Tùy tiện tìm cớ để tránh xa Lý Cảnh Long, Tiêu Phàm đi ra bên ngoài sảnh đường, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt nhất thời trở nên vui mừng.
Bên ngoài hành lang gấp khúc, Tào Nghị đứng cạnh cây cột, mặc một thân Phi Ngư Phục mới tinh, bên hông đeo Tú Xuân Đao, vẻ mặt tục tằng hướng về phía hắn cười hắc hắc không ngừng.
Tiêu Phàm mừng rỡ tiến ra đón, cười nói:
- Tào đại ca, ngươi rốt cuộc đã tới.
Trong nét mặt tươi cười của Tào Nghị có chút cảm khái, vị thanh niên mặc quan bào Phi Ngư này, trên khuôn mặt hôm nay đã thành thục, không còn những nét ngay thơ ban đầu, mơ hồ mang theo vài phần không giận mà uy, làm cho người ta không nhịn được sinh ra kính sợ từ trong tâm, đây chính là cậu con rể ban đầu ăn nhờ ở đậu thương nhân đó sao?
Đã biết trước rằng hắn không phải là vật trong ao, nhưng cũng không nghĩ rằng hắn lại thăng tiến quan chức nhanh như vậy. Một thanh niên mới vừa hai mươi tuổi, may mắn được đương kim thiên tử tự mình hạ chỉ ban thưởng như Tiến Sĩ, trở thành thị vệ Đông cung, hôm nay lại càng như thêu hoa trên gấm (ý nói đã đẹp còn đẹp hơn), thăng tiến thành ngũ phẩm Cẩm Y Vệ Đồng Tri, thực thực sự sự nắm giữ quyền lực to lớn. Vận làm quan như vậy, bổn sự như vậy, trong số văn võ bá quan triều đình, có ai có thể so sánh? Hắn mới hai mươi tuổi a, cuộc đời của hắn giờ mới bắt đầu mà đã ở vị trí cao như vậy, vậy thành tựu tương lai của hắn sẽ tới mức nào a?
Lấy lại bình tĩnh, Tào Nghị nghiêm nghị ôm quyền khom người:
- Thuộc hạ Cẩm Y Vệ Thiên hộ Tào Nghị, tham kiến Đồng Tri Tiêu đại nhân.
Tiêu Phàm vội vàng đỡ Tào Nghị dậy trách cứ:
- Tào đại ca, ngươi làm gì vậy a? Ta và ngươi mà cũng phải khách sáo như vậy sao?
Tào Nghị ha ha cười nói:
- Lần này như vậy, lần sau cũng sẽ như vậy, trước kia ta là quan, ngươi là dân, hiện tại ngươi là thượng quan của ta, ta là thuộc hạ của ngươi, lễ tiết tất nhiên là phải làm đủ.
Tiêu Phàm cười nói:
- Ta cầu Hoàng Thượng cho ngươi tới Cẩm Y Vệ cũng không phải là muốn ngươi tới hành lễ, không báo trước với ngươi một tiếng mà đã kéo ngươi tới đây, ngươi sẽ không trách ta chứ?
Tào Nghị cười ha ha:
- Đại nhân thăng chức cho ta mà, ta tạ ơn ngươi còn không còn kịp nữa ấy chứ, cái chức Tri huyện dởm ấy ta từ sớm đã không muốn làm nữa rồi, cả ngày cứ phải ra vẻ nho nhã, nói chuyện phải để ý trước để ý sau, quá mệt mỏi đi, ta vừa tiếp xúc với điều lệnh của Cẩm Y Vệ liền đem cái đại ấn của Tri huyện ném đi, ngày đêm không dừng vó ngựa chạy tới đây đó, haha.
Tiêu Phàm nhìn Tào Nghị sảng lảng cười to hắn cũng cười. Bằng hữu không cần thiết phải giả bộ gì cả, ai có tiền đồ thỳ đề bạt người kia, đó là chuyện rất bình thường.
Cười cười, Tiêu Phàm đảo con người vài cái, sau đó nụ cười của hắn dần dần thay đổi mang vài phần tà khí, thoạt nhìn đặc biệt làm cho người ta sợ hãi.
Tào Nghị nụ cười có chút cứng ngắc, trong lòng thầm nghĩ tên gia hỏa này chắc chắn lại có chủ ý xáu xa gì rồi, người nào sẽ xui xẻo trở thành nạn nhân đây a?
Tiêu Phàm đảo con ngươi vài vòng, trong lòng quyết định chủ ý, rồi sau đó một cái kế hoạch dần dần thành hình trong đầu.
Thân mật khoác vai Tào Nghị, nụ cười trên mặt Tiêu Phàm càng đậm, giọng nói rất ôn hòa:
- Vừa lúc Tào đại ca tới, ta có một kế hoạch rất rất thiện lương, đang lo không tìm được trợ thủ tín nhiệm giúp ta a. . .
Tào Nghị thở dài nói:
- Ngươi nói đi, nhìn ngươi cười thâm hiểm như vậy, kế hoạch của ngươi đối với hai chữ thiện lương đảm bảo một chút cũng không có. . .
- Ha ha, Tào đại ca khen ngợi người khác luôn là khác biệt như vậy a, ta thích. . . Tào đại ca, ngươi vừa rồi có nhìn thấy lão đầu bị Cẩm Y Giáo Úy ném ra khỏi cửa kia chứ? Chính là lão đầu mặc tứ phẩm quan phục đó a. . .
- Nhìn thấy, lão nhân kia ở nha môn Cẩm Y Vệ chúng ta lại dám hùng hùng hổ hổ, lão tử vừa rồi còn tức khí thừa dịp đang loạn chạy tới đạp hắn hai cái a. . .
Tiêu Phàm không khỏi cảm thấy kính nể, Tào Nghị mới vừa từ Giang Phổ Tri huyện trở thành Cẩm Y Thiên hộ đã nhập vai một cách thần tốc như vậy thật sự là rất chuyên nghiệp.
- Tào đại ca đoán thật đúng a! Kế hoạch của ta là như vậy. . .
. . .
. . .
Nghe xong kế hoạch của Tiêu Phàm, sắc mặt của Tào Nghị có chút phát xanh, cổ quái nhìn Tiêu Phàm một cái, ánh mắt vô cùng. . . . . .dù sao cũng không phải là thưởng thức a.
- Làm sao ngươi không giết hắn rồi tính ?
Tào nghị vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, lại mang mấy phần thương hại nói.
- Ta là quân tử, làm sao có thể giết người được?
Tiêu Phàm cười vô cùng văn vẻ, dường như hắn đúng là một chính nhân quân tử vậy.
Tào Nghị lắc lắc cái đầu, hắn thật sự nghĩ không ra, đưa ra kế hoạch nham hiểm như vậy để chỉnh người ta lại còn đắc ý tự xưng quân tử. . .
Tiêu Phàm đứng ở cửa nha môn, hai tay xoa xoa vào nhau cười hĩ hĩ vô cùng âm hiểm.
Quân tử. . . Là một danh từ rất kỳ lạ, nó có rất nhiều loại định nghĩa, hiện tại Tiêu Phàm cảm giác mình vẫn là quân tử, bất quá là theo một định nghĩa khác a, cổ nhân nói: lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu, hay là: quân tử báo thù, mười năm không muộn. . .a, hĩ hĩ
Tiêu Phàm đúng là quân tử trong quân tử, hôm nay có cừu oán tuyệt sẽ báo thù ngay hôm nay, không thể để qua một đêm, theo đúng tiêu chí, cơm nóng phải ăn ngay mới ngon, gái đẹp phải xơi từ khi còn niên thiếu a.....
Ban đêm, canh ba.
Kinh sư, thành tây, phủ đệ của Hoàng Tử Trừng.
Lúc này đã là đêm khuya, tất cả đều rất yên ắng, người người chìm vào trong mộng đẹp, mấy tên Hoàng phủ gia đinh gõ mõ cầm canh tuần tra ban đêm ngáp dài, tỉnh tỉnh mê mê ôm cây côn, tuần tra qua loa ứng phó một lần cho xong liền trở về phòng tiếp tục ngủ.
Phía ngoài Hoàng phủ, cách tường rào Hoàng phủ nội viện chưa đầy năm mươi trượng, trong ngõ nhỏ, mười mấy người mặc y phục dạ hành, mang theo hai chiếc Thủy Long Xa dùng lúc cứu hỏa, long đầu phun nước ban đầu đã sớm được dỡ xuống, thay vào đó là hai đồ vật hình dạng như cái muôi múc nước vô cùng lớn. Qua thời gian một bữa cơm, những người này túm tụm lại một chỗ chắp chắp vá vá, hai cỗ Thủy Long Xa cứu hỏa đã thần kỳ biến thành một chiếc máy bắn đá.
Những người này lại đem đến hai cái bao lớn tỏa ra mùi hôi thối vô cùng nồng nặc, cẩn cẩn thận thận đặt ở trên cái muôi lớn sau đó đồng loạt chạy lui ra xa liền mấy bước.
Mặc dù che mặt nhưng những người này vẫn không nhịn được phải bưng kín lỗ mũi, một bóng đen tiến tới bên cạnh một người dường như là cầm đầu, ồm ồm nói:
- Tào đại nhân, thế này. . . thế này có được không? Giết người cùng lắm thỳ đầu rơi xuống đất, còn không bằng Tiêu đại nhân cứ một đao làm thịt hắn cho thống khoái a. . .
Tào đại nhân che lỗ mũi, kìm không được chạy xa mấy bước, cau mày nói:
- Tiêu đại nhân nói, quân tử báo thù không giết người. . .
- Quân tử làm loại chuyện như thế này?
Thuộc hạ rất không hiểu nói.
- Ít nói nhảm đi! Các ngươi là những người thường ngày được Tiêu đại nhân tin tưởng nhất, chuyện này là do Tiêu đại nhân tự mình phân phó xuống, làm tốt thì tiền đồ mọi người sau này không tệ, mọi người cùng bỏ ra chút sức. Còn nữa, sau khi làm xong tốt nhất là nên kín miệng một chút!
- Đại nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định đem chuyện này nuốt ở trong bụng.
Tào đại nhân nhìn những người khác gật đầu, sau đó chợt vung tay lên, thấp giọng quát lạnh:
- Phóng!
- Oanh!
Sau âm thanh cơ quan chuyển động vô cùng nhỏ, hai chiếc bao lớn trên cái muôi lớn xẹt qua màn đêm một nửa vòng tròn, gào thét bay vào trong Hoàng phủ.
- Phóng tiếp!
- Oanh!
Những người này chuẩn bị rất đầy đủ, liên tiếp những bao lớn bay không dứt vào trong Hoàng Phủ. Chỉ nghe trong Hoàng phủ truyền tới trận trận thanh âm "Phốc phốc" muộn hưởng. Tiếp đó trong Hoàng phủ truyền đến một trận tiếng thét chói tai như giết heo:
- Cái tên hỗn đản nào bẩn thỉu bỉ ổi như vậy! Người đâu! Không ổn rồi, có người ném phân và nước tiểu vào trong phủ nhà chúng ra. . . Phốc -- ai nha!
Người đang hô hào vận khí không được tốt, hiển nhiên trúng chiêu rồi.
Ngay sau đó các phòng viện trong Hoàng phủ đều sáng bừng ánh nến, từng đợt bước chân vội vàng, kinh hoàng mà chạy, thỉnh thoảng truyền đến tiếng người kêu thảm thiết vì bị phân và nước tiểu đập trúng, sau đó ở mọi nơi bên trong phủ , loảng xoảng loảng xoảng, âm thanh chói tai vang dội ở kinh sư trong bóng đêm.
- Khốn kiếp! Khốn kiếp! Ta mà biết là tên hỗn đản nào làm… Lão phu, lão phu thề không… Phốc – A!
- Lão gia, lão gia! Người đâu, mau đến đưa lão gia vào phòng trốn, trốn mau…
- Phi phi phi! Cút ngay! Lão phu không trốn, bọn đạo chích chết tiệt này chỉ giỏi ám tiễn đả thương người, người đâu, mau đến Ứng thiên phủ báo quan, nhanh chạy ra xung quanh phủ kiểm tra, bọn đạo tặc nhất định còn lẩn trốn bên ngoài.
- Lão gia, khuôn mặt ngài còn đầy phân với nước tiểu kìa, không rửa sao!
- Cút ngay! Lão phu không rửa! Lão phu phải để cái bộ dạng này mà vào cung diện thánh…. Phốc- a!
Hoàng Tử Trừng dường như lại vừa trúng chiêu rồi.
…
…
Bên ngoài Hoàng phủ, bọn gia đinh tay gậy tay đuốc nhanh chóng tìm được nơi bọn người Tào Nghị đang ẩn trốn làm chuyện xấu.
Đám người Tào Nghị thấy bọn người này đến liền lập tức rút đao, chém giết một trận rồi thừa dịp hỗn loạn cùng nhau đào tẩu, tất cả đều cùng chạy về hướng thành nam.
*
Bên trong Hoàng Phủ.
- Lão gia, lão gia, đã điều tra ra đám bỉ ổi khốn kiếp kia rồi, ban nãy bọn họ chạy về hướng thành nam, gia đinh của chúng tha chia làm hai đường đuổi theo.
- Lão gia lão gia! Hai người chúng ta là người đuổi kịp bọn chúng, tiểu nhân thấy bọn hắn chạy đến cuối hẻm, đến trước cửa một tòa nhà lớn liền không thấy bóng dáng nữa.
- Cái gì? Mất dấu? Các ngươi đều là lũ bất tài vô dung? Là lũ hỗn trướng! Còn tòa nha kia, là nhà của ai?
- Lão gia, tòa nhà đó…. Là biệt viện của Bắc Bình Yến Vương.
- Yến Vương? Là Yến Vương! Yến Vương sao! A-——
Hoàng Tử Trừng vừa sợ vừa giận hét lên một tiếng.
- Yến Vương, lão phu xưa nay có thù oán gì với ngươi vậy mà hôm nay ngươi khi không lại khi nhục lão phu! Lão phu thề quyết không bỏ qua!
Tiếng gầm gừ tức giận vang lên suốt đêm trên bầu trời kinh sư…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...