Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Đầu của nó là một đầu tôm cứng rắn, trên đầu có hai cây xúc tu thật dài uốn lượn rủ ra sau, thân thể lại có hình người, tay chân đều đủ, trên thân còn mặc một bộ giáp da màu đỏ cam, sau mông còn kéo theo một cái đuôi hình cung.
Mà trên một tay hà quái, thình lình còn đang nắm một thanh thiết chuỳ màu vàng óng cao ngang Thẩm Lạc, tương tự quả bí đao, phía trên còn có mấy cái gai nhọn thô to, nhìn có chút dữ tợn, lại có một tầng lam quang từ bên trong ẩn ẩn lộ ra, hiển nhiên không phải binh khí tầm thường.
Hà quái hiện thân xong, đoàn vòng xoáy nước kia chớp động mấy lần, nhanh chóng khép kín biến mất, tựa hồ đoàn nước ao kia đã bị tiêu hao hết.
Thẩm Lạc sớm đã lui mấy bước, giữ khoảng cách với hà quái hai ba trượng, tò mò quan sát trên dưới.
Hà quái cũng không mở miệng nói chuyện, một đôi mắt đen bóng trừng mắt nhìn Thẩm Lạc, ẩn ẩn còn mang theo một chút e ngại.
"Ngươi tên là gì?" Thẩm Lạc dò xét hà quái một hồi, thu hồi ánh mắt, mở miệng hỏi.
"Chùy Đầu." Hà quái trầm mặc một lát, mới bất đắc dĩ mở miệng nói, thanh âm hơi ồm ồm.
"Chùy Đầu? Chỉ vì đầu ngươi giống như cái chuỳ sao?" Thẩm Lạc cũng không để ý thái độ đối phương, nhìn thoáng qua đầu của hà quái, có chút buồn cười.
Chùy Đầu nghe vậy, tay không khỏi nắm chặt thiết chùy màu vàng óng, hai cây xúc tu thật dài trên đầu run lên, nhìn như đang tức giận.
"Chùy Đầu đạo hữu chớ giận, chỉ cần trong lòng không để tâm vào chuyện vụn vặt, đầu nhọn chút thì lo gì chứ? Thế gian người tướng mạo kỳ lạ vô số, kẻ có kỳ mạo hẳn là kỳ nhân! Ngươi ngày sau giúp ta, ta tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi." Thẩm Lạc thấy đối phương hiểu lầm, cười dụ dỗ nói.
"Nhân tộc không có người tốt! Chỉ lợi dụng Yêu tộc chúng ta mà thôi, ta sẽ không nghe ngươi nói nhảm!" Chùy Đầu hừ một tiếng, khinh bỉ nhìn Thẩm Lạc một chút, liền dời ánh mắt đi, nhìn lại bộ hài cốt màu vàng trên ao nước, cũng không để ý tới Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc thấy cảnh này, nụ cười trên mặt từ từ biến mất.
"Khế ước chúng ta đã thành, ta cho ngươi chút giáo huấn." Thẩm Lạc lạnh giọng nói ra, trong mắt đột nhiên nổi lên một tầng hắc mang.
Mi tâm Chùy Đầu nổi lên đạo đạo hắc mang, bỗng nhiên ôm đầu ngã trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng kêu đau đớn, thân thể run rẩy bẩy.
Thẩm Lạc bình tĩnh nhìn Chuỳ Đầu ngã xuống đất, sau một lát, hắc mang trong mắt mới chậm rãi biến mất.
Hắc mang trên mi tâm Chuỳ Đầu cũng biến mất theo, Chùy Đầu đang run rẩy cũng im bặt dừng lại, miệng lớn thở dốc, cặp mắt nhìn về phía Thẩm Lạc mang theo vẻ e ngại.
"Ngừng, ngừng, ngừng." Chùy Đầu từ từ đứng lên, sắc mặt như quả cà tím, thần sắc đã không còn kiệt ngạo.
"Chùy Đầu đạo hữu, ngươi ta không đánh nhau thì không quen biết, đều là tình thế bức bách, bây giờ thông linh khế ước đã thành, đây cũng là duyên phận của ngươi và ta, không nên tiếp tục đối địch nữa. Lúc trước lời ta nói vẫn chắc chắn như cũ, ngày sau có việc xin mời đạo hữu hỗ trợ, tất nhiên sẽ có chỗ tốt hồi báo. Chùy Đầu đạo hữu nếu cần linh tài trên lục địa, cũng có thể nói cho ta biết, Thẩm mỗ chắc chắn hết sức tìm kiếm giúp ngươi." Trên mặt Thẩm Lạc cũng thay đổi vẻ tươi cười, ôn hòa nói ra.
"Tốt, ai bảo ta không may, vậy cứ theo ngươi nói đi." Chùy Đầu ngây ngốc một chút, tựa hồ có chút không thích ứng với thái độ biến hoá của Thẩm Lạc, im lặng một lát, đáp ứng.
"Đương nhiên, Thẩm mỗ cũng cảm thấy rất có hứng thú với linh tài trong thuỷ vực, Chùy Đầu đạo hữu nếu có đồ vật dư xài, cũng có thể lấy ra cho ta xem một chút, chúng ta trao đổi với nhau, há không quá tốt hay sao?" Thẩm Lạc tiếp tục nói.
"Ta muốn có đạo lữ, ngươi có thể giúp được không?" Chùy Đầu lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Lạc một chút, hỏi.
"Chớ khó xử ta, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ. Bắt tay cái?" Thẩm Lạc thấy cảnh này, nụ cười trên mặt càng đậm, nắm tay giơ lên cao.
Chùy Đầu bất đắc dĩ giơ lên một cái kìm, Thẩm Lạc nhẹ nhàng bỏ tay vào trong cái kìm đó.
Chùy Đầu thấy Thẩm Lạc như vậy, bầu không khí vi diệu của cả hai đã chuyển biến tốt đẹp lên.
"Thẩm đạo hữu, hôm nay ngươi gọi ta tới, cần làm chuyện gì?" Chùy Đầu mở miệng hỏi.
"Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn gặp Chùy Đầu đạo hữu một lần, thuận tiện biết một chút thần thông của đạo hữu, để ngày sau sánh vai mà chiến." Thẩm Lạc mỉm cười nói.
Chùy Đầu nghe vậy, cũng không nói hai lời, một tay nắm chặt thiết chùy màu vàng óng quay cuồng vung vẩy một hồi. Giữa chuỳ ảnh vàng mịt mờ vũ động, nhất thời mang theo từng luồng từng luồng kình phong hùng hồn, bắn ra xa đến mấy trượng.
Thẩm Lạc thấy Chùy Đầu vung chùy liền lùi về sau mấy bước, chỉ thấy kình phong tốc thẳng vào mặt, trên mặt như bị đao cắt ẩn ẩn bị đau, vội vàng lui tiếp về sau thêm một khoảng, thất kinh với lực lượng của Chùy Đầu, đồng thời trong lòng cũng vui mừng.
"A...... Um!"
Trong lúc bất chợt, hai chân Chùy Đầu đạp xuống mặt đất, thân hình nhảy lên một cái, hai tay nắm thiết chùy, bỗng nhiên đập xuống một cây nhũ thạch màu trắng to lớn trên đỉnh động cách đó không xa.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn, nhũ thạch màu trắng thô to chừng ba thước lập tức bị nện vỡ nát, đá vụn văng khắp nơi.
Dù cách xa bảy tám trượng, vẫn làm Thẩm Lạc sinh ra cảm giác đất rung núi chuyển.
"Ta không có bản sự gì khác, chỉ lực lớn mà thôi, thời điểm chiến đấu toàn bộ nhờ thanh Phá Lãng Chùy này." Chùy Đầu dừng đại chùy, xoay người kiêu ngạo nói ra.
"Chùy Đầu đạo hữu thần lực phi phàm, khiến cho người bội phục. Bản dịch tại bạch ngọc sách. Có thần lực như thế, tu vi của ngươi không biết đã đến cảnh giới gì rồi?" Thẩm Lạc khen một tiếng, sau đó hỏi.
"Tích Cốc sơ kỳ, còn cách trung kỳ không xa." Chùy Đầu nói.
Ánh mắt Thẩm Lạc sáng lên, không sai biệt lắm so với hắn đoán.
"Thẩm đạo hữu còn có gì phân phó không?" Chùy Đầu lại hỏi.
"Tạm thời không có, ta đưa ngươi trở về, có việc lại triệu hoán ngươi. Nhớ kỹ ta là người tốt."
Thẩm Lạc nói xong, liếc qua trong ao đã còn thừa không nhiều thủy dịch xanh biếc, tay bấm pháp quyết, muốn thi triển Thông Linh Dịch Yêu thuật, mở ra đầu thông đạo thủy động kia.
Đúng lúc này, đột nhiên một trận ông ông dị hưởng truyền đến!
Thẩm Lạc giật mình vội vàng nhìn lại chỗ thanh âm phát ra, chỉ thấy trên không hồ nước, bộ kim quang hài cốt cũng không biết cớ gì bắt đầu đung đưa, đồng thời thanh âm càng lúc càng lớn, ngay cả trong kim quang hài cốt cũng bắt đầu phát ra tiếng vang "Ào ào", trực tiếp chấn động.
Thẩm Lạc hít sâu một hơi, bất chấp chuyện gì khác, vội vàng một tay bấm niệm pháp quyết tuần tự lui mấy bước, gắt gao nhìn chằm chằm hài cốt màu vàng.
"Ầm" một tiếng.
Kim quang bỗng nhiên tán loạn biến mất, cả cỗ hài cốt lại từ không trung rơi thẳng xuống phía dưới, rơi vào đáy ao sụp đổ ra, vô số toái cốt nổi lên điểm điểm hỏa tinh, trong nháy mắt liền biến thành tro tàn.
Thẩm Lạc vội vàng ngưng thần đề phòng nhìn lại trong ao, kết quả lại không phát sinh gì. Dưới đáy ao chỉ có một đoàn kim quang nhỏ lấp lóe, đúng là sau khi bộ thi hài kia hủ diệt, còn tồn tại một đoạn xương ngón tay.
Thẩm Lạc đang suy nghĩ có nên đi qua nhìn một chút hay không, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng "Cẩn thận", tiếp đó sau lưng có tiếng gió.
Chùy Đầu đột nhiên phi thân tới, ngăn phía sau hắn.
Chỉ thấy một đạo hoàng quang từ sau lưng Thẩm Lạc bắn nhanh tới, đánh vào thiết chuỳ mà Chùy Đầu đang huy động, lập tức vang lên một trận thanh âm "Tê tê" ăn mòn, đồng thời có một sợi khói trắng bốc lên, tản mát ra một cỗ mùi tanh hôi nồng đậm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...