Dịch: Vì anh vô tình
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Thẩm Lạc theo tiếng động nhìn tới, thì thấy giữa nước biển, bỗng nhiên có lượng lớn máu tươi tuôn ra, từng khối ngoại giáp sinh ra gai nhọn xanh đen rơi xuống, chìm vào đáy biển.
"Ra." Ánh mắt của hắn đột nhiên co rụt lại, chợt quát một tiếng..
Chỉ thấy trong vết máu giữa nước biển đột nhiên nhanh chóng khuếch tán, một mặt người to lớn dữ tợn từ đó hiện ra. Nó giương cái miệng lớn như vực sâu màu đen hướng phía Thẩm Lạc và Ngao Hoằng cắn xuống.
Mặt người kia to lớn chừng trăm trượng, phía trên tựa như bôi một tầng son phấn thật dày, lộ ra trắng bệch. Mà miệng nó lúc mở ra, kéo ngang qua toàn bộ gương mặt, tạo ra độ cong khoa trương đến cực điểm, bên trong mơ hồ có một vòng xoáy màu đen chuyển động không ngừng.
Thẩm Lạc cảm nhận được áp lực cường đại trên thân nó truyền đến, không hề chần chờ, lập tức toàn lực vận chuyển công pháp Hoàng Đình Kinh. Kim quang quanh thân hắn cũng lập tức sáng ngời, từng luồng khí tức gần như thực chất quanh thân không ngừng phóng ra. Nó gạt bỏ toàn bộ nước biển chung quanh ra ngoài, tạo thành một chỗ trống cực lớn quanh người.
Cùng lúc đó, nương theo thanh âm long ngâm tượng minh, từng đầu kim quang hư ảnh to lớn nổi lên, vờn quanh người hắn, lục long lục tượng chi lực liên tục thay đổi nổi lên.
Ngao Hoằng ở phía dưới, gánh chịu thân thể của hắn, lúc này có cảm giác như đang cõng lên lấy một tòa núi vô cùng to lớn. Thân thể Kim Long của y vậy mà có chút phụ tải không nổi, có xu hướng hạ xuống.
Nhưng sau khi Thẩm Lạc súc thế hoàn thành, lập tức tung người lên, trực tiếp xông đến không trung. Một cánh tay của hắn thu tại đai lưng, trong lòng nghĩ đến kinh nghiệm có được trong lúc giao chiến với Thiên Cương binh tướng trong kim tháp, dùng một thân quyền pháp chân ý ngưng tụ, kết hợp Long Tượng chi lực, đột nhiên đập lên.
Trong chớp mắt khi Thẩm Lạc ra quyền, một quyền ảnh màu vàng to lớn, kèm theo đoàn Kim Long và Cự Tượng to lớn xông thẳng tới không trung. Cả hai còn chưa tiếp xúc, đã có từng trận âm thanh "Oanh" vang lên, như tiếng sấm xét giữa giông bão.
"Ầm ầm "
Trong đáy biển kim quang lấp lóe, quyền ảnh màu vàng đập vào trên má khuôn mặt trắng bệch của cự thú, truyền đến một tiếng nổ đùng kịch liệt!
Thanh âm vỡ vụn vang lên theo đó, trong nháy mắt từng đạo vết rách to lớn như mạng nhện lan tràn toàn bộ gương mặt, rồi ầm ầm vỡ vụn.
"Ngao..."
Trong miệng Cự thú phát ra một tiếng gào thét sắc nhọn, nhanh chóng lui về phía sau.
"Vậy mà không chết?" Thẩm Lạc thấy vậy, trong mắt hiện lên vẻ ngoài ý muốn.
Ánh mắt của hắn chăm chú, quang mang trên thân lóe lên, đang muốn đuổi theo, lại nghe thanh âm của Ngao Hoằng dưới thân bỗng nhiên truyền đến:
"Thẩm huynh, đừng có đuổi theo."
Thẩm Lạc hơi chần chờ, nhưng vẫn quyết định không truy đuổi, lúc quay đầu nhìn lại, thì thấy Ngao Hoằng đã khôi phục thân người, bay về phía mình.
"Ngao huynh, tên kia đã trọng thương, vì sao không để cho ta đuổi theo?" Thẩm Lạc hơi nghi ngờ nói.
"Thẩm huynh có lẽ không biết, những tên kia cũng không phải loại lương thiện gì, chính là Thâm Uyên Cự Yêu đã sống rất lâu ở Đông Hải. Ngươi vừa mới đánh nát một đầu nhưng thương thế này đối với hắn bản thể của nó, lại không đáng kể chút nào." Sắc mặt của Ngao Hoằng có chút khó coi, giải thích.
"Chỉ là một đầu ư? Tên kia có mấy cái đầu?" Thẩm Lạc hơi kinh ngạc nói.
"Tổng cộng là có chín cái đầu, thân thể nó cũng có thể duỗi và co lại, huyễn hóa lớn nhỏ. Vừa rồi ngoài hình thể khổng lồ kia, chỉ sợ tám cái đầu còn lại đều không ở tại phụ cận ba ch ngo c sa ch, cho nên mới không có toàn lực cùng ngươi chém giết. Mà nó lựa chọn chạy trốn, nếu ngươi đuổi theo, một khi đến vị trí của bản thể, mấy chiếc đầu khác quay lại sẽ rất nguy hiểm." Ngao Hoằng tiếp tục nói.
"Một cái đầu lâu đã có uy năng như thế, gia hỏa này chẳng lẽ cần Thái Ất Chân Tiên mới có thể giết được?" Thẩm Lạc rất cảm thấy ngoài ý muốn nói.
"Năm đó kẻ này làm hại Đông Hải, Thiên Đình đúng là điều động ra một tên Thái Ất Chân Tiên, hợp lực trợ giúp Đông Hải Long Cung trấn áp, cuối cùng phong tỏa tại chỗ sâu Long Uyên. Trước mắt gia hỏa này lại từ Long Uyên bỏ chạy, có thể thấy được long cung nguy rồi." Ngao Hoằng lo lắng không thôi.
Thẩm Lạc thấy thế, vỗ nhẹ bờ vai của y, an ủi:
"Hiện tại đừng nghĩ quá nhiều, chúng ta mau chóng đến long cung nhìn thử xem, là có thể biết chuyện gì đã xảy ra."
Ngao Hoằng kìm nén hỗn loạn trong lòng, nhẹ gật đầu.
Hai người lần nữa khởi hành, nhanh chóng tiến về hướng long cung.
Trong biển sâu yên tĩnh im ắng, không có dị thú nào dám can đảm tới gần, ngay cả những kẻ trước đó ở phía xa theo dõi, giờ cũng đều mai danh ẩn tích.
Ước chừng khoảng hai canh giờ, sau khi hai người vượt qua một mảnh dãy núi, rốt cục tại thung lũng của hai ngọn lớn dưới đáy biển, thấy được một mảnh quần thể kiến trúc diện tích khổng lồ.
Từ xa nhìn lại, có thể thấy bên ngoài khu kiến trúc bao phủ một lồng ánh sáng to lớn hơi mờ, phía trên chiết xạ một mảnh ánh sáng năm màu, chiếu rọi toàn bộ vùng hải vực trở nên lộng lẫy.
"Nơi đó chính là long cung sao?" Thẩm Lạc mở miệng hỏi.
Ánh mắt của Ngao Hoằng phức tạp, nhẹ gật đầu, nói: "Ngày thường tại bên ngoài long cung trong phạm vi mấy trăm trượng, đều có Tuần Hải Dạ Xoa dẫn đội tuần sát. Nhưng trưới mắt toàn bộ long cung đầy âm u đầy tử khí, chỉ sợ bọn phụ vương lành ít dữ nhiều."
"Ngươi không phải nói bọn họ lui giữ Long Uyên sao? Chúng ta không ngại thì trực tiếp đi qua bên kia đi?" Thẩm Lạc nói ra.
"Được! Long Uyên tại chỗ sâu của long cung, chúng ta trước đi long cung, lại tới Long Uyên." Ngao Hoằng nói.
Tiếp đó hai người tự mình thu liễm khí tức, cũng không thôi động pháp lực để nhanh chóng bay qua, chỉ bước nhanh để đi tới lồng ánh sáng trong suốt bên ngoài long cung.
Phía chính đông của lồng ánh sáng, xây dựng một tòa thủy tinh môn lâu tại Bạc h ngọc s ách, phía trên treo tấm biển màu vàng, trên đó có cổ triện văn tự viết ba chữ to "Thủy Tinh cung"
Ngao Hoằng mang theo Thẩm Lạc vòng qua đại môn, đi tới trước tinh bích, lật tay lấy ra một khối lệnh bài bằng thủy tinh.
Chỉ thấy y dùng một tay bấm niệm pháp quyết, điểm nhẹ tại trên lệnh bài.
Trên lệnh bài một đạo long ảnh hiện ra, chợt có một vệt kim quang phun ra, đánh vào lồng ánh sáng trong suốt kia, kim quang mờ mịt, chiếu ra một đạo hư môn màu vàng cao sáu thước.
Lúc hai người đang muốn xuyên qua hư môn tiến vào long cung, thì đột nhiên nghe một tiếng quát lớn truyền đến: "Yêu nghiệt to gan, còn dám tới xâm phạm long cung, muốn chết..."
Thẩm Lạc hơi nhíu mày, đột nhiên cảm giác được âm thanh này như có mấy phần quen.
Hắn đang muốn theo tiếng nhìn xem, bỗng đỉnh đầu nổi lên cơn gió lốc, một đạo quang mang màu bạc mạnh mẽ phá không mà tới, tốc độ cực nhanh hướng hắn bổ xuống.
Thẩm Lạc nhíu mày lại, công pháp Hoàng Đình Kinh trong cơ thể thầm vận chuyển, một tay đưa ra cầm đạo ngân quang kia.
Ngân quang lập tức giãy dụa không ngừng, cố sức đâm về phía Thẩm Lạc, phát ra tiếng vù vù.
Thẩm Lạc cười lạnh một tiếng, cánh tay đột nhiên chấn động, "Phanh" một tiếng vang nhỏ truyền đến, đạo ngân quang kia lập tức bị đánh tan ra, một thanh Ngũ Cổ Thác Thiên Xoa khắc đầy lân văn màu bạc hiện ra.
Ngao Hoằng nhìn thấy binh khí này, trong mắt dị sắc lóe lên, lập tức thở dài một hơi, cao giọng hô: "Thanh Sất, căn bệnh bất chấp tất cả đã xuất thủ của ngươi, lúc nào có thể thay đổi được?"
Y vừa nói, bốn phía bỗng an tĩnh lại, sau đó một tiếng giống như quỷ khóc sói gào kêu la lập tức truyền đến:
"A... Cửu thái tử, là Cửu thái tử, ngài cuối cùng cũng trở về..."
Một thân ảnh cao lớn quen thuộc, từ sau một tòa kiến trúc, vội vàng hướng phía bên này chạy tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...