Đại Minh Vương Hầu

Chu Nguyên Chương khôi phục lại vẻ thong dong, tựa đầu vào ghế hai mắt nhắm hờ lại tựa như lão hổ đang nghỉ ngơi, dường như đã hoàn toàn quên mất sự tình vừa phát sinh ở Ngự Hoa Viên, từ nét mặt già nua không nhìn ra chút nào biểu cảm.

Chu Duẫn Văn ngồi ở bên cạnh lão, thần sắc có vẻ vô cùng khẩn trương.

Chuyện hôm nay ở Ngự Hoa Viên cho hắn một cơ hội vô cùng tuyệt vời, lúc này đúng là một cơ hội tuyệt hảo để hắn đem những đau khổ nén sâu trong lòng nói cho tổ phụ biết.

- Hoàng tổ phụ.
Chu Duẫn Văn mang theo vài phần sợ hãi mở miệng.

Sách lược về Phiên vương là do hoàng tổ phụ ban ra sau khi lập quốc, lão luôn coi nó như một thành tích tốt nhất, thỉnh thoảng vẫn lấy khoe khoang với đám đại thần.

Mà lúc này điều Chu Doãn Văn muốn nói lại là bỏ đi sách lược đi, hắn không thể tưởng tượng được sau khi nghe những lời này thì Hoàng tổ phụ sẽ tức giận như thế nào, đúng là quá phạm húy, rõ ràng là nghịch vảy của rồng, chỉ sợ dưới cơn giận dữ, không chừng Hoàng tổ phụ sẽ đem địa vị Hoàng thái tôn này của hắn phế đi.

Lão Chu tính tình hỉ nộ vô thường, thường rất hay giết chóc đối với đám hoạn quan, đại thần thậm chí phi tần cung nữ, thủ đoạn càng lúc càng máu tanh tàn bạo, Chu Duẫn Văn là tôn nhi của lão, Chu Nguyên Chương từ trước đến nay là đứa cháu lão vô cùng yêu quý cưng chiều. Nhưng hắn lại sắp sửa đưa ra ý kiến phản đối quốc sách của lão. Vậy lão còn có thể bình tĩnh thong dong?

Nhưng tình thế lúc này đã như tên lắp trên dây cung, nếu hôm nay không nói thì không còn cơ hội thích hợp như vậy, lúc này lời nói của Tiêu Phàm lại quanh quẩn trong tay hắn “ Điện hạ, ngươi là quốc quân tương lai của Đại Minh, chẳng lẽ không có dũng khí nói ra sự thật với tổ phụ? Nếu người yếu đuối như vậy thì thử hỏi trong mắt các thúc thúc ngươi có mấy phần giá trị chứ? Quân nhược thần cường, nếu điều này xảy ra thì sẽ làm sao? Quân nếu không kém thì thần sao dám cường? nếu người yếu đuối thì đã cấp cho các thúc thúc của người một cơ hội tuyệt hảo.”

Chu Duẫn Văn gắt gao cắn chặt răng, gân xanh lộ ra trên trán, hô hấp trở nên dồn dập, trên mặt hiện vẻ kiên quyết.

Ngay cả lời thật cũng không dám nói thì không có tư cách là nam nhân, như vậy thì còn làm được Hoàng thái tôn sao? Sau này còn có thể thống trị hàng nghìn hạng vạn thần dân? Chẳng lẽ Chu Duẫn Văn ta lại yếu đuối như vậy? chẳng phải Tiêu Phàm vẫn đang ở bên ngoài điện nhìn ta? đã vậy hôm nay ta quyết tâm làm một nam nhân đại trượng phu.

Chu Duẫn Văn đắm chìm trong suy nghĩ, không biết rằng ánh mắt của Chu Nguyên Chương đã mở từ khi nào, ánh mắt lộ ra hào quang cơ trí. Lão không lên tiếng, hô hấp không thay đổi. Cứ như vậy ngồi trên ghế lẳng lặng nhìn vào Chu Duẫn Văn, tựa như một con mẫu ưng đang đứng tại tổ nhìn tiểu ưng non nớt đang vụng về tập bay, chờ để xem nó học cách sinh tồn, học cách bay cao.

Chung quy tôn nhi cũng đã lớn, ánh mắt Chu Nguyên Chương trở nên phức tạp, có chờ mong có vui sướng, nhưng nhiều nhất vẫn là tình thương của tổ phụ dành cho tôn nhi.

Rốt cục Chu Doãn Văn kiên quyết mở miệng nói.

- Hoàng tổ phụ. Tôn nhi muốn hỏi ngày một chút. Ngài có cách nhìn thế nào với cử chỉ của hoàng thúc hôm nay? Chu Doãn Văn không dám trực tiếp hỏi vào đề tài chính.

Chu Nguyên Chương chậm rãi thở ra một hơi, nét mặt già nua cứng nhắc lộ ra nụ cười nhàn nhạt, từ lúc Chu Lệ nói ra những lời bất kính kia, trong lòng Chu Nguyên Chương đã tự hỏi. Không biết tôn nhi yếu đuối sợ phiền phức có dũng khí để nhắc lại trước mặt lão không, lúc này nghe lời lẽ uyển chuyển của hắn, dù thiếu mất chút dũng khí nhưng Chu Nguyên Chương đã rất vừa lòng, một nam nhân có thể chiến thắng được nỗi sợ hãi của bản thân thì còn chuyện gì không thể làm được?

- Duẫn Văn, trước mặt tổ phụ ngươi không cần nói bóng nói gió, sao không nói thẳng ra.
Ngữ khí Chu Nguyên Chương đầy vẻ cổ vũ

Chu Doãn Văn ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên Chương, thấy trên mặt lão không lộ ra chút hỉ nộ thì cắn chặt răng quỳ xuống, nghiêm giọng nói “ Hoàng tổ phụ, hôm nay cho dù phải chết thì Tôn nhi cũng phải can gián. Phiên vương chi sách có lợi có cả hại, nhưng theo Tôn nhi cân nhắc thì chỉ sợ sau này hại nhiều hơn lợi, tôn nhi cho rằng nên bỏ nó đi.”

Chu Doãn Văn nói xong liền im lặng, trong phòng cũng không có một tiếng động.


Đợi cả nửa ngày, không thấy long nhan đại nộ, Chu Doãn Văn cẩn thận nhìn lên Chu Nguyên Chương. Chỉ thấy lão Chu mỉm cười, ôn hòa từ ái nhìn hắn, mắt thấy ánh mắt kiên quyết nhưng lại có vài phần lo sợ của tôn nhi, rốt cục Chu Nguyên Chương nhịn không được bật cười ha ha.

- Ngốc tử, chẳng lẽ tổ phụ đáng sợ vậy sao? Tổ phụ tuy giết không ít người nhưng trước nay đều vô cùng yêu thương ngươi, chỉ nói hai câu mà thôi, cần gì phải sợ như vậy?

Tức thì trong lòng Chu Doãn Văn vô cùng xúc động, hốc mắt ướt át:

- Hoàng tổ phụ, người hù chết tôn nhi.

Chu Nguyên Chương duỗi tay vỗ đầu hắn, giọng ấm áp nói:

- Qua một cửa này rồi, con đường tương lai của ngươi sẽ vô cùng bằng phẳng, trong thiên hạ không còn chuyện gì có thể làm khó được ngươi, Tôn nhi ngươi phải nhớ kỹ. Ngươi là hoàng đế Đại Minh, thần dân trong thiên hạ này sẽ quỳ lạy trước mặt ngươi, trên đời không ai có thể khiến ngươi sợ hãi, một quan viên nếu có tâm sợ hãi thì còn dùng được, nếu một hoàng đế mà lại như vậy thì không thể là một hoàng đế tốt, hiểu chưa?

Chu Doãn Văn mạnh mẽ gật đầu.

Chu Nguyên Chương rút tay lại rồi tựa lưng vào ghế, thản nhiên nói:

- Đối với lợi hại của phiên vương chi sách, ta nghĩ chúng ta nên thống nhất một cách nhìn. Ngươi nói đi.

- Vâng, Hoàng tổ phụ. Cái lợi của Phiên vương chi sách, là lấy người trong hoàng thất để phòng thủ khắp nơi trong thiên hạ, có thể khiến cho thiên hạ không loạn, biên cương không lo, mọi quyền hành đều nằm trong tay Hoàng thất. Đảm bảo cho giang sơn Đại Minh vĩnh viễn sẽ mang họ Chu, không cần lo lắng các triều đại khác soán ngôi đoạt vị, ví như Đường cao tổ Lý Uyên khởi binh chống nhà Tùy ở Thái Nguyên, Tống thái tổ Triệu Khuông Dẫn cũng do cầm nắm binh quyền trong tay, sau đó liền tạo phản đoạt lấy thiên hạ trong tay nhà Hậu Chu, vì thế nếu dùng phiên vương chi sách thì tất cả quyền lực sẽ do hoàng thất nắm giữ, tránh rơi vào tay người ngoài, có thể đảm bảo tương lai họ Chu ta, ngăn chặn chuyện có người âm mưu soán ngôi.

Chu Nguyên Chương khẽ gật đầu. Dùng phiên vương chi sách, quả thật lão có nghĩ như vậy:

- Như vậy điều hại của phiên vương chi sách là gì?”

Chu Doãn Văn dừng một chút, ngữ khí đột nhiên trở nên sầu lo:

- Binh quyền đều nằm trong tay các thúc thúc, nếu bọn họ vì tôn nhi mà bảo vệ biên cương, chống lại kẻ thù bên ngoài thì không nói, nhưng nếu các thúc thúc lại dùng binh quyền để đối phó với tôn nhi, không chịu coi tôn nhi là chủ, như vậy tôn nhi biết phải đối phó thế nào?

Chu Nguyên Chương nghe vậy mí mắt liền giật giật vài cái. Lão vốn nghĩ đám người hoàng thất luôn trung thành. Nhưng chuyện Chu Lệ bất kính với Chu Doãn Văn hôm nay khiến cho lão như bị tát một cái thật mạnh lên mặt.

Bọn họ thật sự trung thành sao? Hiện tại lão không dám khẳng định. Hoài nghi cùng nghi kỵ giống như giọt mực rơi lên tờ giấy trắng, càng lúc càng thấm, lan rộng ra.

Từ việc Chu Lệ bất kinh với Chu Doãn Văn đã khiến cho trong lòng Chu Nguyên Chương dao động. Lão đột nhiên cảm thấy, phải bao năm cố gắng trả giá vô số để có thể lưu lại được một giang sơn vững chắc cho con cháu sau này. Nhưng không ngờ lúc này nhìn lại mới thấy giang sơn tưởng như không gì phá nổi đang ngầm chứa rất nhiều nguy cơ, mà nguy cơ này lại do lão tạo ra.

Chẳng lẽ sau khi lãochết, thảm kịch Huyền Vũ môn sẽ lại tái tiếp diễn trên người con cháu msao?


Cốt nhục tương tàn, chuyện này Chu Nguyên Chương sao có thể chịu nổi. Lão hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nhìn Chu Doãn Văn.

- Nếu các thúc thúc không muốn xem ngươi là chủ, vậy ngươi sẽ làm thế nào?

Chu Doãn Văn tựa hồ đã sớm có đáp vấn đề này án, thản nhiên đáp:

- Nếu như vậy, một sẽ lấy đức để thu lấy nhân tâm, thứ hai lấy lễ bó buộc, thứ ba cắt giảm đất phong, thứ tư đày đi nơi khác.

Chu Nguyên Chương nghe vậy, đột nhiên nói:

- Nếu bốn việc này đều làm mà các thúc thúc của ngươi vẫn muốn tạo phản, vậy ngươi sẽ làm gì?”

Chu Doãn Văn nhìn thẳng vào mắt Chu Nguyên Chương, ánh mắt hiện lên vẻ kiên nghị, nói:

- Nếu tôn nhi đã khuyên can mà không được, bọn họ vẫn kiên quyết tạo phản thì lúc đó tôn nhi cũng chỉ còn cách đem quân đi tiêu diệt.”

Chu Nguyên Chương nghe xong thì một lúc lâu không nói gì, đôi mắt khẽ nhắm, ngón tay già nua khe khẽ gõ lên long án, tựa hồ đang suy nghĩ về đối sách của Chu Doãn Văn.

Rất lâu sau lão mở mắt nói:

- Mấy cách này cũng không sai, như vậy lễ nghĩa ngươi đều có, một khi các thúc thúc của ngươi dám dấy binh làm phản thì chắc chắn sẽ bị nhân tâm phản đối, mấy chuyện này đều là do ngươi nghĩ ra sao?”

Chu Doãn Văn ngẩn người, sắc mặt đỏ ửng lắc lắc đầu.

Chu Nguyên Chương nhìn sắc mặt đỏ bừng của hắn, tức khắc liền hiểu ra:

- Là do Hoàng Tử Trừng hay là Tiêu Phàm nghĩ ra?

- Là Tiêu Phàm. Chu Doãn Văn có điểm ngượng ngùng nói.

- Tiêu Phàm. Thần sắc Chu Nguyên Chương bất định, ngón tay lại nhè nhẹ gõ lên long án, thì thào lẩm bẩm:

- Chỉ là một chủ quán mà lại có thể nắm chắc thời thế đến như vậy, đúng là trước kia đã xem nhẹ hắn.”


Chu Doãn Văn đi ra khỏi Võ Anh điện thì thần thái liền trở nên nhẹ nhàng, hắn cảm thấy mọi buồn phiền trong lòng giảm đi rất nhiều, với Hoàng tổ phụ hắn luôn có một sự sùng bái mù quáng, cảm thấy bất luận chuyện gì tới tay Hoàng tổ phụ đều có thể giải quyết nhanh chóng, dễ dàng, kể cả phiên vương chi sách cũng vậy.

Ra khỏi điện, ánh nắng bên ngoài phản chiếu khiến hắn nheo mắt, khi mở ra đã thấy Tiêu Phàm đang đứng cùng một nữ tử. Cả hai đang trợn mắt há mồm đứng như trời trồng, bất luận là vẻ mặt hay động tác đều giữ nguyên không nhúc nhích, tựa như hai pho tượng được đặt ở đó.

Chu Doãn Văn thấy Tiêu Phàm thì vẻ mặt liền giãn ra, nở nụ cười đi đến nói:

- Tiêu Phàm, ngươi vào đi, Hoàng tổ phụ tuyên ngươi vào. Các ngươi, các ngươi đang làm cái gì?

Đôi mắt Cho Doãn Văn chút nữa thì lồi ra, rõ ràng là giữa ban ngày ban mặt, Tiêu Phàm bị một nữ tử nắm lấy cái đó, hơn nữa lại cầm rất chặt, rất lâu.

Sau khi Chu Doãn Văn sợ hãi kêu lên, hai người như hai bức tượng được làm phép sống lại, tức thì như hai khối nam châm âm dương khác chiều bật văng ra, nữ tử kia thì vừa thẹn vừa giận, mặt đỏ bừng mà Tiêu Phàm lại không hề bận tâm chút nào, hai tay của hắn còn đang bận xoa nắn hạ thân, vẻ mặt vô cùng sầu khổ, nhe răng trợn mắt tựa hồ vô cùng đau đớn.

Chu Doãn Văn nhìn Tiêu Phàm thì thiếu chút phá lên cười, Tiêu Phàm này thật là mặt dày a, giữa nơi công khai như vậy lại bị nữ tử bắt được lão nhị. May mắn là không có ai thấy, bằng không chỉ sợ thể diện của hắn mất hết từ đây. Nghĩ tới đây Chu Doãn Văn cũng tò tò muốn xem nữ tử nào mà gan lớn đến như vậy, giữa thanh thiên bạch nhật tóm lấy lão nhị của Tiêu Phàm, vừa xoay người nhìn thì Chu Doãn Văn thiếu chút nữa ngất đi.

- Hoàng tỷ? Chu Doãn Văn trợn tròn hai mắt, hàm dưới tựa như sắp rơi xuống đất.

- Hoàng tỷ? Nghe thấy Chu Doãn Văn xưng hô với nữ tử kia, Tiêu Phàm cũng thất kinh kêu lên.

- Ta không phải hoàng tỷ của ngươi, kêu cái gì mà kêu.

Hai người nói chuyện khiến nữ tử vô cùng xấu hổ cùng giận dữ, dù chưa trải chuyện đời nhưng nàng đã biết được thứ mà mình vừa nắm trong tay là gì, hơn nữa lại còn để cho Chu Doãn Văn nhìn thấy.

Chu Doãn Văn dùng ánh mắt hồ nghi liếc qua liếc lại hai người, rốt cục vị hoàng tỷ đáng thương không chịu được ánh mắt mập mờ của hắn, ngón tay run run chỉ về phía Tiêu Phàm cùng Chu Doãn Văn, ngữ khí tựa hồ sắp khóc: -Ngươi, các ngươi…

Tiêu Phàm vội chạy ra sau, bộ dạng tỏ ra rất vô tội.

Chu Doãn Văn thấy bộ dáng tức giận đan xen xấu hổ của hoàng tỷ, ánh mắt liền tỏ vẻ thần bí, khẽ nói:

- Hoàng tỷ yên tâm, có đánh chết ta cũng không nói a.

Nghe câu giấu đầu hở đuôi này của Chu Doãn Văn, nữ tử cảm thấy sự tình chưa có gì giữa nàng và Tiêu Phàm đã trở nên lớn chuyện.

Nước mắt của nàng không nhịn được lăn xuống, sau đó trừng mắt nhìn Tiêu Phàm một cái, bụm mặt vừa khóc vừa chạy đi.

Chu Doãn Văn không đuổi theo nàng, mà thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.

Thần sắc Tiêu Phàm trấn định, mặt không đổi sắc nói:

- Ta biết động tác của lệnh tỷ vừa rồi khiến cho ngươi hiểu lầm, để ta giải thích.

Chu Doãn Văn cười cười, nói:


- Được, ngươi giải thích đi, ta ở đây nghe.

- Quốc sự cao hơn hết thảy, Hoàng thượng còn đang ở bên trong chờ ta.

- Đứng lại, ngươi lại muốn trốn, giải quyết cho tốt một lần a, vì sao hoàng tỷ của ta lại làm thế? Vì sao mà xảy ra chuyện đó?

- Việc nhỏ như vậy mà cũng làm toáng lên, hoàng tỷ của ngươi không cẩn thận ngã xuống, ngươi biết đấy người khi ngã thì thường với tay cố túm lấy một vật gì để giữ, kết quả là nàng tóm được lão nhị của ta.
Vẻ mặt Tiêu Phàm thiệt thòi.

Chu Doãn Văn hừ hừ:

- Thật như vậy sao? Ngươi nghĩ là ta sẽ tin chuyện ngươi vừa nói sao?

- Không tin?

- Mau mau nói thật đi, đừng có lừa ta.

- Được rồi, ta nói thật, sự thật là thế này. Vừa rồi ta mót thế muốn tiểu trước cửa đại điện, là Hoàng tỷ của ngươi vừa hay chạy tới, thấy hành động của ta quá bất nhã, kết quả liền căm phẫn không cho phép ta phóng uế bừa bãi.”

Chu Doãn Văn giật mình:
- Thì ra là như vậy.

Lúc này lại đến lượt Tiêu Phàm trợn tròn mắt:
- Ngươi tin?

Chu Doãn Văn bĩu môi, lên mặt nói:
- Tất nhiên là không, tên gia hỏa ngươi không bao giờ nói thật, đợi ta tìm hoàng tỷ, nếu ngươi phi lễ với nàng thì ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.

- Tiểu thái tôn điện hạ, ngươi đã thấy rất rõ ràng a, trên thực tế ta bị nàng phi lễ.

- Hừ, dù sao ta cũng không tin hoàng tỷ có thể làm ra sự tình này.

- Đúng rồi, ngươi gọi nàng là hoàng tỷ? rốt cục là vị tỷ tỷ nào của ngươi vậy?

Ánh mắt Chu Doãn Văn lộ ra dị sắc, khoan thai nói:

- Nàng là thân tỷ của ta, được phong là Giang Đô quận chúa, bất quá ngươi cho dù có ý với nàng cũng đã muộn rồi, nàng đã sớm được hứa gả cho Hưng Hầu Cảnh Cảnh Ma, bởi vì phụ hoàng ta qua đời sớm nên nàng giữ trọn đạo hiếu, chịu tang ba năm mới được gả đi. Hiện tại tang cử đã qua, thì chỉ sợ Hoàng tổ phụ đã muốn động tâm về việc này.”

Tiêu Phàm suy nghĩ một chút nói:
- Nàng là lần đầu tiên nắm, ta là lần đầu tiên bị sờ, hai người đều mất đi cái quý giá nhất, vậy ai nên đền cho ai?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui