Dịch: Độc Lữ Hành
"Chủ nhân, ngươi tốt với ta, ta không đi. Ta thi triển Biến Thân Thuật với sinh linh khác có thời gian hạn chế, một khi ta đi, chủ nhân ngươi chẳng mấy chốc sẽ hiện nguyên hình. Nhưng Hải Tinh tộc chúng ta cùng những sinh linh khác tổ hợp biến thân, có thể kéo dài thời gian biến hóa, hãy để ta ở lại đây đi." Bạch Tinh đột nhiên nói ra, ánh mắt kiên định.
"Ngươi còn có loại năng lực này! Vậy được rồi, nhờ ngươi vậy!" Thẩm Lạc khẽ giật mình, lập tức gật đầu đáp ứng.
Hắn cũng đang lo vì thời gian biến thân có hạn, không ngờ Bạch Tinh còn có bản sự này.
Nói xong lời này, hắn bấm niệm pháp quyết tán đi thông linh thủy động, sau đó lại lấy ra sách lụa màu đen bóp nát, lúc này mới ăn vào Âm Chập Đan.
Sách lụa màu đen này chính là thông linh khế ước Câu Hồn Mã Diện cho hắn, gặp lúc nguy cơ có thể triệu hoán gã tới cứu giúp.
U Hồn Mã Diện chỉ có tu vi Ngưng Hồn kỳ, đối mặt quỷ vật Xuất Khiếu kỳ này, không biết có thể địch nổi hay không, nhưng bây giờ tình huống khẩn cấp, hắn cũng bất chấp.
Âm Chập Đan vào bụng, lập tức hóa thành một cỗ khí lưu lạnh buốt, cấp tốc lan tràn khắp toàn thân.
Không bao lâu, pháp lực thể nội Thẩm Lạc được thu liễm, thân thể trở nên lạnh buốt, màu da bên ngoài thân cũng biến thành xanh đen, giống như một bộ thi thể. Bất quá năng lực ngũ giác của hắn vẫn còn, chỉ là yếu hơn rất nhiều so với bình thường.
Bạch Tinh bên cạnh nhúc nhích người, nhanh chóng bò lên người Thẩm Lạc, trên thân nó hiện ra một mảnh sương mù bạch quang, quấn quanh hai người.
Thân thể của bọn hắn nhanh chóng trở nên mơ hồ, hóa thành một khối đá màu đen, không có khí tức phát ra, không khác gì các khối đá xung quanh.
Thẩm Lạc lần đầu tiên bị Bạch Tinh thực hiện biến thân thuật, cảm giác có chút mới lạ, ánh mắt của hắn còn có thể quan sát tình huống chung quanh, lỗ tai cũng có thể nghe được thanh âm.
Bạch Tinh vừa mới hoàn thành biến thân, chỗ sâu trong thông đạo tản ra quỷ khí càng thêm nồng đậm, còn có thanh âm ầm ầm xen lẫn trong đó, tựa hồ là xích sắt kéo lê trên mặt đất.
Mà giờ khắc này, trong thông đạo phong kín cũng vang lên thanh âm đào móc, càng ngày càng vang, hiển nhiên là Thần Cương đang dùng một loại thần thông nào đó đào móc thông đạo bị đổ sụp, tựa hồ sắp đả thông.
"Quá tốt rồi, hai người các ngươi tốt nhất nên đánh trước một trận đi!" Thẩm Lạc cảm ứng được tình huống này, trong lòng đột nhiên hưng phấn lên.
Vào thời khắc này, cửa thông đạo hậu điện loé lên hoàng ảnh, một quỷ ảnh cao lớn màu đen chậm rãi đi ra, nhìn bộ dáng khi còn sống hẳn là một tù phạm, tóc tai bù xù, che đậy hơn phân nửa khuôn mặt, trên cổ và hai chân đều mang theo gông xiềng và xiềng xích. Bns. Hai đầu xích sắt màu đen kéo trên mặt đất sau lưng, không ngừng phát ra tiếng vang chói tai.
Thẩm Lạc phán đoán từ quỷ khí nồng đầm tán phát ra trên người đối phương, quỷ vật này tối thiểu cũng có thực lực Xuất Khiếu hậu kỳ, thủ đoạn của mình không biết có thể giấu được nó hay không.
Quỷ vật đeo gông xiềng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía bọn người thanh niên mặc bạch bào trong sảnh, nó hất tóc ra phía sau, bỗng dưng sáng lên hai đoàn huyết quang.
Cũng không thấy quỷ vật hành động gì, xích sắt sau lưng nó như vật sống bay tán loạn lên. "Phốc" một tiếng, đâm vào thân thể thanh niên mặc bạch bào cùng đại hán đầu báo.
Thân thể thanh niên mặc bạch bào cùng đại hán đầu báo chấn động, lập tức từ trong ngủ mê giật mình tỉnh lại, phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
Nhưng lúc này hai người bị thương nặng, căn bản vô lực phản kháng.
Chỉ thấy từng sợi huyết quang từ trong cơ thể hai người tuôn ra, dung nhập vào trong xích sắt màu đen.
Thân thể thanh niên mặc bạch bào cùng đại hán đầu báo nhanh chóng khô quắt lại, hai ba cái hô hấp đã biến thành một bộ thây khô.
Hai sợi xích sắt kia lại bắn ra, đâm vào thi thể thiếu phụ váy đỏ cùng đại hán một mắt, rất nhanh hút thi thể hai người thành thây khô.
Trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, thanh âm đào móc trong thông đạo đổ sụp đã đình chỉ, Thần Cương tựa hồ cũng đã nhận ra tình huống bên này, ngừng đào móc.
Hấp thu khí huyết bốn người xong, trong mắt quỷ vật đeo gông xiềng đại thịnh huyết quang, bắn ra hai đạo huyết quang như thực chất, nhìn khắp các nơi khác trong sảnh, trong mắt ẩn ẩn lộ ra một tia hoang mang.
Trái tim Thẩm Lạc muốn nhảy lên cổ họng, kiệt lực bình phục nỗi lòng.
Vào thời khắc này, hư không chung quanh hắc thạch do hắn biến thân khẽ động, một cỗ hắc khí cực kì nhạt nổi lên, bao hắc thạch vào trong đó.
Ánh mắt quỷ vật đeo gông xiềng đảo tới lui, đảo qua chỗ ẩn thân của Thẩm Lạc, cũng không dừng lại, rất nhanh liền dời đi.
Trái tim Thẩm Lạc nhảy theo ánh mắt nó lúc này mới từ từ hạ xuống.
Huyết quang trong mắt quỷ vật đeo gông xiềng tiếp tục du động, đột nhiên nhìn về phía thông đạo bị đổ sụp, hưng phấn gầm nhẹ một tiếng, thân thể đột nhiên hóa thành một bóng đen, nhanh chóng chui vào trong thông đạo bị đổ sụp, tốc độ nhanh đến doạ người, cực kỳ chênh lệch với vẻ chậm rãi lúc trước.
Ầm ầm!
Chỗ sâu thông đạo đột nhiên truyền ra thanh âm đấu pháp, trong đó còn kèm theo tiếng kêu kinh sợ, chính là thanh âm của Thần Cương.
Thẩm Lạc nghe được âm thanh này, trong lòng vui mừng, nhưng không dám động chút nào.
Thanh âm giao chiến chỉ vang lên mấy lần, một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong thông đạo truyền ra, sau đó hết thảy quy về yên tĩnh.
Mấy hơi thở sau, trong thông đạo bị đổ sụp lóe lên bóng đen, thân ảnh quỷ vật đeo gông xiềng kia lại xuất hiện, chậm rãi đi vào chỗ sâu thông đạo đại sảnh, biến mất không thấy gì nữa.
"Ra đi, tên kia đã đi rồi. Tiểu tử ngươi vậy mà kêu ta tới đối phó loại oán quỷ lợi hại kia, ngươi muốn hại ta chết à?" Hư không chung quanh hắc thạch khẽ động, một thân ảnh nổi lên, chính là Câu Hồn Mã Diện. Gã tức giận nói ra.
Trên hắc thạch do Thẩm Lạc biến thành cũng hiện ra đạo đạo bạch quang, sau một trận chớp động, một lần nữa hóa thành thân ảnh hắn và Bạch Tinh.
"Tiểu tử ngươi ngược lại biết tránh né đó." Câu Hồn Mã Diện lườm Thẩm Lạc một cái, lông mày nhíu lại.
Bạch Tinh nhìn Câu Hồn Mã Diện, hai con mắt nhỏ lộ ra mấy phần e ngại, vội vàng từ trên thân Thẩm Lạc leo xuống, lẳng lặng đợi ở một bên.
"Khiến Mã Diện tiền bối gặp khó, tình huống nguy cơ, ta không kịp nghĩ nhiều, nên dùng thông linh khế ước này." Thẩm Lạc có chút áy náy nói, người vẫn nằm trên mặt đất.
Giờ phút này toàn thân hắn cứng ngắc, không thể động đậy, nói cũng có chút mơ hồ không rõ.
"Ngươi phục dụng Âm Chập Đan? Khó trách có thể thu liễm khí tức đến tình trạng này." Câu Hồn Mã Diện đánh giá Thẩm Lạc một chút, đưa tay đặt lên vai Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc cảm thấy khí tức lạnh buốt của Âm Chập Đan trong thể nội khẽ động, hội tụ lại đến tay Câu Hồn Mã Diện.
Mấy hơi thở sau, thân thể của hắn khôi phục bình thường, đứng lên.
"Đa tạ tiền bối tương trợ."
"Được rồi, giúp ngươi lần này, chúng ta cũng coi như thanh toán xong. A, tu vi của ngươi tiến triển ngược lại rất nhanh nha, nhanh vượt cả ta dự đoán." Hai mắt Câu Hồn Mã Diện dò xét Thẩm Lạc, kêu nhẹ một tiếng.
"Tiền bối quá khen." Thẩm Lạc cười nói.
"Khen ngươi một tiếng là vênh mặt à, tiểu tử ngươi thật sự là biết giày vò mình, dám một thân một mình đến cổ mộ Âm Lĩnh sơn này, thật sự là ngại mệnh dài sao, nơi này dù là Địa Phủ cũng không dám quản nhiều đó." Mặt Câu Hồn Mã Diện trầm xuống, khiển trách.
"Ta cũng không ngờ tới nơi này nguy hiểm như vậy, chuyến này cũng xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, cũng không phải là bản ý của ta." Thẩm Lạc cười khổ nói.
"Bất kể thế nào, trước ta mang ngươi ra ngoài, nơi đây không nên ở lâu." Câu Hồn Mã Diện hiển nhiên không muốn lưu thêm ở đây, đưa tay bắt lấy bả vai Thẩm Lạc.
"Tiền bối chờ một chút." Thẩm Lạc mở miệng nói một tiếng, sau đó bấm niệm pháp quyết triệu hoán thủy đoàn, mở ra thông linh thủy động.
"Bạch Tinh, lần này đa tạ ngươi, ngươi mau trở lại Đông Hải đi."
Bạch Tinh không nói gì, thân hình thoắt một cái, tiến vào thông linh thủy động biến mất không thấy gì nữa.
"Ngươi lại quá hiền lành với Yêu tộc, khác rất lớn với tu sĩ bình thường khác." Câu Hồn Mã Diện cười nói.
"Bất luận tu sĩ hay là Yêu tộc, đều là sinh linh, mặc dù có có một số yêu vật hại người, nhưng đây chỉ là một phần yêu vật mà thôi, làm gì phải vơ đũa cả nắm." Thẩm Lạc yên lặng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...