Tào huyện thừa rốt cục cũng tới, Tiêu Phàm thở phào nhẹ nhõm, hắn đợi lâu như vậy, rút cùng cũng tới giây phút này.
Quyền lực của là một thứ tốt, những người nắm trong tay quyền lực chỉ cần một câu nói, liền có thể nắm trong tay sinh tử của tất cả những kẻ bên dưới. Tiêu Phàm biết rất rõ, chỉ cần hắn bị tống vào đại lao, chết là cái chắc, không một ai đắc tội với Tri huyện mà có thể từ nơi đó sống sót trở ra, hắn là quan, hắn giết một tên dân đen như mình thật quá dễ dàng, thậm chí còn chẳng cần kiếm cớ cùng tội danh gì xất. Quan muốn dân chết, dân không thể không chết.
Tiêu Phàm lại một nữa thấu hiểu được công dụng của quyền lực, hắn bắt đầu cảm nhận thấy sự bi ai của mình, một đại trượng phu mà trong tay không có chút quyền lực nào, sống trong cái thời đại phong vân như Đai Minh triều thế này thì cũng chỉ như con kiến hôi mà thôi, sống như vậy thì làm gì có chút ý nghĩa nào? Lần này Tào huyện thừa có thể cứu mình, vậy còn lần sau, lần sau nữa? Chẳng lẽ một kẻ xuyên việt như mình, đều phải chờ người khác đến cứu sao?
Nam nhân cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình, chỉ có nắm quyền lực trong tay thì mới tạo ra cảm giác an toàn được.
Một chút dã tâm, một chút ham muốn quyền lực lặng lẽ đâm chồi trong lòng Tiêu Phàm, rồi sau đó phát triển với tốc độ điên cuồng, chiếm giữ toàn bộ suy nghĩ trong đầu hắn, không thể kìm chế được.
Tại góc đường bỗng truyền đến một tiếng hét lớn, Trần Tứ Lục vốn đang tuyệt vọng tưởng như sắp chết đến nơi rồi, cuối cùng cũng hiện lên được chút sinh cơ, hắn không khỏi xúc động, dùng biểu tình cảm ơn quay đầu nhìn về phía Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu, sau đó duỗi tay trông hết sức tiêu sái, kì thực đây là tạo hình hắn cố tình bày ra, trông rất Yomost.
Tào huyện thừa không mặc quan phục, chỉ có một thân áo dài màu sắc sặc sỡ, trầm tĩnh đi về phía hắn, nha dịch hai bên tiền hô hậu ủng mở đường, thanh thế to lớn, quan uy mười phần, nên đường dân chúng vốn đang náo nhiệt cũng vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Phía sau Tào huyện thừa còn có hai vị trung niên mặc thường phục, Tiêu Phàm dò xét một chút, hóa ra là Tạ chủ bộ cùng Lý điền sử tại nha môn, nhìn bọn họ một trái một phải đi sau Tào huyện thừa hai bước, thần thái mang theo vẻ cung kính, Tiêu Phàm không khỏi giật mình, bổn sự của tên Tào huyện thừa này thật không nhỏ, thời gian ngắn như vậy, đã có thể lôi kéo được hai vị có chức vụ quan trọng nhất trong nha môn là Điền sử cùng Chủ bộ về phe của mình, chuyện đó không chỉ có bạc là có thể làm được, có lẽ bọn hắn đã biết được người chống lưng của Tào huyện thừa là Yến Vương Chu Lệ.
Tào Nghị nhìn qua có vẻ như là người thô lỗ, không câu nệ tiểu tiết, nhưng thực chất rất khôn khéo không thể thể khinh thường. Tiêu Phàm không khỏi cảm thấy may mắn khi chọn làm bằng hữu cùng người này, loại người như vậy làm bằng hữu tốt hơn rất nhiều so với làm địch nhân.
Đang lúc mãi suy nghĩ vẩn vơ, Tào Nghị đã đi tới trước mặt Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm vội lấy lại tinh thần, chắp tay nói:
- Thảo dân Tiêu Phàm tham kiến Huyện thừa đại nhân, Chủ bộ đại nhân, Điển sử đại nhân.
Ánh mắt sắc bén của Tào Nghị khẽ lướt qua Chu chưởng quầy đang trợn mắt há mồm đứng cách đó không xa, nhưng lại làm như không phát hiện thấy Lưu bộ đầu đang gật đầu chào hắn lấy lòng, lập tức cười to nói:
- Tiêu lão đệ không cần phải đa lễ như vậy? Hôm nay bản quan cùng những người khác đều mặc thường phục đến, nghe nói Túy Tiên Lâu của Trần gia khai trương, bản quan mạo muội đến thật ra cũng là mặt dày đến đây kiếm chén rượu phát tài thôi! Ha ha..
Dân chúng đang đứng xem vội xì xào bàn tán, vị huyện thừa mới nhậm chức vừa gọi Tiêu Phàm là gì cơ? Tiêu lão đệ?
Người xưa luôn lấy lễ làm đầu, xưng hô cũng không phải là việc nhỏ, đường đường một vị quan Bát phẩm của triều đình lại xưng huynh gọi đệ với một tên con rể ăn nhờ ở đậu tại Trần gia? Hắn từ bao giờ tạo được quan hệ với Huyện thừa đại nhân vậy? Hơn nữa còn có vẻ phi thường thân mật.
Trần Tứ Lục vốn đang sầu khổ khi sắp bị nhà tan cửa nát, bỗng nhiên lại như từ địa ngục được phi thẳng tới thiên đàng khi nghe thấy Tào Nghị nói như vậy, hắn đâu phải là kẻ ngốc mà không hiểu được ý tứ trong đó?
Trần Tứ Lục cả run rẩy, cố gắng giữ bình tĩnh, cung kính nói:
- Đạ tạ Nhị lão gia đã quan tâm, Trần gia từ trên trên xuống dưới đều cảm động muốn rơi nước mắt, Tào đại nhân thân phận cao quý lại hạ mình tới cái tửu lâu thấp hèn này, quả thật làm rạng rỡ nơi đây ạ!
Tào Nghị nghe vậy vui vẻ cười hắc hắc, giống như từ nãy đến giờ chưa từng nghe thấy việc nha dịch đòi bắt Tiêu Phàm vậy, liền quay sang Tiêu Phàm vẫy tay nói:
- Nhiều người đứng ở trước cửa làm gì vậy? Tiêu lão đệ, đi, vào uống với ta vài chén rượu, ngươi tuy hết sức cơ trí, nhưng uống rượu thì kém quá, bản quan phải huấn luyện cho ngươi mới được…
Tiêu Phàm vuốt mũi cười khổ nói:
- Đại nhân muốn uống, thảo dân đương nhiên không dám không tiếp, chỉ e hiện tại không được, thảo dân không cẩn thận mạo phạm Hoàng tri huyện, đang chuẩn bị đi nếm cơm tù dài hạn đây ..
Tào Nghị nghe thấy vậy cả người tức run lên, giận tím mặt, ánh mắt sắc như dao, nhìn chằm chằm vào Lưu bộ đầu hỏi:
- Có chuyện gì? Huyện tôn đại nhân sao lại muốn bắt Tiêu Phàm? Tại sao bản quan lại không biết việc này? Tiêu Phàm đây đã phạm tội gì?
Lưu bộ đầu khẽ liếc mắt trao đổi cùng Tào Nghị, rồi ra vẻ ta vì sự nghiệp của ta, thản nhiên nói:
- Tiểu nhân chỉ phụng mệnh tri huyện đi bắt người, còn về việc Tiêu Phàm phạm tội gì tiểu nhân quả thực không rõ.
Sắc mặt Tào Nghị liền nhẹ nhàng giãn ra, hai hàng lông mày nhíu lại thành hình chữ xuyên(川), người sáng suốt đều biết Huyện thừa đại nhân đang mất hứng.
Quay đầu nhìn về phía Lý điển sử, Tào Nghị hỏi:
- Lý đại nhân, ngươi là điển sử, chủ quản hình ngục của huyện ta, huyện tôn đại nhân phát lệnh bắt Tiêu Phàm, chắc ngươi phải biết Tiêu Phàm phạm tội gì chứ?
Lý điển sử cau mày nói:
- Hạ quan cũng chưa nghe thấy Huyện tôn đại nhân đề cập tới vấn đề này, với cả hạ quan chức vụ cùng năng lực thấp kém, trong khi Huyện tôn đại nhân lại bảo thủ độc đoán, ra lệnh bắt tội phạm cũng không thông báo với ai cả, chuyện đó vốn là bình thường thôi mà!
Dân chúng đang vây quanh nghe thấy vậy vội hít sâu một hơi lãnh khí, Lý điển sự nói ra như vậy thật quá nặng nề, mặc dù về mặt ngôn từ vẫn là cung kính với Hoàng tri huyện, nhưng ý tứ trong đó lại rất ác độc. “ Bảo thủ độc đoán” bốn từ này từ xưa chỉ dùng cho vua chúa, Lý điển sử lại không nghĩ ngợi dùng để hình dung Hoàng tri huyện, lời này mà để dân chúng nói ra, nếu truyền tới kinh thành thậm chí tới tai Hoàng thượng, không biết đến lúc đó Hoàng thượng sẽ có ấn tượng như thế nào về vị Hoàng tri huyện này đây?
Dưới Triều đại nhà Minh, thời Hồng Vũ, Chu Nguyên Chương rất nghiêm khắc với việc khống chế ngôn luận của dân gian, bất luận cái gì có uy hiếp hoặc ảnh hưởng tới quyền lực hay uy nghiêm của hoàng tộc, chắc chắn sẽ bị trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc. Nhẹ thì bỏ tù sung quân, nặng thì tru di cửu tộc. Chu Nguyên Chương không chút nương tay với những hình thức như vậy, cũng vì thế Cẩm Y Vệ, một tổ chức đặc thù được ra đời, mang tiếng xấu, có nhiệm vụ để theo dõi ngôn từ của sĩ phu cùng dân chúng, may mắn là sau khi Hồ Duy Dung cùng Lam Ngọc mưu phản, Cẩm Y Vệ được dung túng quá mức, liên quan tới quá nhiều người vô tội, Chu Nguyên Chương không thể không làm trò trước bàn dân thiên hạ, ra lệnh thiêu hủy hết các loại hình cụ trừng phạt trong ngục của Cẩm Y Vệ, loại bỏ tổ chức này, triều đình cùng với dân gian mới có được vài năm yên ổn.
Nếu lời này nói ra lúc Cẩm Y Vệ còn tồn tại, thì chưa cần tới nửa canh giờ, Hoàng tri huyện sẽ bị bắt đến nhà một vị bách hộ nào đó của Cẩm Y Vệ hoặc được mời đến xơi nước tại Trấn Phủ Ti tại kinh thành, hưởng thụ sự đãi ngộ của tội nhân với tội danh hiềm nghi mưu phản, vận khí tốt hơn, có lẽ hắn sẽ được chính tay Hoàng đế Chu Nguyên Chương tự tay ban cho thánh chỉ bao gồm bốn chữ : “ Tội này phải chém”.
Tiêu Phàm ngây người trong chốc lát, lúc sau hắn mới nghe ra được ý tứ trong lời nói của Lý điển sử, xoa xoa trán, không khỏi cảm thấy sợ hãi, mọi người đều nghe nói những tên mọt sách đều rất âm hiểm, trước kia còn chưa rõ, bây giờ mới được lĩnh giáo… Người đọc sách không thể trêu vào…. Một câu nói tuy nhẹ nhàng nhưng đều có thể giết người…
Nó có ý gì? Đơn giản thôi, tri thức chính là sức mạnh.
Tiêu Phàm quyết định, về sau khi nào nhàn hạ hắn phải chăm chỉ đọc sách, đọc sách thật tốt, thật nhiều, để mà trao dồi thêm kiến thức cho chính mình, quyết tâm làm một người đọc sách với đầu óc chứa toàn những điều xấu xa ( giỏi
)
Tào Nghị cũng không nhịn được, lông mày khẽ nháy, ánh mắt mang theo vài phần kính sợ nhìn về phía Lý điển sử.
Toàn tràng một mảnh tĩnh mịch, mọi người đều chăm chú nhìn về Tào Nghị, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn kiểu như “Ta biết rồi!”, người sáng suốt đều hiểu “ Đại lão gia cùng Nhị lão gia bắt đầu đấu đá tại huyện Giang Phổ này rồi!”
Họ Chu đứng một bên lặng người, không ngờ Lý điền sử lại có thể nói ra một câu như vậy, mũi giáo chỉ thẳng về Hoàng tri huyện, hắn không khỏi nóng nảy, chạy ra khỏi đám đông hét lớn:
- Tiêu Phàm chính là kẻ khả nghi tấn công công tử của Huyện tôn đại nhân, Huyện tôn ra lệnh Lưu bộ đầu bắt người, xin Tào đại nhân minh giám!
Tào Nghị nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Ngươi là người phương nào?
Chu chưởng quầy sợ hãi, lui ra sau nửa bước, cố gắng trấn tĩnh nói:
- Thảo dân họ Chu, là chưởng quầy của Kim Ngọc Lâu…
- Ngươi là người có công danh?
- Dạ không!
- Không có công danh, sao thấy bản quan mà không quỳ? Ngươi dám khinh thường bản quan sao?
Tào Nghị cả giận nói.
Chu chưởng quầy nghe thấy vậy, chân tay bủn rủn, sợ hãi vội quỳ xuống, sau đó ánh mắt đáng thương nhìn về phía Tiêu Phàm cùng Trần Tứ Lục, ý nghĩa rõ ràng, “Bọn chúng cũng không có công danh, sao lại không phải quỳ?”
Tiêu Phàm chút nữa cười ra tiếng,” Tào huyện thừa sao thích chơi hoài trò này thế nhỉ? Nhớ tới lần đầu tiên gặp hắn, hắn cũng bắt mình y như vậy. Chẳng lẽ trong lòng hắn tự ti đã thành khuynh hướng cố chấp, thế nào cũng phải có người quỳ trước mặt hắn hắn mới thoải mái?”
Tào Nghị khẽ hừ một tiếng, không để ý tới ánh mắt u oán của họ Chu, xoay người lớn tiếng nói với Lưu bộ đầu:
- Là mệnh quan triều đình nên yêu dân như con. Tiêu Phàm thứ nhất không làm việc gì xấu, thứ hai không có tội danh nào cả, vô duyên vô cớ bắt người bỏ tù, có chút không ổn, có lẽ Huyện tôn đại nhân có hiểu lầm gì với hắn. Lưu bộ đầu, ngươi cùng chúng nha dịch trở về đi! Việc của Tiêu Phàm ta sẽ gánh vác trước mặt Huyện tôn đại nhân!
Mọi người nghe thấy vậy đều kinh dị không thôi.
Lời này nghe ngoài mặt quả thật rất khách khí, trên thực tế ý tứ đã rất rõ ràng, trước mặt mọi người tát một phát thật đau vào thể diện của Hoàng tri huyện, Nhị lão gia làm trò như vậy, đương trường bác bỏ mệnh lệnh của Đại lão gia, việc này chỉ cần không tới một canh giờ nữa chắc chắn sẽ lan tới mọi ngõ ngách của huyện Giang Phổ, mặt mũi cùng uy danh của Hoàng tri huyện nhất định sẽ mất sạch, đến mức không thể mất thêm lần nữa.
Một nụ cười khẽ hiện lên trên môi Lưu bộ đầu rồi nhanh chóng biến mất, sau đó vẫn là một bộ dáng giải quyết việc chung, bình tĩnh nói:
- Một khi Tào đại nhân đã có lệnh, tiểu nhân không dám không nghe, các huynh đệ, trở về thôi!
Chu chưởng quầy vẫn quỳ trên mặt đất, Tào Nghị dường như quên mất hắn, cũng không thèm cho hắn đứng dậy.
Bất quá Chu chưởng quầy cũng không để ý, hắn hiện tại cả người phát lạnh, một màn vừa rồi không ngừng quay cuồng trong đầu hắn. Lại nhìn thấy nụ cười đầy thâm ý của Tạ chủ bộ cùng Lý điển sử đứng sau Tào Nghị, lại còn Lưu bộ đầu bằng mặt không bằng lòng. Một cỗ hàn ý không tên bỗng nhiên xuất hiện khắp người Chu chưởng quầy.
Sao lại có thể như vậy? Giang Phổ thật sự có biến sao?
Nghĩ đến đây, Chu chưởng quầy không khỏi lo sợ, cả người run rẩy không yên.
Đúng lúc này, từ xa vọng đến tiếng chiêng trống, làm bừng tỉnh sự trầm tư trong lòng Chu chưởng quầy.
- Huyện tôn bản huyện, Hoàng đại nhân….. tới! Mau tránh đường!