Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Kính Hà Long Vương nhìn thấy nữ nhi như vậy, ánh mắt khẽ run lên, trong mắt lóe lên một vòng quang mang dị dạng, toàn bộ tinh khí thần giống như trong nháy mắt tụt xuống, thân hình cũng không còn thẳng tắp nữa.
"Tú Tú, vi phụ sai rồi..." Y thở dài một tiếng, nói ra.
Mã Tú Tú nghe vậy, lông mày nhíu lại nhìn về phía y, khó hiểu hỏi: "Phụ thân làm sai chỗ nào?"
"Làm phụ thân, ta không thể cho ngươi bất kỳ thứ gì, lại cho ngươi một lòng cừu hận này, ta đã sai, sai không hợp thói thường." Y giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve một sợi tóc của Mã Tú Tú, ánh mắt nhu hòa nói.
"Phụ thân, người đang nói cái gì? Người không sai, chúng ta đều không sai, sai là bọn hắn." Mã Tú Tú nghe xong, sắc mặt đột nhiên cứng đờ, lui lại hai bước, la lớn.
Tay Kính Hà Long Vương dừng lại giữa không trung, trên mặt nổi lên thần sắc thương cảm.
Mã Tú Tú không muốn tranh luận với y, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía Thẩm Lạc, nói: "Thẩm đại ca, ngươi mau thả chúng ta đi thôi. Ân tình hôm nay, ta nhất định vĩnh viễn không quên, ngày sau chắc chắn hoàn lại gấp trăm lần."
"Ta có thể không giết hắn." Thẩm Lạc thu kiếm lại sau lưng, nói.
Mã Tú Tú nghe vậy, lập tức đại hỉ, đang muốn lên tiếng nói cám ơn, lại nhìn thấy Thẩm Lạc khoát tay áo, ngăn trở.
"Ta có thể không giết hắn, nhưng không thể thả hắn đi. Lần này quỷ hoạn làm loạn Trường An, tạo thành tổn hại nghiêm trọng Âm Dương lưỡng giới, ta không có quyền để hắn rời đi, mọi chuyện hãy để Địa Phủ cùng quan phủ Đại Đường định đoạt đi."
Thẩm Lạc nói xong, lấy ra một cuốn sách lụa màu đen, bàn tay chà một cái, liền làm nó nát ra.
Theo sách lụa màu đen hóa thành tro tàn, một tầng khói đen từ đó sinh ra, hóa thành một vòng xoáy màu đen không ngừng xoay tròn.
Không bao lâu, một khuôn mặt ngựa xích hồng từ trong vòng xoáy nhô ra, ngay sau đó mới là chân và thân thể gã.
Thẩm Lạc thấy Câu Hồn Mã Diện xuất hiện, đang muốn tiến lên chào hỏi, lại nhìn thấy gã đi qua một bên, đưa tay bóp một cái pháp quyết, điểm tới vòng xoáy màu đen.
Theo từng tia từng sợi pháp lực rót vào, vòng xoáy màu đen vốn nên tiêu tán kia lại không lập tức biến mất, mà một chiếc giày quan màu đen cũng từ đó ló ra.
Sau đó, một bộ quan bào đỏ thẫm chói mắt xuất hiện, đúng là Chung Quỳ cũng tới.
"Bái kiến hai vị tiền bối." Thẩm Lạc lập tức ôm quyền nói.
"Không cần đa lễ, ngươi làm rất tốt." Chung Quỳ khoát tay chặn lại, nói.
Nói xong, ánh mắt của gã chuyển động, nhìn về phía Kính Hà Long Vương, trong hai mắt loé lên quang mang màu vàng nhạt.
Một cỗ uy áp vô hình ép xuống, nhất thời làm thân thể Kính Hà Long Vương chùng xuống, cơ hồ té lăn trên đất. Về phần Mã Tú Tú bên cạnh, càng tê liệt ngã trên mặt đất, không cách nào đứng dậy.
"Nghiệt Long lớn mật, ngươi biết tội của ngươi chưa?"
Chung Quỳ quát một tiếng chói tai, tựa như kinh lôi nổ vang bên tai, khiến cho tâm thần Thẩm Lạc cũng run lên bần bật.
"Tội cũng được, sai cũng được, đều do một mình ta gánh chịu, hết thảy không quan hệ đến Tú Tú." Kính Hà Long Vương nói như vậy, cố nén một ngụm máu ứ, chậm rãi đứng thẳng lên.
Ở trước mặt con gái, làm phụ thân sao có thể khúm núm?
Chung Quỳ nghe vậy, kim quang trong đôi mắt dần ảm đạm, cỗ áp lực vô hình kia cũng theo đó tiêu tán.
"Nếu biết sai, cùng ta trở về Âm Ti. Lần này ngươi tạo sát nghiệp, nhiễu loạn Âm Dương, nên nhập Vô Gian Địa Ngục, chịu đau khổ vô gian luân hồi." Ánh mắt Chung Quỳ ngưng tụ, nói.
"Giam cầm dưới Hồng Liên Nghiệp Hỏa kia hai mươi năm, ta đã chịu đủ cừu hận cùng thống khổ tra tấn, lại vào Vô Gian Địa Ngục kia cũng không thể coi là khổ. Nếu Uyển Nhiên đã không có ở đây, ta tiếp tục sống cũng chỉ tiếp tục thêm cừu hận mà thôi, sao không để hết thảy về với với bụi, đất về với đất, tiêu tán đi thì tốt hơn?" Ánh mắt Kính Hà Long Vương thăm thẳm nhìn về phương xa, tựa hồ lại thấy được nữ tử mỹ lệ dịu dàng hiền lương năm đó.
Chung Quỳ nghe vậy, ánh mắt hơi trầm xuống, vậy mà cũng không nói gì.
"Tú Tú, tương lai ngươi còn rất dài, đừng cừu hận nữa, về sau phải sống cho tốt." Kính Hà Long Vương đỡ nữ nhi dậy, buồn rầu nói.
"Phụ thân..." Mã Tú Tú mơ hồ đoán được thứ gì, có chút thất kinh kêu lên.
Kính Hà Long Vương chỉ lắc đầu cười với nàng, bắt lấy cổ tay của nàng.
Tiếp theo một cái chớp mắt, nơi bụng Kính Hà Long Vương sáng lên một đạo quang mang, dọc theo Nhâm mạch một đường hướng lên, ven đường không ngừng có quang mang thu nạp tới, lúc hội tụ đến chỗ mi tâm, trở nên hết sức sáng tỏ.
Chỉ thấy cả người y như bốc cháy lên, toàn thân "Vù" một cái, cháy lên một ngọn lửa màu đen, cả người bắt đầu bốc cháy kịch liệt.
Y nắm lấy tay Mã Tú Tú, từng cỗ lực lượng nóng rực không gì sánh được thẩm thấu vào, tiến nhập vào trong cơ thể của nàng.
"A..."
Mã Tú Tú nhịn đau không được gào thét, làn da trên thân nứt nẻ ra từng khúc, hiện ra tầng tầng đốm vảy.
"Đùng" một tiếng vang giòn!
Một viên long châu tuyết trắng lớn chừng quả đấm từ chỗ mi tâm Kính Hà Long Vương tách rời ra, theo âm thanh vỡ vụn.
Vô số long nguyên tinh thuần như đom đóm từ trong long châu vỡ vụn phiêu tán ra, ở giữa không trung tụ tập thành một đầu ngân hà tuyết trắng, vọt tới mi tâm Mã Tú Tú.
"Phụ thân..."
Mã Tú Tú thấy thân thể phụ thân hư hoá từng chút một, như tro tàn phiêu tán ra, đến khi bàn tay nắm cổ tay nàng cũng biến mất không thấy gì nữa, rốt cuộc không nhịn được, gào khóc.
Cùng lúc đó, mi tâm của nàng truyền đến một cảm giác thiêu đốt kịch liệt, long nguyên không ngừng như giang hải chảy ngược vào thể nội nàng, khiến cho thân thể của nàng cũng tản mát ra quang mang tuyết trắng.
Trong miệng Mã Tú Tú không ngừng truyền đến thanh âm kêu rên thống khổ, cả người ngã trên mặt đất, giãy dụa run rẩy không thôi.
Thẩm Lạc thấy thế, lập tức tiến lên, muốn đỡ nàng dậy.
Chỉ là tay của hắn vừa mới đưa qua, huyết dịch trong cơ thể mình cũng giống như sôi trào lên, toàn thân truyền đến một cảm giác khô nóng, một sợi long nguyên tuyết trắng từ trong Ngân Hà tách ra, chảy xuôi đến đầu ngón tay của hắn.
Đầu ngón tay Thẩm Lạc tiếp xúc đến long nguyên, trong nháy mắt đạo ánh sáng kia lập tức đâm xuyên qua da, tràn vào trong cơ thể của hắn.
Rất nhanh, hắn cũng bắt đầu ngã xuống đất không dậy nổi, toàn thân kịch liệt co quắp.
Trong mơ hồ, hắn cảm nhận được máu trong cơ thể đang cùng long nguyên chảy vào thể nội kia kết hợp lẫn nhau, giữa hai bên tựa như tương trợ cho nhau, không ngừng phun trào trong cơ thể Thẩm Lạc.
Pháp lực thể nội Thẩm Lạc được nguồn lực lượng này lôi kéo, tự vận chuyển, tốc độ nhanh chóng vượt xa lúc hắn lúc tu luyện, trong lúc hoảng hốt, cảm giác tu luyện tựa như về tới trong mộng.
Chỉ là tốc độ nguồn lực lượng này va chạm thực sự quá nhanh, làm hắn chịu đựng không nỗi, cơ hồ thần thức muốn thất thủ.
Ý niệm suy yếu, tầm mắt của hắn cũng biến thành mơ hồ, chỉ là trong mơ hồ nhìn thấy thân thể Mã Tú Tú trước mặt, trong một mảnh hào quang màu trắng gần như trong suốt trở nên càng ngày càng sáng, thân hình thon thả giống như kéo dài ra.
"Ngao..."
Nương theo một tiếng long ngâm rõ to, Mã Tú Tú triệt để rút đi hình người, hóa thành một đầu chân long lân phiến tối tăm, thể nội lại phát tán ánh sáng màu trắng, phóng lên tận trời, phá không bay đi.
Chung Quỳ ở một bên, im lặng nhìn xem hết thảy, cũng không xuất thủ ngăn cản.
Mà Thẩm Lạc bên chân y, đã hấp thu toàn bộ long nguyên còn sót lại, làn da toàn thân trở nên một mảnh đỏ bừng, thân hình thống khổ co quắp tại chỗ, nhìn tựa như một con tôm bị đun sôi.
"Đại nhân, tiểu tử này không sao chứ?" Câu Hồn Mã Diện thấy vậy lo lắng không thôi, nhịn không được mở miệng hỏi.
"Yên tâm đi, hắn đang đạt được cơ duyên to lớn... Chỉ là có chút kỳ quái, những long nguyên này tại sao lại tiến vào trong cơ thể hắn?" Chung Quỳ nói, trong mắt cũng hiện lên vẻ nghi hoặc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...