Dịch: Độc Lữ Hành
Mấy hơi thở sau, toàn bộ thân thể Thẩm Lạc triệt để hóa thành tro tàn, mà ý thức của hắn cũng lâm vào bóng tối.
Bất quá không lâu sau, tầm mắt Thẩm Lạc khôi phục sáng tỏ.
Giờ phút này trên thân hắn lập loè kim quang, ở xung quanh người hình thành một chùm sáng to lớn, ba đám hỏa diễm trên người chậm rãi hội tụ một chỗ, lại về tới trước khi tam nguyên chi hỏa dung hợp.
"Nếu như có thể trở về lúc mới bắt đầu đột phá là tốt nhất, như thế ta có thể lại một lần làm trình tự lúc trước." Thẩm Lạc có chút tiếc nuối thầm nghĩ.
Đáng tiếc thời điểm phục sinh, không do hắn khống chế.
Hắn rất nhanh tập trung ý chí, vận chuyển công pháp, dung hợp tam nguyên chi hỏa, trùng kích Đại Thừa kỳ.
Đáng tiếc, lần này vẫn thất bại, lại một lần nữa nhục thân hoá thành bụi phấn.
"Tiến giai Đại Thừa kỳ quả nhiên gian nan, trong mộng tư chất bộ thân thể này cực cao, vậy mà cũng vất vả như thế." Thẩm Lạc thầm nghĩ trong lòng, nhưng cũng không nhụt chí, sau khi phục sinh lại trùng kích lần thứ ba.
Như vậy hắn liên tục thất bại trọn vẹn mười tám lần, cho đến lần thứ mười chín, mới rốt cuộc nắm giữ then chốt tam nguyên chi hỏa hợp nhất.
Trong kim quang loá mắt, tam nguyên chi hỏa trước ngực Thẩm Lạc quấn quanh cùng một chỗ, hình thành một hỏa cầu tròn trịa, giữa chúng không còn xung đột, có loại xu thế tương dung.
Một cỗ sinh cơ bừng bừng lại thêm ý niệm viên mãn lan truyền ra.
"Tam nguyên hợp nhất, thì ra là thế, thì ra là thế." Hai mắt hắn nhắm nghiền, trong miệng thì thào nói ra, hai tay bấm niệm pháp quyết vung lên.
Tam nguyên hỏa cầu chậm rãi chuyển động, bắt đầu dung hợp làm một, ba loại vốn màu sắc khác nhau cũng bắt đầu xu hướng giống nhau.
Sau đó hỏa cầu đột nhiên co rụt lại, gần sát thân thể của hắn, từ từ dung nhập vào trong.
Thần hồn tiểu nhân trong đầu Thẩm Lạc đột nhiên run rẩy mấy lần, "Phốc" một tiếng vỡ vụn ra, biến thành mười tiểu cầu hơi mờ, dung nhập vào trong thân thể của hắn.
Theo một tiếng nổ giống như sấm sét giữa trời quang, trong không gian kim tháp, tất cả thiên địa linh khí hội tụ lại phía Thẩm Lạc.
Không chỉ như vậy, thiên địa linh khí bên ngoài cự tháp cũng theo đó ba động kịch liệt, trong chốc lát, lấy cự tháp màu vàng làm trung tâm, thiên địa linh khí trong vòng trăm dặm đều bị xao động.
Vô số chùm sáng linh khí màu sắc khác nhau
nhao nhao trong hư không phụ cận ngưng hiện, sau đó tụ hợp nhanh tới hướng cự tháp màu vàng, tạo thành một vòng xoáy linh khí cự đại không gì sánh được, làm cho người ta kinh hãi.
Ngay lối vào cự tháp màu vàng, Long thái tử Ngao Hoằng còn đang đau khổ tìm cách phá giải cấm chế quanh tháp, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời đột nhiên xuất hiện dị tượng kinh người kia, khẽ giật mình.
"Nhìn tình hình này, tựa hồ là có người đột phá Đại Thừa kỳ dẫn tới thiên địa dị tượng, chẳng lẽ là Thẩm đạo hữu? Không có khả năng, hắn bất quá Xuất Khiếu cảnh trung kỳ mà thôi. Vòng xoáy linh khí này quá lớn, lúc ta tiến giai Đại Thừa kỳ, cũng chỉ dẫn động thiên địa linh khí trong phạm vi bốn năm mươi dặm mà thôi, người này rốt cuộc là ai?" Trong đôi mắt Ngao Hoằng chớp động quang mang không thôi.
Trên bậc thang tầng chín kim tháp.
Thẩm Lạc cảm giác thiên địa linh khí chung quanh đang điên cuồng quán chú tới mình, pháp lực thể nội nhanh chóng tăng lên, thần hồn trong đầu cũng bắt đầu hoà tan từng chút từng chút vào thân thể, bốn bề vốn cảm ứng không rõ, hiện tại dù xem vân tay cũng thấy cực kỳ rõ ràng.
Đây hết thảy cũng nói rõ một chuyện, hắn sắp đột phá tới Đại Thừa kỳ.
"Không được! Không thể cứ như vậy tiến giai Đại Thừa kỳ, lần này ta dung hợp tam nguyên chi hỏa chỉ là may mắn mà thôi, độ thuần thục còn xa xa không đủ." Trên mặt Thẩm Lạc lo lắng, lông mày nhíu chặt.
Nếu để cho những tu sĩ Xuất Khiếu kỳ khác bị bình cảnh Đại Thừa kỳ ngăn trở nghe lời này, sợ rằng sẽ tức giận thổ ba lít huyết.
Bọn họ hao hết tài nguyên, dùng hết các loại biện pháp, chỉ muốn vượt qua bình cảnh Đại Thừa kỳ, vậy mà Thẩm Lạc cảm thấy vẫn chưa đủ quen thuộc với trở ngại của quá trình tiến giai.
Tâm niệm Thẩm Lạc vừa động, thể nội đang tương dung tam nguyên chi hỏa lập tức sụp đổ.
Trên người hắn dấy lên hừng hực ngọn lửa màu vàng, rất nhanh biến hắn thành bụi phấn.
Ý thức Thẩm Lạc lập tức lâm vào hắc ám, nhưng rất nhanh phục sinh, lại một lần về tới thời điểm tam nguyên chi hỏa bắt đầu tương dung.
Hắn nhắm mắt ngưng thần, tiếp tục tìm tòi mấu chốt trong đó.
Một lần, hai lần, ba lần, Thẩm Lạc rất nhanh thông qua phương thức không ngừng phục sinh, đánh sâu vào hơn mười lần.
Có lẽ do hắn đã thành công một lần, tiếp theo vài chục lần này, xác suất hắn trùng kích Đại Thừa kỳ thành công càng ngày càng cao, ngay từ đầu trong bốn năm lần chỉ có một lần có thể thành công, sau này ba lần, thậm chí hai lần là có thể thành công một lần.
Đến cuối cùng, hắn liên tục ba lần đều thuận lợi dung hợp tam nguyên chi hỏa.
"Không sai biệt lắm đã đủ." Lúc này Thẩm Lạc mới ngừng thử luyện.
Lấy hiện tại hắn nắm giữ trình độ dung hợp tam nguyên chi hỏa, ngày sau trong hiện thực tiến giai, hẳn là nắm chắc không nhỏ.
Sau đó sự tình sẽ đơn giản, hắn không tiếp tục áp chế tu vi tiến cảnh nữa.
Thiên địa linh khí trong ngoài kim tháp tụ đến, quán chú vào thân thể Thẩm Lạc.
Pháp lực trong cơ thể hắn nhanh chóng tăng lên, hai mươi đầu pháp mạch thể nội cũng theo đó phát sinh biến hóa, lần nữa bắt đầu mở rộng.
Thiên địa linh khí tụ đến ngoài đề cao pháp lực, cũng dung nhập vào trong xương cốt, cơ bắp, kinh mạch, nội tạng. Toàn thân hắn đang không ngừng thuế biến, cường độ thân thể nhanh chóng tăng cường với trình độ đáng sợ.
Gần nửa ngày sau, những vòng xoáy do thiên địa linh khí hình thành kia phát ra một tiếng thanh minh, sụp đổ phiêu tán, hóa thành vô hình.
Trên bậc thang đại điện, kim quang trùng thiên trên thân Thẩm Lạc cũng chầm chậm thu liễm, hiện ra thân thể của hắn.
Thẩm Lạc chậm rãi đứng lên, nhẹ giọng thở ra, một thanh âm rồng ngâm hổ gầm vang lên.
Thân hình hắn nhìn bề ngoài không khác trước chút nào, nhưng trong đôi mắt ẩn ẩn tinh mang, trong lúc phất tay đều tản mát ra khí thế to lớn, phảng phất biến thành một người khác.
Giờ phút này thể nội hắn xác thực phát sinh kịch biến nghiêng trời lệch đất, pháp lực trong đan điền chợt tăng cơ hồ gấp mười lần, pháp lực vốn thể lỏng giờ phút này trở nên cô đọng, cơ hồ hình thành nửa ngưng kết.
Hai mươi đầu pháp mạch kia cũng phát sinh kịch biến, phía trên hiện ra điểm điểm hoa văn màu vàng như nòng nọc, pháp lực chảy xuôi trong đó tự nhiên không phải trước đây có thể so sánh.
Trước đó hai mươi đầu pháp mạch này có thể dung nạp pháp lực không thể coi thường, gấp ba bốn lần dung lượng đan điền, bây giờ cơ hồ gấp mười lần đan điền.
Nói cách khác, bây giờ tổng pháp lực thể nội Thẩm Lạc đã vượt xa Đại Thừa trung kỳ, thậm chí có thể so sánh với tồn tại hậu kỳ.
"Đây chính là chỗ đáng sợ của Đạo Thể, pháp mạch đông đảo, pháp lực vượt xa tu sĩ cùng giai, lúc tranh đấu không cần sử dụng pháp khí pháp bảo, trực tiếp dùng pháp lực cũng có thể đè chết tươi đối phương." Thẩm Lạc thầm nghĩ trong lòng.
Mà không chỉ pháp lực, nhục thể của hắn cũng phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hai tay Thẩm Lạc nhẹ nhàng nắm lại, "Ầm ầm" hai tiếng không khí nổ đùng truyền ra, sau đó tay phải vung lên, nắm một cái vào trong hư không phía ngoài cách đại điện mấy trượng.
Trên vách tường đại điện lập tức hiện ra một tầng cấm chế ánh vàng, nhưng lập tức lõm sâu xuống.
"Xoẹt" một tiếng bén nhọn vang lên!
Chỉ thấy đốm lửa bắn tứ tung, trên tường điện không biết dùng vật liệu gì luyện chế thành, thình lình bị cào ra năm ngấn sâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...