Đại Mộng Chủ

Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

***

Cũng không biết là do đứng tấn trong thời gian quá dài, hay là nín thở quá nhiều lần, giờ phút này Thẩm Lạc cảm thấy đau nhức toàn thân, đầu óc mê muội, giống như cả ngày lao lực vậy.

"Không được, phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút, nếu không ngày mai tu luyện sẽ chậm trễ." Thẩm Lạc thu thập qua loa các vật trên bàn, gom cất kỹ mấy tấm phù lục đã vẽ xong, rồi leo lên giường ngủ vùi.

Hắn ngay cả chăn mền cũng không kịp kéo lên, một trận tiếng ngáy nhỏ vang lên.

Sáng sớm, tiếng chim hót trong núi dần dần rộn rã, như suối nước leng keng, thanh thúy êm tai.

Thẩm Lạc dù chưa hết mỏi mệt, vẫn dựa vào nghị lực cường đại giống như trước, tỉnh thức dậy.

Sau khi hắn rời giường, nhìn mấy tấm phù lục trên bàn, trong lòng dâng lên mấy phần hưng phấn, cẩn thận thu thập chúng vào trong ngực.

Thẩm Lạc mặc quần áo đi ra ngoài phòng, đi từ bờ sườn núi xuống ao nước suối, rửa ráy một phen, sau đó leo núi về phía Ngọc Hoàng điện.

Bất luận có chuyện gì, tu luyện sáng sớm cũng không được trì hoãn.

Sau ba canh giờ, Thẩm Lạc hoàn thành tu luyện Tiểu Hóa Dương Công hôm nay.


Đứng lên trước khối cự thạch, hắn không đi trai đường dùng cơm, mà lấy từ trong ngực ra mấy khối lương khô gặm nham nhở mấy cái, rồi quay người đi về phía sau núi.

Hắn muốn thử một chút những phù lục này, có phải thật công dụng thần kỳ như trên sách nói không.

Thẩm Lạc rất nhanh đi tới phía sau núi, dọc theo một đầu đường nhỏ đi sâu vào phía sau núi, cách xa chủ phong, dừng lại trong một chỗ u cốc ẩn kín.

Hắn không được sư môn cho phép, nếu như bị người phát hiện đang thử diễn phù lục, cho là hắn học trộm thì nguy to.

Thẩm Lạc nghiêng tai yên lặng lắng nghe, quan sát tỉ mỉ chung quanh, xác định không có ai, mới lấy từ trong ngực ta mấy tấm phù lục đã vẽ xong, rồi để dưới đất.

Sau đó, hắn lại lục lọi trong ngực một trận, từ đó lấy ra sáu khối ngọc thạch xám trắng lớn bằng trứng bồ câu, cẩn thận đặt ở một bên khác.

Những ngọc thạch này lộ ra tia sáng, có thể nhìn thấy bên trong có khí thể màu trắng lưu chuyển, chính là nguyên thạch lúc trước Bạch Tiêu Thiên cho hắn, dùng để kích phát phù lục.

"Bạch khí bên trong chỉ sợ chính là mấu chốt kích phát phù lục, không biết là cái gì, thật có chút hưng phấn à."

Thẩm Lạc nói một mình vài câu, kiềm chế lòng hiếu kỳ lại, lấy ra một tấm bùa chú, đặt ở trên một tảng đá lớn tương đối bằng phẳng trước người, sau đó cầm một khối nguyên thạch xám trắng đặt ở trên tấm phù lục.

Hắn nửa ngồi, tay trái kết thành một thủ ấn, lòng bàn tay phải nắm nguyên thạch, chậm rãi vận khởi Tiểu Hóa Dương Công.

Nơi bụng ẩn ẩn nóng lên, dâng lên một dòng nước ấm nhỏ, dọc theo thân thể kinh mạch lan tràn lên phía trên, chảy qua ngực phải, cánh tay phải, cuối cùng chảy đến lòng bàn tay phải.


Theo dòng nước ấm tụ hợp vào lòng bàn tay phải, lòng bàn tay bắt đầu hơi phiếm hồng.

Thẩm Lạc không dám chần chờ, tiếp tục vận công, từ chỗ bụng nhỏ dẫn xuất dương cương chi lực, tiếp tục chuyển về hướng lòng bàn tay.

Cứ như vậy làm mười mấy lần, bàn tay phải của hắn mới trở nên xích hồng, ngón tay giữa bụng tay ẩn ẩn có từng luồng từng luồng nhiệt lưu nhỏ bé lưu chuyển.

Chóp mũi Thẩm Lạc hơi toát ra mồ hôi, kiệt lực duy trì tay phải không rung động.

Đây là sau khi hắn học thành Tiểu Hóa Dương Công, lần thứ nhất chính thức thôi động, lại phải dùng nguyên thạch dẫn động.

Không phải hắn không muốn diễn luyện trước một phen, mà là nguyên thạch này hắn chỉ có sáu khối, chỉ sợ là Bạch Tiêu Thiên phải phí khí lực không nhỏ mới có được, chỉ có thể vừa cẩn thận thực hành, vừa từ đó rút kinh nghiệm.

Hắn thử dẫn những nhiệt lưu nhỏ kia dần dần tụ lại lòng bàn tay từng chút, cũng bức ra từng chút từng chút lòng bàn tay.

Không bao lâu, nơi lòng bàn tay ngưng tụ thành một tia tơ hồng nhàn nhạt không đủ ba tấc, cũng rót vào trong nguyên thạch phía dưới.

Mặt ngoài nguyên thạch vốn không có ánh sáng lập tức có một tia biến hóa, phía ngoài nổi lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, đồng thời từ ngoài vào trong, trong khoảnh khắc cả viên ngọc thạch giống như bị nhuộm thành màu đỏ nhạt, trở nên óng ánh.

Đám khí thể nhỏ màu trắng trong nguyên thạch cũng thay đổi, trước đó chậm chạp lưu chuyển, giờ thì kịch liệt quay cuồng lên.


Ngay sau đó, nguyên thạch phát ra một tiếng "Răng rắc", vỡ vụn thành mấy khối. Đoàn khí thể màu trắng bên trong cũng biến thành một đoàn bạch quang nhỏ.

Hết thảy nói rất dài dòng, kì thực từ lúc tơ hồng nhập thạch, đến nguyên thạch bạo liệt, bất quá chỉ một hai hơi công phu.

Thẩm Lạc gắt gao nhìn chằm chằm đoàn bạch quang còn nhỏ hơn so với ngón út, như là đom đóm kia, trong lòng có chút kích động.

Lần thứ nhất hắn thôi động, vậy mà thành công dẫn động đoàn khí ẩn giấu trong nguyên thạch, xem ra chính mình thật đúng là may mắn!

Bằng vào Tiểu Hóa Dương Công sau khi nhập môn thức tỉnh một tia linh giác, Thẩm Lạc có thể mơ hồ cảm nhận được trong đoàn khí kia ẩn chứa năng lượng, cho người ta một loại cảm giác phi thường thuần tuý.

Thẩm Lạc biết rõ, đến lúc này, hắn cũng chỉ mới thành công gần một nửa, chỗ mấu chốt chân chính chỉ vừa mới bắt đầu.

Đoàn bạch quang kia rời nguyên thạch xong, lập tức như được thả tự do, cũng không nhập xuống hướng phù lục, mà muốn tiêu tán ra ngoài. Bản dịch được dịch tại Bạch ngọc sách. May mà bàn tay Thẩm Lạc hơi phiếm hồng tựa hồ mang theo một loại lực giam cầm nào đó, khiến cho nó tạm thời không cách nào bay ra.

Bạch quang ở giữa lòng bàn tay và phù lục, nhanh chóng du động lên.

Chỉ có dẫn nó vào trong phù lục phía dưới, mới có thể mượn nhờ nó nhóm lửa phù đảm, thôi động phù lục.

Thẩm Lạc hít sâu một hơi, tiếp tục thôi động Tiểu Hóa Dương Công, lòng bàn tay phải lần nữa ngưng ra một tia tơ hồng nhàn nhạt.

Muốn dùng một tia tơ hồng nhàn nhạt này dẫn động đoàn bạch quang kia, phảng phất một đứa bé di chuyển một thùng nước lớn, quả thực cật lực vô cùng.

Bất quá cuối cùng Thẩm Lạc cũng nắm giữ một điểm bí quyết, lúc bạch quang gần sát lòng bàn tay, hắn bỗng khẽ quát một tiếng, tia tơ hồng nhàn nhạt kia bỗng nhiên sáng lên, từ trong bạch quang chợt lóe lên.

Bạch quang lập tức liền cùng tơ hồng tại một chỗ, tơ hồng oạch một tiếng, chui vào trong Tiểu Lôi Phù Lục phía dưới.


Quang cầu bị tơ hồng mang theo, cũng chạm vào phù lục.

Phù lục phảng phất một khối bọt biển, nhanh chóng hút bạch quang vào trong đó, nơi phù đảm kia lập tức phát sáng lên.

Ánh sáng dọc theo đường vân phù văn của Tiểu Lôi Phù lan tràn ra hai đầu phù lục, rất nhanh cả tấm Tiểu Lôi Phù trở nên sáng tỏ.

Thế nhưng biến hóa nơi này, liền im bặt dừng lại.

Ánh sáng chỉ lấp lóe hai lần, liền phai nhạt xuống, phù lục lại khôi phục bộ dạng trước đó.

"Thất bại sao?" Thẩm Lạc tự lẩm bẩm, trong lòng thất vọng một trận.

Hắn vừa mới thôi động phương pháp Tiểu Hóa Dương Công hẳn không có vấn đề, hết thảy quá trình hắn đều thấy rõ, giống như lời Bạch Tiêu Thiên chỉ dẫn.

Như vậy xem ra, tờ phù lục này có vấn đề.

Hoặc là hắn vẽ bùa không đúng, hoặc là tài liệu vẽ bùa sai lầm, hoặc nói nừa chính là do bản thân tờ phù lục này căn bản không có uy năng gì.

Thẩm Lạc cảm thấy thất vọng một hồi, nhưng rất nhanh lại phấn chấn.

"Nguyên thạch thôi động, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không có vấn đề, nếu như Tiểu Hóa Dương Công tu luyện sâu thêm một chút, toàn bộ quá trình càng có thể mười phần chắc chín. Phù lục này mặc dù không thôi động thành công, nhưng đường vân mặt ngoài phù văn thật sự đã bị dẫn động."

Thẩm Lạc sờ lên cằm, nói một mình chốc lát, cảm thấy mình cũng không triệt để thất bại, thế là thay bằng một tấm phù lục khác, tiếp tục vận công thôi động.

Nương theo một tiếng "Răng rắc", nguyên thạch vỡ vụn, đoàn bạch quang kia lại nổi lên


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui