Dịch: Độc Lữ Hành
"Hẳn là Lục Hóa Minh lấy tình báo bị sai, nơi này không có quỷ vật Tích Cốc hậu kỳ đỉnh phong rồi?" Trong lòng Thẩm Lạc không khỏi thầm nghĩ như vậy.
"Được rồi, người đáng tin thì không nên nghi ngờ, nghi người thì không nên nghe theo, nếu đã lựa chọn tới đây, vậy cứ tiếp tục đi tới xem thêm chút nữa." Hắn rất mau đánh tan lòng nghi ngờ, thu công đứng dậy, tiếp tục tiến vào chỗ sâu cổ mộ.
Lại đi qua mấy đầu thông đạo, Thẩm Lạc đột nhiên dừng bước, nhìn phía trước.
Từng đợt thanh âm va chạm trầm đục từ phía trước truyền đến, còn kèm theo tiếng hò hét, tựa hồ có người đang chiến đấu.
Hắn không cảm thấy kinh ngạc, Âm Lĩnh sơn mạch này có âm khí nồng đậm, có nhiều các loại tài liệu Âm thuộc tính, hàng năm sẽ có rất nhiều tu sĩ tới đây tầm bảo. Mà bên ngoài toà cổ mộ này lại không có cấm chế cách trở, có người xuất hiện ở đây cũng rất bình thường.
Mà hắn tìm lâu như vậy, cũng không thể tìm ra quỷ vật thích hợp, khó khăn gặp được tu sĩ khác, có lẽ nghe ngóng từ đối phương một chút.
Vừa nghĩ đến đây, Thẩm Lạc rất nhanh tiếp tục đi tới, mười cái hô hấp sau đã tới cuối thông đạo, một gian thạch thất khổng lồ xuất hiện ở phía trước.
Gian thạch thất này khá trống trải, ở nơi góc khuất đặt một cỗ quan tài, giờ phút này đã ngã ngửa trên mặt đất. Một cỗ huyết dịch màu đỏ tươi từ bên trong chảy ra, nhuộm đỏ mặt đất một mảng lớn, tản mát ra mùi máu tanh gay mũi và âm khí.
Phụ cận quan tài, năm tên tu sĩ đang chém giết cùng một cương thi toàn thân huyết hồng.
"Là bọn hắn!" Trên mặt Thẩm Lạc lộ ra vẻ kinh ngạc.
Năm tên tu sĩ này, hắn đã gặp qua, chính là Mang Sơn Ngũ Hữu trước đó gặp ngoài phủ đệ Đan Dương Tử.
Mà cương thi huyết hồng kia cao chừng hơn một trượng, trong miệng tràn đầy răng nanh lồi ra ngoài, da trên người nhìn chẳng khác gì vỏ cây già, mà cả người đẫm máu, thỉnh thoảng còn có giọt huyết từ trên thân nó nhỏ xuống, không biết có phải nó nhảy từ trong quan tài kia ra hay không.
Thực lực con cương thi này rất mạnh, vậy mà đạt đến Tích Cốc hậu kỳ, làn da toàn thân cứng rắn không gì sánh được, đao thương bất nhập.
Mang Sơn Ngũ Hữu ỷ vào nhiều người, mặc dù chiếm thượng phong, nhưng từ đầu đến cuối không giết chết cương thi này.
"Đại ca, dùng Hỏa Vân Hồ Lô đi, chúng ta không thể chậm trễ ở chỗ này quá lâu, đi hậu điện mới là chính sự." Trong Mang Sơn Ngũ Hữu, thanh niên mặc bạch bào kia đánh mãi không xong, có chút lo lắng, hô to với lão giả nho bào cầm đầu.
"Hậu điện?" Thẩm Lạc và năm người này tuy là chỗ quen biết cũ, nhưng cũng không phải là bằng hữu, đang muốn lặng yên rút đi, nghe nói lời này liền dừng bước lại.
"Được." Lão giả nho bào phất tay áo lên, trước người trống rỗng hiện ra một cái hồ lô đỏ thẫm, lão vỗ phía trên một cái.
Miệng hồ lô loé lên hồng quang, một mảnh đất cát màu xích hồng từ trong bắn ra, mỗi một khỏa đều lớn chừng hạt đậu.
Những đất cát này đụng một cái vào không khí, phía trên lập tức dâng lên hỏa diễm xích hồng, nhanh chóng phồng lớn, trong nháy mắt hóa thành một mảnh hỏa vân màu đỏ, khí thế hung hăng đánh về phía cương thi huyết hồng.
Nhiệt độ trong cả gian thạch thất tăng lên, Thẩm Lạc đứng ở bên ngoài thạch thất cũng cảm thấy không khí phía trước nóng lên, như đặt mình vào gần nơi hỏa lô, trong thạch thất nhiệt độ cao có thể đoán được.
Bốn người Mang Sơn Ngũ Hữu đã nhanh chóng lui lại, chỉ có cương thi huyết hồng còn đứng tại chỗ, trực diện đón nhận hỏa vân màu đỏ.
Trên mặt cương thi huyết hồng hiện lên một tia sợ hãi, toàn thân đại phóng huyết quang, hai trảo vung về phía trước một cái, những huyết quang kia thoát thể bay ra, ở trước người ngưng tụ thành một màn sáng huyết hồng.
Lão giả nho bào lộ vẻ khinh miệt, mười ngón tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết như bánh xe.
Mảnh hỏa vân màu đỏ kia bỗng nhiên tăng lên, hơi quay cuồng, vậy mà hóa thành một hoả điểu màu đỏ lớn vài chục trượng, tốc độ cũng tăng nhanh gấp bội, trong nháy mắt bay nhào đến trước người cương thi, hung hăng đâm vào trên màn sáng màu đỏ.
Thanh âm bạo liệt dày đặc tại chỗ giao nhau vang lên, hỏa diễm màu đỏ và huyết sắc quang mang tiếp xúc, lập tức như dầu nóng gặp nước lạnh, nhao nhao bạo liệt ra.
Hỏa điểu màu đỏ có uy lực rõ ràng lớn hơn màn sáng màu đỏ, hỏa diễm xích hồng trùng kích một chút, lập tức dễ như trở bàn tay tuỳ tiện xuyên thủng màn sáng màu đỏ, sau đó hung hăng đánh vào trên thân cương thi huyết hồng.
Cương thi huyết hồng giống một bó rơm rạ bay ra sau, hung hăng nện vào trên vách tường phía sau, toàn thân bị lửa nóng hừng hực bao phủ, biến thành một hỏa nhân, quay cuồng trên đất, thống khổ rú thảm.
Những hỏa diễm màu đỏ kia hiển nhiên cũng không phải là phàm hỏa, uy lực tương đối lớn, trong vòng mấy hơi thở đã biến cương thi huyết hồng thành tro tàn.
Trong thông đạo bên ngoài thạch thất, trong mắt Thẩm Lạc lóe lên một tia kinh ngạc.
Hỏa Vân Hồ Lô của lão giả nho bào có uy lực không nhỏ, chỉ sợ là một kiện thượng phẩm pháp khí phẩm chất khá cao.
"Người nào ở bên ngoài thăm dò? Đi ra mau!" Lão giả nho bào bỗng nhiên quay người, đối mặt với thông đạo Thẩm Lạc đang ẩn thân.
Con hỏa điểu màu đỏ kia lập tức bay vụt về, lơ lửng trên đỉnh đầu lão giả, vận sức chờ phát động.
Bốn người kia giật mình, cũng lập tức bay vụt tới, đứng bên cạnh lão giả nho bào, vây quanh thông đạo kia.
Lông mày Thẩm Lạc nhếch lên, thầm nghĩ lão giả nho bào này cảm ứng cực kỳ linh mẫn, hắn vừa rồi bất quá chỉ kinh ngạc một chút, khí tức thoáng chút tán loạn, vậy mà bị lão cảm ứng được.
Trong lòng của hắn suy nghĩ nhanh chóng, hai tay nhanh chóng nhào nặn trên mặt, gần như trong nháy mắt biến thành một thanh niên mặt chữ điền, chậm rãi đi ra ngoài.
"Chỉ là hiểu lầm. Điền mỗ ngẫu nhiên nghe có người đấu pháp, thế là tới xem một chút, tuyệt không có ý thăm dò mấy vị." Thẩm Lạc bình tĩnh nói, thanh âm cũng biến thành thô kệch.
"Các hạ là?" Lão giả nho bào dò xét trên dưới Thẩm Lạc, hỏi.
"Tại hạ Điền Thiết Sinh, không biết cao tính đại danh mấy vị đoạ hữu?" Thẩm Lạc báo một cái tên giả, mỉm cười nói ra.
"Hừ! Lại tới gần như vậy, ngươi đến nơi này khi nào? Có nghe lời chúng ta mới nói không?" Trong mắt đại hán một mắt loé lên hung quang, tới gần một bước.
"Nghe được thì thế nào, không nghe thấy thì thế nào? Các hạ định giết người diệt khẩu à? Đáng tiếc ngươi còn chưa đủ phân lượng!" Sắc mặt Thẩm Lạc cũng lạnh xuống, thể nội pháp lực điều động lên, uy áp Tích Cốc đỉnh phong mạnh mẽ toả ra.
Thần sắc năm người đều biến đổi, trong năm người bọn họ chỉ có lão giả nho bào là có tu vi Tích Cốc hậu kỳ, bốn người khác đều là Tích Cốc trung kỳ, so với Thẩm Lạc còn kém một đoạn.
"Ngũ đệ dừng tay, không được lỗ mãng!" Lão giả nho bào quát lớn một tiếng.
Đại hán một mắt vội đáp ứng một tiếng, thuận thế lui về.
Thẩm Lạc hừ nhẹ một tiếng, cũng thu hồi khí thế bộc phát.
"Điền đạo hữu hữu lễ, năm người chúng ta ở tại Mang Sơn, được bằng hữu tu tiên giới tặng cho danh hào là Mang Sơn Ngũ Hữu. Tại hạ là Phương Nguyệt Công, bốn vị này là đệ muội kết nghĩa của ta..." Lão giả nho bào chắp tay chào, theo thứ tự giới thiệu một chút năm người, sau đó bấm niệm pháp quyết dẫn một cái trên hồ lô.
Con hỏa điểu màu đỏ kia bay vụt về, một lần nữa biến thành đất cát xích hồng, chui vào trong hồ lô.
"Nguyên lai là Mang Sơn Ngũ Hữu, hạnh ngộ." Thẩm Lạc nhìn Hỏa Vân Hồ Lô một chút, đưa tay đáp lễ lại.
"Điền đạo hữu thứ lỗi, chuyện chúng ta vừa mới thảo luận là phi thường cơ mật, liên quan đến một việc đại sự phải làm, cho nên lời nói Ngũ đệ có chút kích động, xin đạo hữu chớ trách." Lão giả nho bào giải thích.
"Là các ngươi nói hậu điện gì đó sao?" Thẩm Lạc nhíu mày lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...