nơi, hắn định gỡ một lệnh bài từ một trong hai tên yêu quái kia xuống, đúng lúc này một giọng nói từ phía trước đột nhiên vang lên.
“Nếu ta là ngươi, ta sẽ không mạo hiểm chạm vào tấm lệnh bài cấm chế đó đâu.”
Thẩm Lạc nghe vậy thì nhìn lại, da đầu tê dại, thấy lão khỉ già đứng ở cách đó không xa, hai mắt yên tĩnh nhìn hắn.
"Lệnh bài này có cấm chế riêng. Một khi rời khỏi người tiểu yêu, cấm chế sẽ được kích hoạt ngay lập tức. Tên Thanh Ngưu kia sẽ lập tức phát hiện có chuyện ở đây, nhất định sẽ từ bỏ việc luyện chế đan dược, trực tiếp chạy tới." Đến lúc đó, cho dù mục đích của ngươi là gì, cũng chỉ có một kết cục là thất bại. ”Con khỉ già lại nói.
“Tại sao lão lại giúp ta?” Thẩm Lạc cau mày, thắc mắc.
"Giúp ngươi sao? Thật sự muốn giúp ngươi, phải xem ngươi có phải là người mà ta đang chờ không đã..." Con khỉ già hơi do dự, chậm rãi nói.
“Lão đang đợi người nào?” Thẩm Lạc hỏi.
“Nói cho ta biết trước, ngươi đang luyện công pháp có phải là “Hoàng Đình Kinh” của Phương Thốn Sơn không?” Con khỉ già hỏi.
“Đúng vậy.” Thẩm Lạc không có gì phải che giấu về chuyện này, người khác cũng có thể nhìn ra được.
“Vậy còn pháp bảo lúc trước ngươi lấy ra có phải là Như Ý Kim Cô Bổng?” Vẻ mặt của lão khỉ già hơi thay đổi, đôi mắt thâm thúy hiển nhiên càng thêm thần thái.
"Ta không biết có phải hay không, pháp bảo này là do trùng hợp mà có được, nó có thể thay đổi dài ngắn theo ý nghĩ của ta." Thẩm Lạc nghe vậy, chậm rãi nói ra.
“Vậy thì tại sao ngươi lại đến Hoa Quả Sơn này?” Con khỉ già tiếp tục hỏi.
“Ta không biết, trong lòng ta cảm thấy rằng mình nên đến đây một lần.” Thẩm Lạc nói.
Câu này nửa thật nửa giả, giả là cảm giác trong lòng của hắn, thật là bởi vì khi Trấn Hải Tấn Thiết Côn xuất hiện và Đông Hải Long Vương nhắc nhở, thật sự hắn có ý nghĩ cần phải tới đây nhìn một chút.
Nghe Thẩm Lạc nói, sắc mặt của lão khỉ già kinh ngạc, trong mắt xen lẫn vui mừng không cách nào che giấu được.
“Tham kiến đại vương.” Con khỉ già đột nhiên quỳ xuống cúi đầu, hô to.
Thẩm Lạc cũng sợ hết hồn trước hành động đột ngột của ông ta, phải biết rằng lúc trước khi Thanh Ngưu Tinh xuất hiện, con khỉ già này chưa từng cúi đầu, mà chỉ là khẽ vuốt cằm mà thôi.
“Tiền bối, ông đang làm gì vậy?” Thẩm Lạc nhanh chóng đỡ ông ta dậy.
"Thân mang huyền công, lại có Kim Cô Bổng bên người, thế gian không có khả năng có chuyện trùng hợp như thế, ngài nhất định chính là hóa thân của đại vương đầu thai, là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không luân hồi chuyển thế." Con khỉ già không chịu đứng dậy, nói ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...