Dịch: Vong Mạng
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
Thẩm Lạc bước theo chân Vu Mông, chỉ một chốc đã tới nhà ăn.
“Bữa tối lại có thịt gà ăn! Chà chà, Thẩm lão đệ, đây đều là nhờ phúc của đệ đó.” Vu Mông nhìn thức ăn trên bàn, miệng chảy cả nước miếng.
Trên bàn đã sắp sẵn một mâm đồ ăn, đa phần là đồ chay, thực sự là thịt chỉ có ba món, trong ba món này thì có hai đĩa thịt hơi sậm màu, một đĩa gà kho.
Những món ăn này trong mắt Thẩm Lạc chỉ tính là đồ thường, khi còn ở nhà tại Xuân Hoa huyện, bất kỳ bữa ăn nào của hắn cũng phong phú hơn thế này nhiều.
Thực phẩm ở thời đại này xem ra có phần thiếu thốn.
Vu Mông lúc này đã nhịn hết nổi vươn tay về phía cái đùi gà.
“Thằng nhãi này, khách còn chưa động đũa mà đã đòi ăn trước, lại còn dùng tay bốc, còn ra thể thống gì? Con là dã man nhân trên Nam Lê thảo nguyên à?” Một tiếng hừ lạnh từ phía cạnh bên truyền tới, theo đó bóng Vu Diễm dạo bước từ căn phòng kế bên bước vào, vẻ mặt đầy sự giận dữ.
“Cha tới rồi ạ.” Vu Mông vội vàng thu tay, ngượng ngùng đáp.
“Vu bá phụ, khi nãy cháu và Vu đại ca có qua thư phòng của người, sau đó mải xem sách nên nhất thời quên mất giờ giấc, kính xin bá phụ thứ lỗi.” Thẩm Lạc nhanh nhẹn đứng lên hành lễ chào hỏi.
“Thì ra hiền chất đi đọc sách, cái thư phòng kia của ta cũng ít khi có người vào, thế nào, có thu hoạch gì không?” Vu Diễm chuyển hướng sang phía Thẩm Lạc, đổi giọng hỏi.
“Đa tạ bá phụ, vãn bối đúng là có học hỏi được thêm một chút.” Thẩm Lạc hạ giọng đáp.
“Có thể học thêm gì cũng là tốt. Con, tên nghịch tử này, cả ngày lêu bêu nhảy nhót, bất học vô thuật(1), nếu con có nửa phần định lực của Thẩm hiền chất, có thể chịu khó nhẫn nại đọc sách thì cũng đâu đến mức chẳng học được tẹo nào bản lĩnh của ta chứ.” Vu Diễm trước gật gật đầu, sau lại nhìn sang Vu Mông, lên giọng khiển trách.
“Đám sách trong thư phòng kia tới cả cha còn chưa đọc qua, mua về chẳng qua chỉ để trang trí…” Vu Mông sờ sờ mũi, hàm hồ lẩm bẩm.
“Láo lếu!” Vu Diễm dùng sức vỗ mạnh lên bàn một cái.
Vu Mông lập tức câm như hến, không dám nói thêm nửa chữ.
“Được rồi, không nói nữa, mấy đứa hôm nay thủ thành cũng vất vả rồi, ăn cơm đi.” Vu Diễm nhìn con trai mình giờ tới thở mạnh cũng không dám nhưng vẫn giữ gương mặt có nét bướng bỉnh chỉ đành thở dài, kêu hai người ngồi xuống, cầm đũa lên.
Vu Mông trải qua nửa ngày kịch chiến, bụng đã đói meo từ lâu, không giữ kẽ gì cả, lập tức đặt mông, gắp đồ chén ngấu nghiến.
Thẩm Lạc dù cũng khá đói bụng, nhưng thân là khách nên tất nhiên không thể giống như Vu Mông được.
Thẩm Lạc vừa ngồi xuống, Vu Mông liền gắp một cái đùi gà đặt vào bát của hắn.
“Nào, ăn nhiều một chút! Ăn no mới có sức mà giết đám ma lang kia.”
“Những con sói kia còn có thể quay đầu trở lại sao?” Trong đầu Thẩm Lạc bất giác hiện lên hình ảnh của quái vật đầu sói thân người cùng đám sói quái dị màu xanh biếc.
“Theo tình hình trước đây mà tính, bọn chúng chắc sẽ không từ bỏ dễ dàng vậy. Phụ thân, cha cảm thấy thế nào?” Vu Mông ngậm đầy mồm thức ăn, đưa mắt có vẻ không chắc chắn nhìn cha mình, hỏi thăm.
“Không nói chắc được, huyện nha đã phái người đi tra xét đàn sói, chỉ là yếu thú cầm đầu lại tỏ ra rất giảo hoạt, tạm thời chưa đoán được ý đồ tiếp theo của chúng là gì.” Vu Diễm lộ nét ưu lo trong mắt, giảng giải.
“Nếu như thế, hay là buổi tối con ra chỗ cổng thành canh gác, đề phòng có biến.” Vu Mông đứng dậy đề xuất ý kiến.
“Cháu cũng đi, làm phụ tá cho Vu đại ca.” Thẩm Lạc cũng đứng lên, nói.
“Không cần làm thế, mấy đứa thủ thành mấy ngày liền, cũng khổ cực rồi, hôm nay cứ ở nhà ngủ một giấc cho ngon, tình hình quân sự nếu có biến thì cứ nghe chỉ đạo là được.” Vu Diễm vẫy vẫy tay, đáp.
“Vậy cũng được, huyện nha nếu có gì an bài, phụ thân người nhớ báo sớm cho con đó.” Vu Diễm lại tiếp.
Vu Diễm không đáp, chỉ phất tay ý bảo hai người ngồi xuống ăn tiếp.
“Phụ thân, hôm nay lúc mua phù chỉ với chu sa cho cha, con gặp một việc rất thú vị…” Vu Mông ngồi ăn cơm nói nhiều tới không ngờ, mồm bắn tia lia không ngơi nghỉ.
Vu Diễm nhìn con trai, tuy thần sắc lãnh đạm nhưng sâu trong mắt lại lộ vẻ trìu mến.
Thẩm Lạc thỉnh thoảng chêm vào một đôi câu, bữa ăn cứ thế trôi qua rất mau, cả chủ và khách đều rất vui vẻ.
“Ma lang vây thành lần này không biết còn kéo dài bao lâu,. Thẩm lão đệ nếu đồng ý thì cứ ở lại nhà ta là được.” Vu Mông bỗng nhiên cười nói.
“Thẩm hiền chất, ngươi là nhân sĩ phương nào?” Vu Diễm cũng buông bát đũa, cầm tách trà lên nhấp một ngụm rồi hỏi.
“Vãn bối là người Đăng Bình huyện Xuân Hoa.” Thẩm Lạc không nói dối về xuất thân của mình.
Vu Diễm hiểu biết rộng rãi, nói không chừng chỉ nhìn phục trang, nghe giọng nói đã đoán ra lai lịch của hắn, nói dối trái lại có thể khéo quá hóa vụng.
“Đăng Bình, huyện Xuân Hoa? Ta nghe nói nơi đó vài năm trước đã bị hủy bởi một trận thú triều á.” Vu Mông kinh ngạc nói.
“Tại hạ ở một khu hẻo lánh của huyện Xuân Hoa nên tạm thời xem như an toàn.” Thẩm Lạc chỉ có thể hàm hồ đáp.
“Hiện giờ thiên hạ yêu ma nổi lên tứ phía, hiền chất sao lại xa xứ tới đây?” Vu Diễm đặt chén trà trong tay xuống, tiếp tục hỏi.
“Vãn bối ngày trước bởi một số nguyên do mà rời quê hương, không ngờ đi đường đánh mất phương hướng, đi lạc vào huyện Đông Lai, ai ngờ vừa vào thành liền bị vây ở đây.” Thẩm Lạc đã chuẩn bị sẵn lý do giải thích.
“Ngươi cũng xem như tốt số mới còn sống mà vào thành…Ngày nay thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, hy vọng Tiên Phật có thể sớm ngày hàng lâm, chấm dứt thời loạn thế, giải cứu chúng sinh.” Vu Diễm thấy Thẩm Lạc ứng đối tự nhiên liền thu lại chút nghi hoặc trong lòng, đoạn chắp một tay trước người, bắt đầu thì thầm cầu khẩn.
Vu Mông cúi đầu không nói, tựa như cũng đang yên lặng khẩn cầu.
“Vu bá phụ, Vu huynh, cháu có điều thắc mắc này cứ thắc mắc mãi, nơi đây vì sao lại có nhiều sói công thành như vậy?” Thẩm Lạc im lặng một lúc rồi đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Thường thì cứ cách một khoảng thời gian sẽ có một đàn thú lớn cùng yêu thú công thành của Nhân tộc, không phải trước giờ đều vậy sao?” Vu Mông gãi gãi đầu, kỳ quái hỏi lại.
“Thực ra ta chỉ muốn biết một chút là những con sói đó rốt cuộc là đến từ đâu.” Thẩm Lạc giải thích vấn đề của mình rõ hơn một chút.
Lời hắn vừa ra, hai cha con Vu Diễm liền liếc nhìn nhau rồi cùng dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn.
“Thẩm lão đệ, ngươi không biết truyền thuyết ‘Ma vật thôn thiên, Thiên hỏa hàng thế(2)’ sao?” Vu Mông hỏi ngược lại.
“Thực không dám giấu, thôn vãn bối ở trước kia vô cùng hẻo lánh, thậm chí nhiều năm đoạn tuyệt với nhân thế, vì thế ta đúng là không hiểu không hiểu chuyện bên ngoài cho lắm.” Thẩm Lạc bình tĩnh đáp.
“Thì ra là vậy, bảo sao ta cảm thấy trang phục của Thẩm lão đệ khi trước có chút kỳ quái.” Vu Mông tỏ vẻ chợt hiểu ra.
“Nếu như hiền chất không biết gì về chuyện thế gian, như vậy phải kể lại từ đầu.” Vu Diễm im lặng một thoáng rồi từ tốn nói.
“Vãn bối xin rửa tai lắng nghe!”
Chú giải:
1. Bất học vô thuật: Không học vấn, không nghề nghiệp.
2. Ma vật thôn thiên, Thiên hỏa hàng thế: Ma quỷ nuốt trời, lửa trời rơi xuống thế gian.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...