Đại Mộng Chủ

Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

***

Thẩm Lạc vẫn đứng tại chỗ, ánh sao phát tán trên thân tiêu tán từng chút hầu như không còn, trong mắt sáng lên lưu quang cũng theo đó ảm đạm.

Hắn cảm thấy một cơn mệt mỏi cuốn tới, nhịn không được té quỵ trên đất.

"Không ngờ chỉ sử dụng một lần, cơ hồ làm tiêu hao sạch sẽ pháp lực thể nội, ngay cả nhục thân cũng mỏi mệt như vậy, xem ra pháp chiêu này tạm thời không thể tùy ý sử dụng." Thẩm Lạc thầm nghĩ trong lòng.

Nói xong, hắn ráng chống đỡ đi tới nơi ngôi sao rơi xuống.

Thẩm Lạc tới gần, liền kinh ngạc phát hiện, trên mặt đất xuất hiện một đồ án màu đen to lớn, ở giữa là một đồ án tương tự Ngũ Giác Kim Tinh, chung quanh còn bao quanh một vòng phù văn.

Phía trên có thể ẩn ẩn cảm nhận được một chút ba động ánh sao.

Thẩm Lạc đi đến trung tâm đồ án, liền thấy chính giữa ngôi sao năm cánh có một bộ xương khô cháy đen, vẫn như cũ duy trì tư thế hai tay nâng lên bầu trời, tự nhiên chính là U Minh thư sinh kia.

"Uy lực không tầm thường, ha ha!" Thẩm Lạc nhìn xong, lập tức thoải mái cười ha hả.


Sau đó, hắn khoanh chân ngồi xuống điều tức.

Thẩm Ngọc ở bên này thấy bên kia không có động tĩnh, đợi một lát mới tới xem xét. Kết quả nhìn thấy Thẩm Lạc ngồi tĩnh toạ bên cạnh bộ xương khô của U Minh thư sinh, nhất thời có chút ngạc nhiên.

Nàng lấy lại tinh thần, không quấy rầy Thẩm Lạc, tìm về pháp khí trường sa của mình, sau đó yên lặng chờ ở một bên.

Thẩm Lạc tỉnh lại, đám người cũng không lập tức khởi hành, mà lưu lại trong rừng đào nghỉ ngơi một đêm, đợi đến sáng sớm hôm sau mới tiếp tục xuất phát, tiến về Kiến Nghiệp thành.

...

Mấy ngày sau, một đoàn người đi tới phụ cận Kiến Nghiệp thành.

Trên đường đi, tâm tình đám người Thẩm gia đều nặng nề, lúc này tinh thần đã chấn phấn một chút, bắt đầu cười nói.

Trong một chiếc xe ngựa, Thẩm Ngọc, Thẩm Hoa Nguyên, còn có mấy tu sĩ Thẩm gia khác đang tập trung một chỗ, thương nghị gì đó.

"Nửa ngày nữa là đến Kiến Nghiệp thành, rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm rồi." Thẩm Thuyên mừng rỡ nói.

"Kiến Nghiệp thành thật có thể ngăn cản những yêu ma đáng sợ kia sao?" Một nữ tử khoảng ba mươi mấy tuổi, dung mạo khá thanh tú hoài nghi hỏi.

"Hinh tỷ không cần lo lắng, ngươi ít ra ngoài, không rõ tình huống Kiến Nghiệp thành. Nơi đó có quan phủ trọng binh trấn giữ, Bạch gia trong thành là thế gia khu ma trứ danh, thực lực không kém một ít tông môn cỡ lớn. Lão tổ Bạch gia càng là một vị đại năng Bán Tiên, nghe nói còn quan hệ với Hóa Sinh tự không ít, nhất định có thể bảo hộ thành bình an." Thẩm Thuyên cười ha ha nói.

"Không sai, Kiến Nghiệp thành hẳn là an toàn, chỉ là bây giờ yêu ma nổi lên bốn phía, bách tính phụ cận các nơi đoán chừng đều đã tiến về nơi đó, Kiến Nghiệp thành bây giờ chỉ sợ đã là kín người hết chỗ rồi. Sau khi chúng ta đến đó, còn phải tìm cách kéo dài truyền thừa gia tộc, cần chuẩn bị cẩn thận một phen." Thẩm Hoa Nguyên trầm ngâm nói.

"Thẩm gia ta kinh doanh thảo dược từ xưa, đến Kiến Nghiệp thành tự nhiên là trọng thao cựu nghiệp. Bây giờ yêu ma nổi lên bốn phía, y dược sinh ý không lo không thể hưng thịnh." Thẩm Thuyên nói.

"Y thuật Thẩm gia ta tương truyền từ lâu, ngày càng tinh tiến, tự nhiên không có vấn đề. Chỉ là nếu muốn trọng thao cựu nghiệp, cần nghĩ biện pháp giải quyết nguồn cung cấp dược liệu mới được." Thẩm Hoa Nguyên nói.

Những người khác nghe vậy, đều chậm rãi gật đầu.

Bây giờ thế đạo phân loạn, nguyên liệu đúng là vấn đề lớn, không có dược liệu, y thuật cao minh đến đâu cũng không dùng được.

"Ngọc nhi, tại sao ngươi không nói chuyện?" Thẩm Hoa Nguyên nhìn về phía Thẩm Ngọc một mực trầm mặc nhìn phía ngoài xe ngựa, hỏi.

"Không có, ta đang nghe mọi người thảo luận. Phụ thân ngài cũng biết, ta cũng không am hiểu những chuyện này mà." Thân thể Thẩm Ngọc khẽ run lên, lấy lại tinh thần nói.


"Hì hì, ta nhìn Ngọc nhi muội muội là đang nghĩ đến Thẩm Lạc kia, cũng khó trách. Thẩm Lạc kia tuổi còn trẻ, tu vi cao cường, hình dáng cũng tuấn tú lịch sự, Ngọc nhi muội muội ngươi động tâm cũng là bình thường." Nữ tử gọi là Hinh tỷ kia nhìn theo ánh mắt Thẩm Ngọc, lại là một chiếc xe ngựa, cười hì hì nói.

"Hinh tỷ, ta chỉ tôn kính Thẩm Lạc tiền bối, nào có ý nghĩ loạn thất bát tao gì chứ." Thẩm Ngọc lắc đầu cười nói.

Thẩm Hoa Nguyên nghe lời này, thần sắc khẽ động.

"Cha, người đừng nghe Hinh tỷ nói lung tung, nữ nhi vừa rồi là đang phỏng đoán sư thừa môn phái Thẩm Lạc kia, tuyệt không có tâm tư gì khác." Thẩm Ngọc nhìn thấy thần sắc Thẩm Hoa Nguyên, thở dài nói.

"Ngọc nhi, Thẩm Hinh nói cũng không phải nói mò. Bây giờ thế đạo phân loạn, Thẩm gia ta mặc dù cũng là thế gia tu tiên, nhưng thực lực quá mức yếu kém, chỉ có một tu sĩ Tích Cốc kỳ là ngươi. Nếu có thể khiến Thẩm Lạc kia lưu lại, Thẩm gia ta bất luận nơi nào cũng sẽ bảo đảm không ngại. Ta thấy hắn những ngày qua thường xuyên tìm ngươi nói chuyện phiếm, tựa hồ cũng có chút để ý ngươi đó." Thẩm Hoa Nguyên thoáng có chút hưng phấn nói.

"Nếu có thể kén người này là con rể, đúng là một biện pháp tốt bảo tồn Thẩm gia ta." Những người trong xe ngựa cũng đều lộ ra ý cười, gật đầu nói.

"Cái này... Gia chủ, ta vừa mới nói chỉ là lời nói đùa, viêc hôn nhân của Ngọc nhi muội muội vẫn do chính nàng làm chủ." Thẩm Hinh vốn nói giỡn, chưa từng nghĩ sự tình lại phát triển đến vậy, vội vàng nói.

Ngược lại là Thẩm Ngọc, ánh mắt yên tĩnh, cũng không tức giận.

"Phụ thân, bằng vào cảm giác của ta, Thẩm tiền bối đối với ta cũng không có tình cảm nam nữ. Hắn tìm ta cũng là chỉ điểm tu luyện mà thôi, ý của người ta minh bạch, cũng sẽ cố gắng ở chuyện này, chỉ là không thể cam đoan gì cả, dù sao việc này được hay không, còn phải xem ý của hắn." Nàng trầm mặc một hồi, sau đó mở miệng nói.

"Ha ha, cái này đương nhiên, vậy chuyện này giao cho Ngọc nhi ngươi xử lý, ngươi phải tranh thủ cơ hội nhiều hơn, dù không thành, rút ngắn chút quan hệ với hắn cũng là có ích không hại." Thẩm Hoa Nguyên lộ vẻ tươi cười, nói.

Trong một đội xe khác, Thẩm Lạc mở to mắt, khóe miệng lộ ra một tia bất đắc dĩ, lắc đầu.

Vào thời khắc này, mấy tiếng thú rống thê lương từ phía trước truyền đến, cấp tốc tới gần.

Thẩm Lạc nhíu mày, từ trong xe ngựa đi ra.


Chỉ thấy bốn năm đầu sói xám xuất hiện từ trong rừng phía trước, mặt mũi tràn đầy hưng phấn chạy nhào tới đội xe.

Đội xe Thẩm gia lập tức dừng lại, hai tên tu sĩ hộ vệ đội xe lập tức nghênh đón.

Bọn người Thẩm Ngọc giờ phút này cũng từ trong xe ngựa chui ra, vội vàng tiến lên trợ giúp.

Vài đầu sói xám này chỉ là yêu thú bình thường nhất, thực lực cũng chỉ đến Luyện Khí sơ kỳ, rất nhanh liền bị giết chết.

Thẩm Lạc âm thầm gật đầu, quay người chui trở vào buồng xe.

Trên đường đi gặp yêu vật tập kích, đám người Thẩm gia cũng không bối rối. Chỉnh đốn một chút, đội xe Thẩm gia rất nhanh lại xuất phát, đi về hướng Kiến Nghiệp thành.

Chỉ là càng đến gần Kiến Nghiệp thành, số lần đội xe bị yêu vật tập kích càng nhiều, gần nửa ngày qua, đã bị tập kích đến bốn năm lần.

Cái này tương phản với dự liệu Kiến Nghiệp thành rất an toàn của đám người Thẩm gia, trong lòng đoàn người không khỏi lo sợ bất an thêm.

Bên cạnh một con sông lớn cách Kiến Nghiệp thành hai ba mươi dặm, đoàn người Thẩm gia lần nữa gặp phải một đám yêu vật tập kích.

Con sông này, chính là Lệ Thủy Hà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui