Tiêu Phàm tiến vào, sau đó cúi đầu lạy:
- Thần Tiêu Phàm, phụng chiếu kiến giá, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Chu Nguyên Chương ngồi sau long án lật sách, mí mắt cũng không động lạnh nhạt nói :
- Bình thân.
-Tạ ơn bệ hạ.
Chu Nguyên Chương vẫn như cũ không nhìn lên, nhàn nhã mở Nhất Hiệt Thư, nói :
- Một hoàng thân, một trọng thần tối hôm qua đều bị ngươi đùa bỡn, ha ha, Tiêu Phàm ngươi quả là có thủ đoạn đấy.
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng như vậy lại khiến cho Tiêu Phàm cảm thấy như bị sét đánh giữa trời quang.
Tiêu Phàm sợ tới mức cả người run lên, tức khắc bùm một cái quỳ xuống, run giọng nói :
- Thần có tội, thần đáng chết.
Chu Nguyên Chương ngữ khí vẫn lạnh lùng, nói :
- Ngươi đáng bị giết, ngươi ở Cẩm Y Vệ là để làm cái gì hả? Ngươi là chó giữ nhà của Tiêu gia sao? Chỉ vì ân oán cá nhân mà đi làm mấy việc vớ vẩn như vậy? Tiêu Phàm, chẳng lẽ trước đây không có ai dạy cho ngươi biết cái gì là “ Gia quốc thiên hạ” sao?”
- Thần, thần đáng muôn lần chết!
- Hừ, đáng chết ư, sợ hãi sao? Tiêu Phàm, thời gian ta biết ngươi cũng không ngắn, ngươi có một điểm tốt đó chính là hiểu biết, lúc đầu ta gặp, ngươi bề ngoài hào hoa phong nhã, bộ dáng khiêm tốn. thật thà thật không nghĩ tới họa hổ họa bì nan họa cốt( ý nói biết mặt mà không biết lòng). Hừ, một người mà có hai bộ mặt, Tiêu Phàm ngươi có thể giải thích một chút chứ?
Chu Nguyên Chương như cười như không nhìn hắn.
Tiêu Phàm mồ hôi chảy ướt áo, bất tri bất giác ngay cả áo đằng sau lưng cũng bị ướt.
- Thần, thần từ trước đến nay lời nói và việc làm luôn lấy quy tắc Khổng Mạnh làm chuẩn, không dám có chút trễ nải. Hàng ngày đều tự nhắc nhở mình ba điều: khi tính chuyện làm việc cho kẻ khác phải trung thành… .
(*Tăng tử nói rằng: Hàng ngày tôi tự nhắc nhở mình ba điều: khi tính chuyện làm việc cho kẻ khác, tôi có trung thật hay không? Khi kết giao với bạn hữu, tôi có giữ chữ tín chăng? Dạy người khác làm gì, tôi đã tự mình thực hành chưa?)
- Được rồi được rồi, ngươi cũng đừng nói càn nữa . Ngươi nói, mấy chuyện ma quỷ này, chính ngươi tin được sao?
- Thần tin! Thật ra, cũng không tin lắm.
Chu Nguyên Chương khẽ động đậy, tựa lưng vào ghế ngồi, trên mặt mang theo chút tiếu ý, nhưng trong nụ cười lại có thêm vài phần lạnh lùng.
- Tiêu Phàm, từ ngày ngươi làm quan, những chuyện ngươi làm cũng đủ bêu đầu ngươi trên cọc rồi. Ngươi nhìn tuy có vẻ trung hậu, kì thật rất giả dối. Có thể khẳng định, ngươi không phải người tốt.
Tiêu Phàm vẻ mặt ủy khuất ngẩng đầu lên nhìn Chu Nguyên Chương :
- Bệ hạ.
Thật võ đoán, ta thế nào lại không phải người tốt? Ta cũng là niềm hi vọng của gia đình đấy biết không? (DG :chém đấy
)
- Nhưng, ngươi có biết vì sao mà ta không bỏ ngươi, không bắt ngươi, cũng không có giết ngươi không?
Chu Nguyên Chương lạnh nhạt nhìn Tiêu Phàm nói.
- Thần ngu dốt, thần không biết.
Chu Nguyên Chương cười thâm trầm nói :
- Dụng tâm nhiều hơn, ngươi sẽ biết.
- Thần tuân chỉ.
Chu Nguyên Chương nhìn vào cái trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh của Tiêu Phàm sau đó chậm rãi giơ tay vẽ một vòng tròn ảo trong hư không, lạnh lùng nói:
- Ta cho ngươi một vòng tròn thì ngươi cứ ngoan ngoãn đứng trong vòng tròn đó. Ở trong vòng tròn đó ngươi có thể làm gì cũng được, ta cũng sẽ không quản nhưng nếu ngươi không biết tốt xấu dám bước ra ngoài thì lúc đó ta sẽ không chấp nhận được. Lời này ngươi phải nhớ cho kỹ bởi vì nó có liên quan đến tiền đồ và tính mạng của ngươi.
Chu Nguyên Chương sau khi nói đến đây ngữ khí đã trở nên vô cùng lạnh lẽo, giống như hàn phong từ địa ngục thổi tới, không khỏi khiến người khác sợ hãi run rẩy.
Mồ hôi trên trán Tiêu Phàm càng lúc càng nhiều. Lời này của Chu Nguyên Chương rõ ràng mang theo ý tứ cảnh cáo. Quân có quân đạo, thần có thần đạo, kẻ làm vua tùy thời thế, nắm quyền sinh sát trong tay đều là vì quân đạo, mà thân là thần thì phải trung với vua, tâm vô thiên vị đó chính là thần đạo, loại chuyện như đấu đá trả thù tốt nhất không nên gây ra bởi vì nó gần như đã thuộc chuyện bên ngoài, cũng như đã ra khỏi vòng tròn mà hắn được phép. Mấy câu hôm nay của Chu Nguyên Chương đã như đánh thứcTiêu Phàm, hơn nữa còn mạnh mẽ cảnh cáo hắn rằng nếu còn một lần nữa như vậy thì hậu quả chỉ e là sẽ vô cùng nghiêm trọng.
- Thần đa tạ bệ hạ đã khoan dung, đa tạ bệ hạ dạy bảo.
Tiêu Phàm suy nghĩ cẩn thận sau đó liền sợ hãi lạy tạ.
Chu Nguyên Chương lẳng lặng nhìn hắn, sau nửa ngày rốt cục cũng lộ ra một nụ cười, chậm rãi nói :
- Cũng chưa đến mức ngu xuẩn, không uổng công ta tài bồi một phen, việc này coi như bỏ qua.
Tiêu Phàm trong lòng liền nhẹ nhõm thở ra một hơi, một cỗ lo sợ không yên cứ như vậy tự nhiên sinh ra. Gần vua như gần cọp lời này quả nhiên đúng mà, đặc biệt lại là vị bạo quân nổi tiếng lịch sử này chỉ cần hơi không lưu ý là mất đầu như chơi. Lúc trước mình đã nói đúng a chỉ cần Chu Nguyên Chương còn sống thì vào triều làm quan quả là một chức nghiệp quá nguy hiểm.
Quân thần hai người trầm mặc trong chốc lát, ngón tay của Chu Nguyên Chương lại nhẹ nhàng gõ lên long án, nói :
-Tối hôm qua chuyện Yến Vương và Hoàng TửTrừng tranh cãi, ngươi xử lý thế nào?
- Thần, thần thấy mật chỉ “ Có chừng có mực” của bệ hạ đưa vào, liền sau đó bắt bọn họ mỗi người viết một bản kiểm điểm sau đó liền cho họ về.
Chu Nguyên Chương nhướng mày:
- Cái gì gọi là “ kiểm điểm”?
Tiêu Phàm nhanh trí giải thích:
- Nghĩa là khi mình làm chuyện gì đó quá đáng thì sau đó sẽ tự kiểm điểm lại bản thân rồi ghi ra.
Nhìn ánh mắt của Chu Nguyên Chương, Tiêu Phàm liền cẩn thận khoa tay múa chân nói :
- Mỗi người viết tám trăm chữ, thái độ vô cùng đoan chính và nhận biết sâu sắc với khuyết điểm.
Chu Nguyên Chương trên mặt đầy tiếu ý nói :
- Bọn họ thực sự viết sao?
- Có thánh chỉ của bệ hạ, bọn họ dám không viết sao.
- Bọn họ sau khi viết xong chẳng lẽ không tức giận? Ngay cả khuôn mặt cũng không biểu tình giận dữ sao?
Tiêu Phàm tranh thủ cơ hội vội vàng vỗ mông ngựa, nói :
- Bọn họ đương nhiên đối với thần vô cùng giận dữ. Nhưng cho dù bọn họ có tức giận thật hay không cũng không quan trọng. Trong mắt thần chỉ quan tâm đến bệ hạ có tức giận hay không, bệ hạ vui mừng thì thần cũng vui mừng mà người tức giận thì thì thần cũng tức giận.
Chu Nguyên Chương mặt rồng tươi tỉnh, ha ha cười nói :
- Hảo, hảo, như vậy rất tốt.
Tiêu Phàm cẩn thận cân nhắc những lời này vẫn không hiểu được ý tứ của Chu Nguyên Chương. Rốt cuộc là lão nói Chu Lệ cùng Hoàng Tử Trừng tức giận với mình là tốt hay là mình không quan tâm đến bọn họ nghĩ gì, trong mắt mình hoàng đế là quan trọng nhất là tốt? Cùng Hoàng đế nói chuyện, quả là chuyện phiền não.
- Tiêu Phàm ngươi cũng biết vì sao mà đêm qua ta hạ thánh chỉ muốn ngươi xử lý việc Yến Vương cùng Hoàng Tử Trừng cãi nhau chứ?
- Thần ngu dốt, không dám đoán bậy.
Chu Nguyên Chương vẻ mặt vẫn thâm trầm như cũ, cười:
- Vậy vẫn câu cũ, dụng tâm nghĩ một chút, tự mình lĩnh hội. Có chức có quyền cũng như là người lãnh đạo có rất nhiều chuyện phải tự mình lĩnh ngộ ra, ngươi nếu không làm được thì chắc chắn sẽ bị đồng lứa dẫm nát dưới chân.
************************************************** *********************************************
Tiêu Phàm khom người rời khỏi Võ Anh điện.
Đến khi ra khỏi điện, ánh mặt trời nhè nhẹ chiếu rọi khiến cho hai mắt hắn khẽ nhíu lại, một làn gió nhẹ thổi qua lưng áo đẫm mồ hôi làm cho Tiêu Phàm không khỏi run lên, trong lòng không kiềm được cảm thấy sợ hãi.
Sửa sang lại mũ quan trên đầu, Tiêu Phàm nhấc chân bước ra khỏi cung Thừa Thiên.
Hắn vừa đi vừa thầm tự hỏi. Chu Nguyên Chương nói hai lần “ Dụng tâm nhiều hơn” rốt cục là có ý gì? Rõ ràng hắn làm sai vậy mà không giết hắn? Lại còn để hắn xử trí việc ẩu đả giữa Chu Lâm và Hoàng Tử Trừng. Đúng vậy, là vì cái gì? Theo tính cách của Chu Nguyên Chương được các nhà sử học đánh giá thì lão Chu được xếp vào hạng đầu trong số các bạo quân. Các đại thần chết trong tay hắn có thể nói là kể không hết vậy mà lần này hắn lại buông tha cho mình, điều này rốt cục là vì sao chứ?
Chuyện Chu Lâm cùng Hoàng Tử Trừng ẩu đả đều do một tay mình sắp xếp, hai người bọn họ một là hoàng thân quốc thích người kia là tứ phẩm đại thần. Dù chỉ 1 người trong bọn họ so với mình cũng lớn hơn rất nhiều, nếu không có thánh chỉ thì chỉ sợ bọn họ đã sớm xơi tái mình vậy mà lão Chu lại ra lệnh cho mình đi xử trí, rốt cuộc là lão có mục đích gì?
Tiêu Phàm hao tâm tổn trí nghĩ ngợi, Chu Nguyên Chương tựa hồ như vừa đánh ra một bộ mê tung quyền, khiến cho Tiêu Phàm không thể nào đoán ra dụng ý của lão. Trực giác nói cho hắn biết nhất định phải hảo hảo nghĩ lại lời nói của Chu Nguyên Chương, suy nghĩ cẩn thận có lẽ sẽ có trợ giúp rất lớn với con đường làm quan của mình sau này. Cái thiếu duy nhất chính là phương hướng, chỉ cần để mình nắm được cùng lão Chu bảo trì nhất trí thì lúc đó mới có thể yên tâm rằng cái đầu sẽ tiếp tục được giữ trên cổ.
Tiêu Phàm cau mày trầm tư chậm rãi đi đến Thừa Thiên môn, đi lên cầu Kim Thủy nhìn làn nước xanh từ từ trôi, nước trong suốt có thể thấy được những hòn đá, sỏi dưới tận đáy, ánh mặt trời chiếu xuống làm ánh lên những tia sáng trong vắt. Tiêu Phàm đứng ở trên Kim Thủy kiều, ánh mặt chăm chăm nhìn xuống làn nước trong xanh, hơi giật mình một chút đột nhiên giống như bị sét đánh, mọi chuyện với hắn đều thông suốt.
Một câu nói nổi tiếng lúc này đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn “ Nước quá trong ắt sẽ không có cá.”
Hắn rốt cục cũng hiểu được dụng ý của Chu Nguyên Chương.
Triều đình, hiền thần. gian thần, đảng tranh, chế hành…
Những thứ tưởng như bình thường này lại lần lượt xẹt qua đầu hắn.
Xâu chuỗi lại liền hình thành một tư tưởng trọng tâm: “ Nước quá trong ắt không có cá”.
Đối với Hoàng đế mà nói, bên trong triều đình bất luận là hiền thần hay gian thần thì đều có tác dụng riêng. Những người này tự mình tạo thành phe đảng cuối cùng tạo thành hai phe đối nghịch với nhau, bên trong vòng lớn đó lại là những vòng nhỏ khác đối lập với nhau. Nói ngắn gọn triều đình vốn là vô cùng phức tạp, nhưng đối với những Hoàng đế có năng lực mà nói thì các đại thần càng tranh đấu với nhau, càng phức tạp bao nhiêu thì lại càng có lợi với triều đình bấy nhiêu, tuy rằng luôn miệng nói “ Cấm chia bè kết cánh” nhưng trên thực tế Hoàng đế đối với chuyện bè cánh lại vô cùng hoan nghênh.
Một thế lực cường đại đối với hoàng quyền sẽ là một sự nguy hiểm, nhưng nếu mượn sức một thế lực khác để áp chế thế lực kia, khi đó Hoàng đế tất nhiên sẽ không còn phải u sầu, thậm chí còn là ngư ông đắc lợi rung đùi xem hai con trâu đấu nhau. Đây chính là chế hành, là quyền mưu. là đạo của đế vương, Hoàng đế từ khi đăng cơ đến lúc chết cũng chỉ làm một chuyện như vậy, là đàn áp, đỡ đầu, chế hành, duy trì sự cân bằng của triều đình, sau đó dựa vào điều này để chậm rãi đưa đất nước tiến lên.
Nghĩ đến đây Tiêu Phàm đã vô cùng rõ ràng ý tứ của Chu Nguyên Chương.
Triều đình hôm nay trải qua nhiều lần thanh tẩy, quan viên được điều động thật sự quá nhiều, vì thế trong triều chỉ còn Hoàng Tử Trừng. Hoàng Tử Trừng vốn là một lão hủ nho thuộc về nhóm hiền thần, nhưng Chu Nguyên Chương vẫn cảm thấy bất an, mặc dù biết bọn họ là trung thần nhưng trong mắt hoàng đế một khi đã kết bè kết đảng thì không phân biệt là trung hay gian, đó đơn giản chỉ là một tín hiệu nguy hiểm. Vì thế Chu Nguyên Chương dự định phải nâng đỡ một người khác lên để đối lập với đảng hủ nho kia, như vậy thì triều đình mới có thể có được thế cân bằng, nhưng cái chính là sẽ nâng đỡ ai? Lúc này Tiêu Phàm liền xuất hiện trong mắt Chu Nguyên Chương.
Tiêu Phàm xuất thân tiến sĩ, hơn nữa hắn cùng Chu Doãn Văn có thể nói là giao tình sâu đậm mà hắn với Hoàng Tử Trừng trời sinh đã khắc nhau và quan trọng nhất là Chu Nguyên Chương đánh giá Tiêu Phàm không phải người tốt. Một khi Hoàng Tử Trừng được mọi người ngợi khen là trung thần thì lão Chu phải dùng ai để đối nghịch với trung thần? Đương nhiên là người xấu, là gian thần. Rất may mắn Chu Nguyên Chương vốn đang đau đầu vì chưa có nhân tuyển thì liền xuất hiện tên gia hỏa xấu xa Tiêu Phàm. Nếu nói là gian thần thì Tiêu Phàm nhìn ngang nhìn dọc kiểu gì cũng rất thích hợp.
Tốt, vậy chọn ngươi.
Chu Nguyên Chương rất độ lượng ban thưởng cho Tiêu Phàm xuất thân tiến sĩ, cùng học với Đông cung. Lại còn cho chức quan to, nắm đại quyền, khiến đội ngũ gian thần của triều đình kéo đến, rồi phát triển lớn mạnh an tâm hướng “ Gian thần lộng quyền triều đình” ủng hộ hắn!
Vì sao Tiêu Phàm hồ đồ như vậy mà Chu Nguyên Chương lại không giết hắn? Bởi vì Chu Nguyên Chương cần hắn.
Vì sao lại hạ lệnh cho hắn xử lý việc Chu Lâm ẩu đả cùng Hoàng Tử Trừng? Bởi vì việc này sẽ khiến cho đám đại thần nhìn lại, tin tưởng Tiêu Phàm, cấp cho Tiêu Phàm uy tín cao như vậy đó chính là muốn hắn sau này có bè có cánh, dần dần biến thành một nhóm gian thần.
Sau này trong triều một phái trung thần, một phái gian thần cứ như vậy kiềm chế nhau, lão Chu ở giữa hai phái như cá gặp nước, đây chín là thuật khống chế…
Tất cả mọi việc đều được giải thích.
Kết luận này thật khiến cho người khác mệt mỏi, Tiêu Phàm sau khi suy nghĩ cẩn thận, vẻ mặt vô cùng bi phẫn hận không được quay trở lại hoàng cung, dùng sức bóp cổ Chu Nguyên Chương nói to “ Ta là trung thần, là người tốt a, ta cùng Hoàng Tử Trừng rõ ràng là bản chất giống nhau, chỉ là lời nói bất đồng mà thôi, nhà ngươi mắt mù sao mà không thấy?”
Rất đáng tiếc Tiêu Phàm chỉ dám nghĩ mà không dám làm, đơn giản vì hắn sợ chết.
Được rồi, gian thần thì gian thần, quân muốn thần chết, thần không thể không chết, quân muốn thần thành gian thần thì thần không thể là trung thần. Cứ xem như mình biến thành nội ứng trong phe gian thần đi. Chỉ khác vị nội ứng sẽ là nhân vật gian thần đệ nhất, vĩnh viễn hắn sẽ không có cơ hội sau lưng lão Đại của mình đâm một đao, rồi nói một câu bi tráng “ Xin lỗi, ta là nội ứng.” bởi vì hắn lại chính là lão Đại kia.
Tất cả mọi chuyện quái dị này tổng hợp lại khiến cho Tiêu Phàm cảm giác như mình tự chui đầu vào rọ.
Tiêu Phàm chậm bước xuống Kim Thủy kiều, vẻ mặt có vài phần thoải mái. Sau này mục đích sống của hắn sẽ là phấn đấu để thành một gian thần, bị trung thần thống hận, bị sử sách thóa mạ, người trong thiên hạ ai cũng gọi là Đại gian thần. Cái này quả là một chí hướng khiến cho người ta không thể cao hứng nổi. Bất quá Chu Nguyên Chương khẳng định sẽ vô cùng cao hứng, hắn hiện tại cần nhất là gian thần.
Đi đến Thừa Thiên môn, từ bên trong nhìn ra đường lớn bên ngoài có một cỗ loan giá chậm rãi dừng lại. Thị nữ tùy tùng liền kéo một góc mành lên, một đôi giày thêu chim uyên ương bằng kim tuyến bao lấy đôi chân nhỏ nhắn chậm rãi vươn ra, tiếp theo một thân hình lả lướt đi ra khỏi loan giá, váy màu tím nhẹ nhàng lắc lư theo gió nhẹ giống như cành liễu trước xuân phong, không khỏi khiến người ta mê mẩn.
Tiêu Phàm mở to mắt nhìn, miệng khô khốc.
Đến khi hắn nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ quen thuộc kia tức thì tất cả ý niệm trước đó liền biến mất không thấy tăm hơi.
Cùng lúc đó, mỹ nhân bên kia khuôn mặt khẽ động, ánh mắt đẹp nhìn sang bên này liền thấy được Tiêu Phàm.
Hai người ngây ra một lúc, tức thì hai miệng một lời đồng thanh nói:
- Là ngươi?
Lời nói vừa dứt khỏi miệng, thần sắc Tiêu Phàm tức thì vô cùng hồi hộp, hai bàn tay theo bản năng vội vàng che tiểu đệ đệ. Mỹ nữ thấy động tác của hắn dường như nhớ đến chuyện gì đó, khuôn mặt tuyệt mỹ tức thì ửng đỏ, đôi môi xinh xắn hơi mím lại, dường như ẩn trong đó là sự xấu hổ cùng ủy khuất tựa như mặt hồ trong vắt đột nhiên gợn sóng.
Chứng kiến biểu tình xấu hổ và giận dữ của mỹ nữ Tiêu Phàm liền lập tức kinh hãi nhận ra động tác của mình bất nhã đến thế nào, vì thế nên nhanh chóng buông tay, khom người thi lễ:
- Hạ quan Tiêu Phàm tham kiến quận chúa điện hạ.
Quận chúa im lặng không nói gì, hàm răng trắng như ngọc cắn lên môi, ánh mắt tựa hồ như nói ra nội tâm đang phẫn nộ của nàng. Đáng tiếc là nàng dường như không biết phải biểu đạt thế nào vì thế ánh mắt tràn đầy lửa giận trong mắt Tiêu Phàm lại hóa thành vài phần điềm đạm, đáng yêu cùng ý tứ u oán.
Tiêu Phàm nhìn ánh mắt của nàng hồi lâu, cuối cùng đành “ Khụ khụ” vài tiếng, nói :
- Mong điện hạ thứ lỗi, hạ quan kỳ thật vừa rồi chỉ là quen tay.
Mỹ nữ lau chùi nước mắt sau đó oán hận phẩy tay áo bỏ đi giữa một đoàn cung nữ vây quanh.
Tiêu Phàm khó hiểu gãi gãi đầu. Lần trước bị ngươi phi lễ phải là ta khóc mới đúng, ngươi khóc cái gì chứ? Cứ như vậy vừa đi vừa lầm bầm khi hắn về đến nhà đã là hoàng hôn. Tiêu Họa Mi chống cằm ngồi ở bậc cầu thang nội viện, giống như hình ảnh của thê tử chờ đợi trượng phu đi làm về, bộ dáng thập phần ngây thơ. Thấy Tiêu Phàm trở về, Tiêu Họa Mi ánh mắt tức thì sáng ngời, vẻ mặt vô cùng vui mừng kéo kéo cánh tay của Tiêu Phàm đi đến nội viện. Bộ dáng tựa như một pho tượng đột nhiên được rót vào sức sống.
- Tướng công, cây đào trong viện nở hoa rồi, mười lăm đóa đó, nhìn đẹp lắm.
- Tướng công, nha hoàn dạy ta thêu uyên ương, nhưng ta học không được.
- Tướng công, con gà mái ở phía sau phòng bếp nay đẻ được một cái trứng hai lòng.
Tiêu Họa Mi giống như một con chim nhỏ líu ra líu ríu không biết mệt mỏi, kể lể những thứ vụn vặt trong ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hạnh phúc nhưng lại mang theo vài tia tịch mịch.
Tiêu Phàm mỉm cười nghe nàng nói không ngừng, trong lòng lại nhói đau một chút. Hắn đột nhiên phát hiện ra mình đối với Họa Mi không tốt, gần đây bận rộn nên không có nhiều thời gian để ý đến nàng. Bất luận Họa Mi có biểu hiện thành thục thế nào thì nàng cũng vẫn chỉ là một tiểu cô nương mười hai tuổi, đang là tuổi hiếu động mà mình hiện tại vì có quá nhiều việc không thể quan tâm nhiều đến nàng. Cuộc sống của nàng chỉ vỏn vẹn trong nội viện nhỏ nhoi này, đối với nàng mà nói cuộc sống như vậy là quá tàn nhẫn sớm hay muộn thì cũng sẽ làm cho nàng thay đổi tính tình, trở thành một cái thây khô biết đi, không còn bất cứ niềm vui nào nữa. Cuộc sống không nên như vậy, nhân sinh sống phải có mục đích không thể cứ như vậy ở trong nội viện ngồi đếm từng đóa hoa đào nở. Nữ nhân tịch mịch là do lỗi của nam nhân.
- Họa Mi, có muốn ra ngoài xem thế giới bên ngoài không?
Tiêu Họa Mi lắc đầu, vẻ mặt mỉm cười ngọt ngào :
- Ta từ phương bắc lưu lạc đến phía nam, thế giới bên ngoài thấy đã rất nhiều, hiện tại không dễ dàng mới có thể ở nhà, ta nghĩ không cần thiết phải ra ngoài.
Tiêu Phàm yêu thương nàng muốn nàng luôn được an toàn trong nhà. Đạo lý này nhiều người đến khi trung niên mới hiểu được nhưng không ngờ một tiểu cô nương mới mười hai tuổi đã hiểu được.
- Hảo, vậy chúng ta cùng ở nhà.
Tiêu Phàm yêu thích vỗ về đầu nàng.
- Họa Mi, nếu có một ngày ta bị người khác nói là gian thần, vậy nàng còn để ý đến ta không?
Tiêu Phàm đột nhiên nghĩ tới vấn đề rất nghiêm trọng này.
Tiêu Họa Mi dùng sức gật đầu, nụ cười lộ ra vài phần tà khí.
Tiêu Phàm vỗ vỗ đầu hắn quên mất nha đầu này căn bản không phân thiện ác, hắn tin rằng cho dù mình một ngày nào đó trở thành sát nhân thì tiểu nha đầu này sẽ không chút do dự mà giúp hắn đâm đao, đào huyệt. Nhân sinh quan rất khó thay đổi, một khí thành nếp rất khó sửa. Mà không sửa cũng được, để nước chảy bèo trôi cũng tốt.
- Họa Mi, nữ lão sư dạy nàng viết chữ, dạy nàng đọc thì cố nhớ cho kỹ. Sau này ta là gian thần nàng sẽ giúp ta viết hóa đơn, thu hối lộ, dấu tiền bạc được chứ?
Tiêu Họa Mi hưng phấn gật gật đầu, trong ánh mắt lóe lên quang mang tích cực giống như đường quan lộ đang thênh thang ở trước mặt, đối với cuộc sống tốt đẹp của gian thần tràn ngập chờ mong.
- À, nếu ngày nào đó triều đình điều tra nàngi phải giúp ta tiêu hủy sổ sách, cất dấu tài sản.
- Ta còn có thể giúp chàng diệt khẩu.
Tiêu Họa Mi cười ngây thơ nói.
Tiêu Phàm vui mừng gật đầu, nha đầu này thật thông minh, là tay sai đệ nhất của gian thần rồi.
Đêm vừa xuống, Tào Nghị liền mang theo vài tên cẩm y giáo úy đăng môn bái phỏng. Nói là bái phỏng kỳ thật là đến xin cơm, Tào Nghị tại thành bắc mua một tòa tiểu trạch, lại mướn vài hạ nhân. Nhưng trong nhà lại chỉ có mình chủ nhân là hắn nên cảm thấy không được tự nhiên, cả ngày không trở về nhà, nên đi theo đám Cẩm Y Vệ lăn lộn, cơm nhà này, rượu nhà khác, thật tiêu dao.
Mới vừa vào đến cửa Tào Nghị nhìn Tiêu Phàm hắc hắc cười quái dị.
- Mấy huynh đệ chúng ta mới vừa đến kỷ viện mua vui, ngươi đoán xem chúng ta thấy ai?
Tào Nghị cười xấu xa nói.
- Kỷ viện là cái chổ nào?
- Đám nam nhân chúng ta còn có thể đi chỗ nào, đương nhiên là cái chổ ấy ấy đó.
- Các ngươi thấy ai?
Tào Nghị cười vô cùng đáng khinh bỉ, rất khó tưởng tượng lão gia hỏa này lại là Thiên hộ của Cẩm Y Vệ.
- Ta thấy chính là sư phụ ngươi, cái lão đạo sĩ đó ôm kỹ nữ cười đến ngoác cả mồm, chậc chậc lão đầu này đúng là có diễm phúc a.
Tiêu Phàm tức khắc cứng người, nửa ngày sau mới theo bản năng nhìn về phía sương phòng của Thái Hư. Đại môn sương phòng đóng chặt tối đen một màu.
- Đúng là già rồi mà còn mất nết.
Tiêu Phàm cắn răng oán hận mắng.
Khó trách một trăm ngân lượng bán bí tịch vài ngày đã xài hết thì ra lão gia hỏa đó đem tiền ném vào cái động ngốn tiền kia. Cũng không biết cái của ông ta bằng ấy tuổi rồi còn dùng được không, kỹ nữ nơi đó thật có phúc khí, cái đó cũng phải có cả trăm năm lịch sử rồi, trên lý thuyết cũng coi như di vật khảo cổ được rồi (
)
Chẳng qua chuyện này cũng nghiêm trọng đây, vạn nhất lão già đó không biết xấu hổ lại động chân tình với kỹ nữ nào, rồi chuộc thân cho nàng sau đó đem nàng về nhà lúc đó thì biết làm thế nào? Chẳng lẽ theo bối phận mình phải kêu một vị cô nương mười năm mười sáu tuổi là sư nương sao? Điều này làm sao có thể? Còn chuyện nữa nghiêm trọng hơn, mình anh tuấn phong độ, ngọc thụ lâm phong hấp dẫn hàng nghìn hàng vạn ánh mắt của nữ nhân, vạn nhất vị tiểu sư nương đó xuân tâm trỗi dậy giống như Kim Liên gặp Tây Môn đại quan nhân , muốn “ cưỡng bức” mình thì biết làm sao. Lúc đó nên mắng vị tiểu sư nương này là dâm đãng vô sỉ hay là giúp nàng một tay cho lão gia hỏa Thái Hư mọc sừng?
Hắn càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ càng lo lắng.
- Tào đại ca, mau cùng ta đi đến đó.
- Ngươi tới đó làm gì?
Tào Nghị ngạc nhiên hỏi.
Tiêu Phàm trong mắt hiện lên sự kiên định ngữ khí trầm ổn mà hữu lực nói :
- Đi ngăn cản một hồi bi kịch luân lý.
************************************************** ************************************************** *******
Đến kỷ viện lúc này đèn đuốc đã sáng rực. Khách quý khắp nơi, lầu trên lầu dưới đều vô cùng náo nhiệt, tiếng nam nữ cười nói đùa giỡn vang lên khắp nơi, khiến cho kinh sư tăng thêm vài phần sắc thái kiều diễm. Tào Nghị dẫn Tiêu Phàm đi xuyên qua đại đường dưới lầu, ánh mắt của Tào Nghị thỉnh thoảng lại híp lại đánh giá các cô nương chung quanh, năm sáu tên giáo uý đi sau bộ dáng cũng y hệt như vậy, hai mắt biến thành hai đường chỉ nhỏ.
Đoàn người chậm rãi lên lầu, sau đó dừng lại tại bên ngoài sương phòng bên trái cầu thang. Tào Nghị cười quái dị chỉ chỉ cánh cửa, ý bảo Thái Hư ở trong gian phòng. Tiêu Phàm ho khan hai tiếng, nhấc tay gõ cửa, lại nghe đến trong phòng truyền đến thanh âm cợt nhả, đang ngâm nga một điệu dân ca dâm đãng,
"Sờ sờ chỗ này, sờ sờ nơi ấy, ta muốn ngươi sờ cũng không phải chỗ này "
“ Phía trên một chút, phía dưới một chút, đúng đúng, chính là chỗ đó”
Tào Nghị cũng với bọn Cẩm y giáo úy nghe được liền cảm thấy kính nể.
Tào Nghị ghé vào tai Tiêu Phàm nói nhỏ:
- Sư phụ ngươi thật là phong lưu thiên cổ, nghe tiếng hát kìa, khách làng chơi thông thường tuyệt đối không đạt được cảnh giới này đâu
Bọn cẩm y giáo úy sôi nổi gật đầu đồng ý.
Tiêu Phàm trầm mặc một thoáng, sau đó cố gắng nở nụ cười khó coi.
Còn chưa kịp đáp lời, trong phòng thanh âm nữ tử nũng nịu sẵng giọng:
-Ai nha! Lão đạo sĩ người cũng thật hư hỏng! Bịa loại dâm từ cũ rích này cũng mang ra quyến rũ người ta, lão thật không đứng đắn!
Thái Hư cười ha ha:
-Vô lượng thọ phật, đây cũng không phải là bần đạo bịa đâu. Là bần đạo có lần nghe đồ nhi nửa đêm nói nói mớ, bần đạo lưu tâm nghe kỹ vài lần liền nhớ.
Ngoài cửa phòng, mọi người đồng loạt câm nín. Tiêu Phàm trợn tròn mắt, theo bản năng che miệng lại. Tào Nghị cùng bọn cẩm y giáo úy kính nể và sùng bái nhìn hắn.
Trong phòng cô nương yểu điệu sẵng giọng:
- Đồ đệ của người khẳng định cũng không phải cái thứ tốt lành gì!
Thái Hư đắc ý nói:
- Nàng nên nói nhỏ thôi, biết đồ đệ ta là ai không? Kinh sư Cẩm Y vệ Trấn Phủ Ti nha môn, Cẩm Y vệ Đồng Tri Tiêu Phàm do Hoàng Thượng khâm phong. Nhân vật số hai của Cẩm Y, nàng nói bậy về hắn nếu bị Cẩm Y vệ nghe được, sẽ đem nàng bỏ ngục đó.
Cô nương giật mình nói :
- Đồ đệ của người có địa vị như vậy? Ai nha, chính là quý nhân rồi.
Thái Hư cười nhạo nói:
- Quý cái gì! Một chút cũng không quý, kỳ thật hắn so với bần đạo càng phong tao. Nàng không biết chứ, tên này rất quái lạ, phía trước tiết khố rạch mỗi rãnh nhỏ, nói cái gì mà lúc đi tiểu rất tiện, chỉ sờ mó là được, thật sự là phong tao tận xương.
- Hì hì, nam nhân các người không được một ai tốt.
- Bảo bối, của bần đạo là thứ tốt thật mà, mỗi lần gặp không phải nàng đều sướng như tiên đó sao? Nào bảo bối tốt, chúng ta lại song tu lần nữa nào, rồi bổn đạo lại làm nàng thành tiên.
Lập tức trong phòng truyền đến từng trận rên rỉ.
Ngoài cửa phòng, mọi người trầm mặc nhìn phía hạ thân Tiêu Phàm. Tiêu Phàm xanh mặt, hai tay không chút do dự che đũng quần.
- Ai có thể khiến lão gia hỏa này câm miệng?
Tiêu Phàm nghiến răng nghiến lợi nói.
Lãnh đạo trực tiếp có lệnh, thuộc hạ ai không dốc sức chứ?
Lập tức có một gã cẩm y giáo úy không chút do dự một cước đá văng cửa phòng, sau đó quát to:
- Cẩm Y vệ làm việc! Chuyên bắt lão hòa thượng đạo sĩ không tuân thủ thanh quy. Chống lại lệnh bắt người giết chết không luận tội!
Trên giường lớn trong phòng, một đôi đang triển khai động tác nhấp nhô cứng lại, tiếp theo cô nương hoảng sợ hét một tiếng đinh tai nhức óc. Nằm bò trên người cô nương thân hình lõa lồ của Thái Hư rõ ràng run rẩy một lần, sau đó rên rỉ một tiếng thống khổ. Tiêu Phàm ở ngoài cửa thấy rành mạch, trong lòng vui sướng trên tai họa của người khác! Tốt, nên sợ tới mức lão gia hỏa này cả đời không lên được!
Không đợi bọn cẩm y giáo úy vọt vào bắt người, liền thấy Thái Hư trần truồng nhảy dựng lên, sau đó một đạo thân ảnh màu trắng gầy gò xẹt qua. Trong chớp mắt Thái Hư đã chạy ra ngoài cửa phòng, một chân đạp lên lan can cầu thang, chuẩn bị nhảy xuống. Tiêu Phàm nhất thời nóng nảy, tốt xấu gì lão gia hỏa cũng là sư phụ hắn, trong thanh lâu trần truồng không có gì, sợ nhất là lão gia hỏa này bị dọa sợ, vì trốn tránh Cẩm Y vệ mà trần truồng chạy ra bên ngoài, thì mặt mũi đồ đệ như hắn cũng mất hết.
- Sư phụ, là ta mà… ngăn ông ta lại!
Vài tên cẩm y giáo úy phản ứng không chậm, chạy ra theo Thái Hư. Nghe được Tiêu Phàm hạ lệnh, bọn họ không chút hoang mang lấy ra một cái lưới gân trâu, sau đó mọi người dùng lực, cái lưới chụp xuống người Thái Hư. Thái Hư lúc này đã như một con gà tây trụi lông, thi triển khinh công trần truồng giữa không trung, bị lưới từ trên chụp xuống, quấn lại khiến hắn cả người ở trong lưới, sau đó bị cuộn lại kéo đi, Thái Hư giống như thỏ lọt vào bẫy, bị trói giữa không trung lôi kéo lắc lư.
-A các ngươi quá đê tiện!
Thái Hư cả người bị lưới bọc lại, bi phẫn vạn phần kêu to.
Những khách nhân xuân lâu cũng sợ ngây người trầm mặc một lúc rồi mạnh mẽ vỗ tay. Cũng không biết là vì thủ đoạn bắt người thành thạo của Cẩm Y vệ, hay là vì hành động không tầm thường của Thái Hư lão đạo ….
- Bỏ ông ta xuống đi!
Tiêu Phàm vội vàng phân phó.
Lưới gân trâu từ từ hạ xuống, Thái Hư lão đạo giãy dụa từ trong lưới bò ra, bộ dáng rất chật vật, vẻ mặt vừa sợ vừa giận che lấy hạ thân, thật giống với Tiêu Phàm. Hai người đúng là đệ tử phái bụm háng.
- Sư phụ, người không sao chứ?
Tiêu Phàm vẻ mặt vui mừng khi gặp lại.
Thái Hư tập trung nhìn lại, thấy rõ Tiêu Phàm, tức khắc thống khổ dậm chân:
- Khi sư diệt tổ a! Nghiệt đồ mà!
Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, Tiêu Phàm thấy rất không tự nhiên, hắn sắc mặt bối rối nói :
- Sư phụ, trước tiên người về phòng mặc quần áo đi đã.
- Ta không mặc! Ta bị nóng, muốn để vậy cho mát không được sao?
Thái Hư giận dữ nói, hắn giờ cũng chẳng quan tâm mặt mũi nữa.
Mọi người lau mồ hôi.
Trầm mặc nửa ngày.
- Sư phụ,
- Có việc gì?
- Chỉ là, sao bên mép ngài lại có sợi lông thế kia????