Dịch: Độc Lữ Hành
Tiền điện là miếu thờ Văn Võ Tài Thần, hương hỏa cường thịnh, người dâng hương đứng xếp hàng, ném tiền hương hỏa vào thùng công đức. Trung điện là đại diện Thành Hoàng lão gia, người dâng hương cũng không ít, chỉ là tiền hương hỏa ít hơn, thành tâm dập đầu thì nhiều hơn chút.
Thẩm Lạc và Lã Hợp đi thẳng qua trung điện, vừa đến hậu viện, phát hiện người lập tức ít đi.
Thẩm Lạc đưa mắt nhìn qua, liền thấy phía sau đứng lặng một toà lầu các, trên đầu cửa treo một tấm biển, phía trên nền đen sơn vàng viết ba chữ to "Diêm La điện".
Mà quảng trường trước đại điện còn đứng đấy ba đạo nhân ảnh, hai nam một nữ.
Ba người kia mặc dù cùng đứng trước đại điện, nhưng giữ khoảng cách với nhau, tựa hồ có vẻ không quá thân quen.
Trong đó, một tên thanh niên nam tử dáng người gầy gò khuôn mặt trắng bệch, có chút anh tuấn, sau thắt lưng nằm ngang một thanh trường kiếm màu xanh dài nhỏ, đang đứng dưới một gốc cây hoè cổ trước viện, ngửa đầu nhìn lá hoè um tùm phía trên.
Cách đó không xa, ngay lan can trước điện đứng đấy một tên nam tử trung niên mang mặt nạ nửa mặt, che khuất gương mặt bên trái, trên thân mặc nửa bộ áo giáp, chỉ che lại vị trí quanh tim, bên hông thì treo một thanh trường đao màu vàng óng.
Mà cách gã bốn năm bước, dựa vào lan can là một nữ tử nở nang mang quần lụa mỏng màu đỏ, dung mạo không quá đẹp, trên mặt trang điểm rất đậm, chỉ là một bộ ngực sữa thực sự quá sung mãn, dưới quần áo bao phủ vẫn gồ lên như là Ngân 98.
Nhìn thấy hai người Thẩm Lạc đi tới, tên thanh niên nam tử kia chỉ liếc một cái, liền thu hồi ánh mắt. Mà nam tử mặc áo giáp cùng nữ tử áo đỏ kia thì chủ động đi tới bên này nghênh đón.
"Ah, người mới tới..."
Nữ tử áo đỏ đi lại đẫy đà, mỗi một bước, bộ ngực lại rung theo ba lần.
"Bái kiến các vị đạo hữu." Thẩm Lạc chủ động ôm quyền, lên tiếng chào hỏi.
"Một kẻ mặt thối lạnh lùng, một kẻ che nửa mặt, một kẻ mặt không muốn nhìn, cuối cùng lại tới một kẻ tuấn tiếu, nhìn đã cả mắt, nhiệm vụ lần này coi như không lỗ rồi." Nữ tử áo đỏ khom người, không hề cố kỵ nhìn chằm chằm trên dưới dò xét Thẩm Lạc, che miệng khẽ cười nói.
"Lã Hợp, vị này là?" Nam tử mặc áo giáp ôm quyền đáp lễ, hỏi.
"Thương hội mới mời tới, lần này cùng hành động với chúng ta, gọi là Thẩm Lạc. Thẩm đạo hữu, dưới tàng cây hoè bên kia là..." Lã Hợp nghe vậy, bắt đầu giới thiệu Thẩm Lạc cùng những người khác.
Tên thanh niên nam tử dưới tàng cây hoè kia tên là Lâm Thanh, là một trong những người sớm nhất đi theo thương hội chấp hành nhiệm vụ, bất quá thời gian cũng không quá lâu, đến nay cũng chỉ thực hiện sáu lần nhiệm vụ mà thôi.
Tên nam tử mặc áo giáp kia gọi là Kim Đốn, mà nữ tử áo đỏ gọi là Vân Nương, hai người đều tới sau Lâm Thanh một chút, so với Lã Hợp sớm hơn chút, đã chấp hành bốn lần nhiệm vụ.
Trong những nhiệm vụ này, mấy người bọn họ cũng đã gặp nhau, tự nhiên không xa lạ gì, chỉ là cũng không quá thân quen, cho nên Lã Hợp giới thiệu mỗi người khá đơn giản.
Ngay khi mấy người nói chuyện, trong một tòa cổng vòm trắc viện, đi tới một lão giả mặc hạt bào thân hình còng xuống, giống như vượn già, trong tay mang theo một cái hồ lô rượu màu đỏ sậm, bộ pháp lảo đảo đi đến hướng mấy người bên này.
Thẩm Lạc dời mắt nhìn qua, chỉ thấy phía trước đầu lão đã hói một mảnh từ trên tai mãi cho đến sau đầu, tóc còn sót lại cũng ít đến đáng thương, có chút rối tung choàng phía sau cổ.
Gương mặt lão giả hơi tròn, trường mi rũ xuống tới bên tai, mũi hèm rượu đỏ tỏa sáng, râu dài dưới hàm thẳng đến trước ngực, phía trên hiện ra thủy quang, tựa hồ còn dính ít rượu chưa khô, nhìn có chút hiền lành, lại khá lôi thôi.
Khác với lúc gặp Thẩm Lạc, bốn người kia vừa nhìn thấy lão giả, lập tức tiến lên nghênh đón, mặt mũi tràn đầy cung kính ôm quyền nói:
"Hồ lão..."
"Lão cái gì lão, nói bao nhiêu lần rồi? Gọi ta Hồ ca, hoặc gọi ta Hồ lão ca, không được kêu Hồ lão." Lão giả giương lên hồ lô rượu trong tay, phàn nàn nói.
"Hồ tiền bối."
Thẩm Lạc biết lão chính là Hồ Dung tiền bối trong miệng Lã Hợp nói, lập tức cũng tiến lên thi lễ.
"Ồ? Ngươi chính là người mà Tú Tú nha đầu kia mời tới, gọi, gọi... Là gì nhỉ?" Hồ Dung suy nghĩ một hồi, cũng không nhớ nổi Thẩm Lạc tên là gì.
"Vãn bối Thẩm Lạc." Thẩm Lạc trả lời.
"Thẩm Lạc, không sai, chỉ cần hảo hảo đi theo lão ca ta, cam đoan ngươi an an toàn toàn, hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở về." Hồ Dung nhẹ gật đầu, đung đưa hồ lô một chút với Thẩm Lạc, nói.
Thẩm Lạc nhìn một màn này, không khỏi có chút lo lắng. Bản dịch được dịch tại bạchh ngọc sách đó nha các vị đậu hủ. Lão giả như kẻ say rượu trước mắt này, thật có thể mang theo bọn hắn hoàn thành nhiệm vụ sao? Bất quá nhìn thần sắc bốn người chung quanh tựa hồ đã tập mãi thành thói quen với chuyện này.
"Tiền bối, nhiệm vụ lần này của chúng ta là đi nơi nào chấp hành?" Thẩm Lạc hỏi.
Hồ Dung nghe vậy, quay lại chỉ sau lưng đại điện, chép miệng nói: "Ngay ở chỗ này."
"Ngay ở chỗ này?" Thẩm Lạc kinh ngạc hỏi.
Mấy người khác cũng hiện lên vẻ nghi hoặc, hiển nhiên cũng không thể lý giải.
"Các ngươi đừng gấp, nơi chúng ta muốn đi, trước phải đi nơi này." Hồ Dung lại ực một hớp rượu, lau miệng, nói.
Uống xong, lão đậy lại miệng hồ lô, treo nó bên hông.
Sau đó, chỉ thấy lão gỡ một đoạn râu ria bị rối, chỉnh ngay ngắn y quan của mình, dẫn đầu nhanh chân đi về phía Diêm La điện.
Ba người Thẩm Lạc thấy thế, vội vàng đi theo.
Còn chưa kịp tiến vào điện, một cỗ gió mát từ trong điện toả ra, rõ ràng là thời tiết tháng bảy tháng tám, lại làm cho Thẩm Lạc cảm thấy quanh thân mát lạnh, có chút ớn lạnh.
Thẩm Lạc bước qua bậc cửa, tiến vào trong Diêm La điện, liền thấy ở trước phía sau bàn thờ ngồi nghiêm chỉnh một tượng thần cao lớn gương mặt trắng nõn, đầu đội lưu quan, tự nhiên chính là Diêm La Vương mà dân gian thường gọi.
Mũ quan rủ xuống hai bên che tai, người mặc trường bào tay áo to lớn, hai tay ở trước ngực đang cầm hốt bản, mặc dù tượng thần bằng bùn, nhưng cũng mang theo mấy phần uy nghiêm.
Mỗi hai bên pho tượng Diêm La Vương là một pho tượng mang quan phục phán quan xanh đen, một người khuôn mặt trắng vàng không khác người thường, một người sắc mặt đen kịt như ác quỷ, cả hai đều cầm trong tay phán quan bút, chính là hai vị phán quan thưởng thiện phạt ác mà thế gian lưu truyền rộng rãi.
Phía dưới phán quan, bên trái đứng đấy hai pho tượng gầy gò đầu đội cao quan, một đen một trắng, chính là Hắc Bạch Vô Thường, mà đối diện thì đứng đấy Ngưu Đầu và Mã Diện.
Ánh mắt Thẩm Lạc dừng trên khuôn mặt Mã Diện một chút, trong lòng cảm thấy Mã Diện bằng bùn trước mắt không quá giống gã mình đã gặp, nhe răng nhếch miệng có vẻ hơi hung ác.
Ở trên vách tường bốn phía, còn vẽ một vài bích hoạ màu sắc diễm lệ, sinh động như thật, nội dung phía trên đều là cảnh tượng mười tám tầng Luyện Ngục trong Địa Ngục, đập vào mắt đều là tình cảnh thảm liệt moi tim đào gan, núi đao biển lửa, chảo dầu nấu nổ.
Thẩm Lạc nhìn mấy lần xong, cảm thấy có chút khó chịu, lập tức thu hồi ánh mắt.
Lúc này, chỉ thấy Hồ Dung lật bàn tay một cái, trong lòng bàn tay bỗng nhiều ra ba cây nhang dài màu đỏ sậm, lão lấy đầu ngón tay ma sát, nhẹ nhàng vân vê trên đầu cây nhang, đầu nhang liền sáng lên hồng quang.
Sau đó hai tay lão bóp một cái pháp quyết cổ quái, bưng lấy nhang cung kính bái ba bái về hướng Diêm La Vương và các tượng thần, sau đó cắm ba cây nhang vào trong lư hương.
Tiếp đó, lão chắp tay sau lưng đứng ở một bên, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...