Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Thẩm Ngọc vừa nói ra, lông mày Thẩm Hoa Nguyên bên cạnh lập tức nhếch lên không dễ phát hiện, bất quá gã lại không mở miệng ngăn cản.
"Kiến Nghiệp thành..." Thẩm Lạc suy nghĩ một chút, tựa hồ đang do dự.
Thực sự là trong lòng hắn cảm khái, chính mình thời gian trước vừa mới rời khỏi Kiến Nghiệp thành, không ngờ ngàn năm sau liền trở lại nơi đó.
"Kiến Nghiệp thành từ xưa đến nay là hùng quan đại thành, xa xa không phải Xuân Hoa thành có thể so sánh. Tường thành nơi đó được trận pháp sư gia trì pháp trận, huống hồ trong thành chẳng những có tu tiên giả Nhân tộc tụ tập, thậm chí còn có những lão tổ Bán Tiên Nhân tộc cực hiếm gặp tọa trấn." Thẩm Ngọc nói xong, ánh mắt ngưng tụ, quan sát tỉ mỉ lấy thần sắc Thẩm Lạc.
"Ta cùng các ngươi đi Kiến Nghiệp thành." Thẩm Lạc thấy thế, không mảy may do dự, lập tức đáp ứng.
Trước kia chỉ nghe nói tu sĩ đại năng này tồn tại, trước mắt có cơ hội tận mắt nhìn thấy, Thẩm Lạc đương nhiên sẽ không bỏ qua.
"Như vậy rất tốt." Thần sắc Thẩm Ngọc không thay đổi, cười nói.
"Nếu vậy, Thẩm đạo hữu tiếp tục tu dưỡng cho tốt, đội xe chúng ta tiếp tục khởi hành lên đường đây." Thẩm Hoa Nguyên thấy thế, cũng thuận thế nói ra.
"Vậy đa tạ chư vị." Thẩm Lạc lần nữa ôm quyền.
Sau đó đám người rời đi, màn kiệu khoác lên đỉnh lều cũng được thả xuống.
Ngoài xe ngựa, đoàn người Thẩm gia đi được nửa đường, Thẩm Hoa Nguyên nhịn không được mở miệng nói: "Ngọc nhi, ta thấy người này ngôn ngữ hành vi đều có chút khả nghi, ngươi thật muốn mang hắn bên người chúng ta sao?"
"Phụ thân, ta biết người đang lo lắng cái gì. Bất quá, lúc trước chúng ta đã dò xét qua thân thể của hắn, không có nửa điểm khí tức yêu tà, chắc chắn là Nhân tộc không sai. Lúc trước lời nói hắn mặc dù cũng không rõ ràng, đặc biệt là lai lịch lập lờ, nhưng miêu tả chuyện Xuân Hoa thành bị phá lại không sai. Thêm nữa, vừa rồi ta cố ý lộ ra Kiến Nghiệp thành có tu sĩ Bán Tiên tọa trấn, hắn cũng không mảy may e ngại, mà trực tiếp đáp ứng, có thể thấy hắn không thể là gian tế yêu ma." Thẩm Ngọc nghiêm túc nói.
Kỳ thật, còn có một nguyên nhân khác nàng cũng không nói rõ ra, đó là chính nàng cũng không rõ vì sao, như là một loại trực giác trong cõi u minh, khiến nàng cảm thấy Thẩm Lạc là một người đáng để tín nhiệm.
Thẩm Hoa Nguyên nghe nàng nói thế, cũng không phản bác nữa, chỉ quay đầu nhìn kỹ xe ngựa chứa Thẩm Lạc.
"Phụ thân, không cần lo lắng, trên đường ta sẽ một mực lưu ý hắn." Thẩm Ngọc an ủi.
"Là cha lo lắng dư thừa, ngươi chính là tu sĩ xuất chúng nhất Thẩm gia chúng ta gần hai trăm năm qua, tuổi còn trẻ đã có thể thông qua công pháp lão tổ lưu lại tu luyện tới Tích Cốc kỳ. Có ngươi ở đây, hắn cũng không gây ra được bọt nước gì." Thẩm Hoa Nguyên nghe vậy, khó kìm được nhoẻn miệng cười, nói.
"Nếu hắn không có vấn đề gì, một khi thương thế khôi phục, không có chỗ để đi, liền có thể lưu lại Thẩm gia chúng ta, đối với chúng ta cũng là một sự giúp đỡ lớn. Dù sao dưới loại tình cảnh này, tu tiên giả trong tộc, có thể nhiều thêm một người thì nên thêm một người." Lông mày Thẩm Ngọc hơi nhíu lên, trên mặt thêm mấy phần ngưng trọng nói.
Thẩm Hoa Nguyên nghe vậy, im lặng gật đầu nhẹ.
Rất nhanh, cả đội xe lại khởi hành, bắt đầu chạy đến Kiến Nghiệp thành.
Thẩm Lạc một mình khoanh chân ngồi ở trong xe, suy nghĩ lời mấy người Thẩm gia nói trước đó, càng cảm khái thế đạo gian khổ.
Hắn im lặng một lát, lần nữa hai tay bão nguyên trước người, bắt đầu ngồi xuống điều tức.
Lần này, hắn không trực tiếp điều động pháp lực thể nội, mà thử nghiệm vận chuyển lực lượng thần thức, cũng may lúc trước đạo kim quang kia, chỉ phong ấn lại pháp lực của hắn, cũng không phong ấn lực lượng thần thức.
Hai mắt Thẩm Lạc khép hờ, bắt đầu dùng lực lượng thần thức kiểm tra bên trong thân thể.
Hắn xem xét đầu tiên chính là đan điền của mình, vừa xem xét, lông mày không khỏi nhíu chặt.
Chỉ thấy trong đan điền hắn, bao phủ một màng ánh sáng màu vàng, phía trên có gợn sóng màu vàng kim nhàn nhạt lưu động, nhìn mỏng manh không gì sánh được. Nhưng ngay cả lực lượng thần thức của hắn cũng ngăn cách ra, khiến cho hắn muốn xem xét bên trong cũng không làm được.
Sau đó, Thẩm Lạc lấy đan điền làm điểm xuất phát, bắt đầu dò xét dần lên, muốn xem xét một chút tình huống pháp mạch của mình.
Nhưng vừa xem xét, lại là một trận phiền muộn.
Pháp mạch cũng giống đan điền hắn, cũng bị một màng sáng màu vàng bao bọc lấy, pháp lực tồn trữ bên trong đều bị phong cấm, điều động không được, cũng dò xét không đến.
Rất nhanh, Thẩm Lạc mở hai mắt ra, ngồi nguyên chỗ thở hổn hển.
Không có pháp lực làm chỗ dựa, hắn vận dụng lực lượng thần thức, tiêu hao cũng khó mà chống đỡ được. Lúc nãy hắn mới dò xét bất quá mấy chục giây, đã cảm thấy đầu não có chút đau đớn.
"Xem ra vấn đề ngay tại màng mỏng kim quang này, chỉ là không biết thứ này rốt cuộc là cái gì, phá giải nó thế nào?" Thẩm Lạc xoa xoa mi tâm, thấp giọng lẩm bẩm.
Hắn trầm ngâm một lát, vẫn cảm thấy việc này vượt ra khỏi phạm vi mình nhận biết, có chút không biết phải làm sao.
"Thôi, nếu hoàn toàn không có đầu mối, cũng chỉ có thể còn nước còn tát, thử xem một chút có thể tu luyện hay không, một lần nữa thu nạp thiên địa linh khí nhập thể, chuyển hóa làm pháp lực." Ánh mắt Thẩm Lạc ngưng tụ, trong lòng đã có chủ ý.
Nói là làm, hắn lập tức nhắm hai mắt lại, hai tay bấm niệm pháp quyết, trong lòng mặc niệm khẩu quyết công pháp vô danh.
Trước mắt đội xe đang đi trên đường, Thẩm Lạc tự nhiên không thể tìm tới một dòng suối để tu luyện, huống hồ thương thế trên người hắn cũng không cho phép hắn tùy ý loạn động, cũng chỉ có thể ở trong buồng xe này vận công.
Lúc này hắn mới vừa vận công, màn kiệu trước buồng xe lập tức khẽ run lên, hình như có một hơi gió mát thổi vào.
Lông mi Thẩm Lạc khẽ run lên, trong lòng lập tức đại hỉ không thôi, công pháp vô danh vận chuyển không bị ảnh hưởng, quả nhiên có thể hấp dẫn thiên địa linh khí tụ tập tới.
Chỉ là hắn còn chưa kịp cao hứng quá một hơi, thất vọng to lớn đã kéo tới.
Những pháp lực tràn vào thể nội kia, vừa mới tiếp xúc đan điền và pháp mạch, liền bị hào quang màu vàng trên đó cuốn tới, đánh cho tan ra, căn bản không thể tiến vào bên trong, càng đừng nói thông qua chu thiên chuyển hóa thành pháp lực.
Thẩm Lạc chau mày, nhưng không từ bỏ, mà tiếp tục toàn lực vận chuyển công pháp vô danh, ý đồ đột phá màng sáng màu vàng kia, để thiên địa linh khí tiến vào trong đan điền cùng pháp mạch.
Kết quả là, mặc kệ hắn cố gắng thế nào, những thiên địa linh khí kia từ đầu đến cuối đều rời rạc ở bên ngoài, hắn không thể hấp thụ nửa phần.
Sau nửa ngày, Thẩm Lạc đầu đầy mồ hôi mở mắt, từ bỏ cử động này.
"Xem ra công pháp vô danh cũng không có hiệu quả, có lẽ Thuần Dương Kiếm Quyết sẽ hữu dụng..." Thẩm Lạc than nhẹ một tiếng, não hải lại nhanh chóng suy nghĩ.
So với công pháp vô danh, Thuần Dương Kiếm Quyết tự nhiên càng có sức công phạt, công pháp vô danh không cách nào phá mở bích chướng phong ấn, Thuần Dương Kiếm Quyết có lẽ có thể được.
Vừa nghĩ đến đây, Thẩm Lạc lại có chút kích động, lúc này bắt đầu nhắm mắt trầm tư, nhớ lại nội dung Thuần Dương Bảo Điển.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...