Đại Minh Vương Hầu

Chu Lệ điên rồi.

Tiêu Phàm biết hắn nhất định là giả điên, khâm sai vừa kịp tới đã phát điên. Thứ nhất là tiêu trừ nghi ngờ của thiên tử với phiên vương, tạm hoãn tiết tấu tước phiên của triều đình. Thứ hai để mê hoặc ánh mắt thiên hạ, nếu khâm sai chết ở Bắc Bình, ai sẽ hoài nghi một vương gia điên hạ thủ?

Tiêu Phàm thậm chí còn đoán được cái chủ ý này là Đạo Diễn hòa thượng đề ra, con lừa ngốc kia, bụng toàn âm mưu xấu, nhất định phải diệt trừ hắn.

Chuyện này tính sau, trước mắt trọng yếu nhất là bảo trụ tính mạng mình ở đây đã.

Tiêu Phàm đương nhiên không thể vọt vào Yến vương phủ, chưa vào thành được bao xa đã bị Trương Ngọc cản lại.

- Khâm sai đại nhân, Vương gia thân mắc bệnh hiểm nghèo, thứ cho không tiếp khách.

Trương Ngọc thở hổn hển nói.

Tiêu Phàm nháy mắt, vô tội nói:

- Ta không phải khách nhân nha, ta là con rể hắn, hắn không thể không gặp ta...

- Thứ cho mạt tướng vô lễ, ta căn bản không có nghe vương gia nói hắn có con rể là ngươi...

Trương Ngọc cứng rắn nói.

Tiêu Phàm nói:

- Vương gia rất bận rộn, chắc đã quên...

Trương Ngọc duỗi tay, rất vô lễ ngăn Tiêu Phàm ngăn, lạnh lùng nói:

- Khâm sai đại nhân, xin ngài giữ tự trọng, vương gia ôm bệnh, không nên gặp khách không mời...

Tiêu Phàm cười nói:

- Ta là đường đường khâm sai triều đình, thay thiên tử tuần tra bắc cảnh, nhưng lại thành khách không mời? Bản vương cầm thành chỉ cho vương gia, hắn nếu không tiếp khách, ta tuyên chỉ cho ai? Nếu không... Mời thân thuộc của vương gia tiếp chỉ cũng được.

Trương Ngọc tức khắc chán nản, vương gia có ba nhi tử đều bị ngươi giữ lại kinh sư, bây giờ tìm đâu ra người tiếp chỉ? Ngươi chọc giận ta sao?

- Mạt tướng... Mạt tướng bẩm báo quá vương gia rồi quyết định do ai tiếp chỉ?


Tiêu Phàm cười nói:

- Vương gia không phải điên rồi sao? Ngươi sao còn bẩm báo hắn?

- Này... Vương gia ngẫu nhiên cũng có lúc thanh tỉnh.

Trương Ngọc trán khẽ đổ mồ hôi.

Tiêu Phàm cười rất vui vẻ:

- Vương gia quả nhiên là cát nhân thiên tướng a, vậy bổn quan sẽ đợi lúc vương gia thanh tỉnh sẽ tuyên chỉ cũng được. Vương gia cứ từ từ bệnh cũng được, bản quan có thời gian, không vội.

Chào hỏi chư quan Bắc Bình xong, Trương Ngọc đại biểu Yến vương mở tiệc tẩy trần cho Tiêu Phàm. Buổi tiệc rất trầm buồn, Tiêu Phàm có cảm giác như mình là chú cừu nhỏ lạc vào bầy sói đói, từng đôi mắt đót khát nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy.

Nơi này là Bắc Bình, là hang ổ của Yến vương, tướng lĩnh quan viên Bắc Bình đều là thủ hạ cùng chiến tuyến với Chu Lệ, nên bọn họ coi hắn là địch nhân là lẽ đương nhiên.

Tiêu Phàm thêm sầu lo, tình thế đã đến nước này, tương lai sẽ rất gian nan.

Sau buổi tiệc, Trương Ngọc an bài đoàn người Tiêu Phàm vào hành dinh khâm sai, tạm thiết lập ở Giới Thai tự.

Giới Thai tự xây vào Đường triều những năm Vũ Đức, là Phật miếu lâu đời ở Bắc Bình, cảnh sắc tuyệt đẹp, là nơi Chu Lệ thường ngày tu dưỡng.

Không thể không nói, Chu Lệ ở những chuyện nhỏ nhặt này không làm khó dễ Tiêu Phàm, dù gì cũng là vương gia, loại hành vi nhỏ nhen này hắn không muốn hoặc khinh thường làm.

Bà nghìn thân quân đại đa số đóng ngoài thành Bắc Bình, sau khi thu xếp cho Thái Hư, Trương Tam Phong và Phương Hiếu Nhụ xong, Tiêu Phàm liền vào hành dinh khâm sai tạm thời ở.

Đêm dài, Tiêu Phàm lòng ngổn ngang trăm nghìn mối, sầu lo hiện rõ trên mặt.

Chu Lệ giả điên, chết sống không muốn gặp hắn, bước tiếp theo nên làm gì bây giờ?

Tiêu Phàm không nghĩ tới Chu Lệ lại dùng cách này ứng phó khâm sai triều đình, sau đầu Đạo Diễn lại nghĩ ra được chiêu này nhỉ? Thật muốn cắt nó xuống nghiên cứu một phen...

Đêm hè Bắc Bình lạnh hơn kinh sư, khoanh tay đứng ngoài sân, Tiêu Phàm không khỏi thấy rùng mình, hàn ý không rõ từ bên ngoài hay trong người.

Một tay bắt lên đầu vai Tiêu Phàm, Tiêu Phàm quay đầu lại, thấy Phương Hiếu Nhụ đang mỉm cười nhìn hắn, nụ cười rất thân thiết, giống như một vị trưởng bối cơ trí đang nhìn hậu bối khó xử.


Tiêu Phàm cười khổ:

- Phương đại nhân, đến Bắc Bình, đã vào ổ sói, chúng ta từng bước đều gian nan a...

Phương Hiếu Nhụ ha ha cười nói:

- Ngươi cũng biết lão phu vì sao muốn đi theo ngươi tới Bắc Bình?

Tiêu Phàm sờ sờ mũi, nói:

- Ngươi không phải nói muốn nhìn ta có phải gian thần trong truyền thuyết hay không sao?

- Đây chỉ là cái cớ thôi, dã tâm của Yến vương, người trong thiên hạ đều biết, lão phu thân là phụ tá thiên tử, sao có thể trơ mắt nhìn hoàng thúc cướp giang sơn? Đây là đại nghịch bất đạo, tổn hại nhân luân cương thường. Thiên tử phái ngươi đi làm gì, lão phu trong lòng hiểu, nhưng lão phu thấy ngươi tuổi mới đôi mươi, làm việc khó tránh xúc động sơ sẩy, nếu vì thế mất mạng là chuyện nhỏ, hỏng đại sự là chuyện lớn...

Tiêu Phàm mở to hai mắt nói:

- Cho nên, đây là ngươi nguyên nhân theo ta đi Bắc Bình?

Phương Hiếu Nhụ cười nói:

- Tục ngữ nói, nhà có người già như có kho báu, có thêm ta bên cạnh, tóm lại với ngươi không có chỗ xấu, mọi chuyện chúng ta có thể thương lượng chu toàn thêm, có thể giúp ngươi bớt đi đường vòng, đúng không?

Tiêu Phàm nhìn vào Phương Hiếu Nhụ cười nhạt, trong lòng đột nhiên thật cảm động.

Tiêu Phàm bình tĩnh nhìn vào Phương Hiếu Nhụ, trầm mặc rất lâu, đột nhiên nói:

- Nói như thế, Phương đại nhân không cảm thấy ta là gian thần?

Phương Hiếu Nhụ nhìn vào hắn, nói:

- Thiếu niên nhược quán, trong đêm hạ thở dài, vì hoàn thành nhắc nhở của thiên tử mà u sầu, người như vậy, lão phu không thể coi hắn là gian thần, Tiêu đại nhân, nghe nói tiên đế tưng ban cho ngươi tự “Tồn Nghĩa”, ngươi làm được rồi.

Tiêu Phàm mắt liền ửng hồng, cảm động có người hiểu, cảm thông tự nhiên sinh.


Hắn không thèm để ý người khác hiểu lầm, hắn vẫn là sự tồn tại cô độc giữa triều đình, mãi cho đến hôm nay, nơi đất khách không ngờ lại có người hiểu rõ hắn yến lặng trả giá cho điều gì.

Đây chính là tri kỉ chăng?

Tiêu Phàm đỏ hai mắt, chùi nước mắt nói:

- Phương đại nhân... Một khi đã ta không phải gian thần, ta ở trên đường trói ngươi, ngược đãi ngươi, chút việc nhỏ đó không cần báo cáo thiên tử chứ? Thiên tử bận rộn, thật sự không rảnh...

Phương Hiếu Nhụ đột nhiên biến sắc nói:

- Đừng hòng mơ tưởng, chuyện nào ra chuyện đó, trở về kinh sư, lão phu không để yên cho ngươi.

Tiêu Phàm: "......"

Đó là một lão đầu rất nguyên tắc, người có văn hóa không thể trêu a....

......

......

- Yến vương giả điên là cho khâm sai ta thấy, tin hay không ta cũng phải báo cáo triều đình, như vậy có thể mê hoặc văn võ toàn triều, một phiên vương điên không có khả năng tạo phản. Hơn nữa nếu khâm sai chết ở Bắc Bình, không ai cho rằng có quan hệ đến vương gia điên cả, đúng là một hòn đá ném hai con chim...

Tiêu Phàm sầu lo nặng nề.

Phương Hiếu Nhụ nhíu mày nói:

- Đây là khốn cảnh trước mắt chúng ta?

Tiêu Phàm gật đầu:

- Đúng, nếu hắn giả điên, kế hoạch của ta lần này khó tiền hành, mục tiêu đến Bắc Bình khó đạt được...

- Nói như thế, bệnh điên của Yến vương là mấu chốt?

Tiêu Phàm gật đầu:

- Ta nhất định phải nhìn thấy hắn, sau đó buộc hắn khỏi hẳn bệnh điên.

Phương Hiếu Nhụ bật cười nói:

- Yến vương một khi đã cố ý giả điên, ngươi sao có thể bức hắn khỏi hẳn?


Tiêu Phàm cười nói:

- Chỉ có gặp được hắn, ta tự nhiên có biện pháp, chỉ tiếc, Yến vương thân quân khẳng định đem bao vây chặt Yến vương phủ, ta không thể tự tiện xông vào a, phải nghĩ kĩ...

Phương Hiếu Nhụ nghĩ nghĩ, đột nhiên cười gian hoạt.

- Muốn gặp Yến Vương, cũng không phải khó khăn như vậy... Ha ha, lão phu thấy ngươi cũng không phải hiền lành gì, hắn không gặp ngươi, chẳng lẽ ngươi không có biện pháp?

Tiêu Phàm không vui:

- Sao ta lại không phải người lương thiện? Trên trán ta khắc hai chữ người xấu sao?

Dừng một chút, Tiêu Phàm nhìn vào Phương Hiếu Nhụ cười không lương thiện, cẩn thận nói:

- Ngươi có biện pháp?

Phương Hiếu Nhụ vuốt râu, thong dong nói:

- Nếu ngươi quậy Bắc Bình tới gà bay chó sủa, lão phu không tin Yến vương còn nhịn được không gặp ngươi.

Tiêu Phàm nghe vậy nghĩ nghĩ, tức khắc đại hỉ.

Nhìn Phương Hiếu Nhụ đạo mạo nghiêm chỉnh, Tiêu Phàm sinh cảm giác gặp được tri kỉ.

Lão đầu này, là đại nho đương thời không ngờ cũng một bụng ý xấu như vậy.

Tiêu Phàm nhìn trái nhìn phải, cảm thấy Phương Hiếu Nhụ rất hợp với mình, đều là lưu manh giả danh quân tử.

Tiêu Phàm không nhịn được vỗ vai Phương Hiếu Nhụ, thở dài nói:

- Lão Phương a, ngươi là người tốt, ta rất thưởng thức ngươi, đáng tiếc a, lão Phương, ngươi có vết nhơ trong lòng, thật là oan uổng a...

Phương Hiếu Nhụ ngạc nhiên nói:

- Lão phu có vết nhơ gì?

Tiêu Phàm than thở nói:

- Ngươi nói xem tại sao người lại buộc Yến vương diệt mười tộc nhà ngươi a? Phương gia già trẻ hơn tám trăm nhân mạng, bị một câu nói của ngươi diệt sạch, ngươi quá lãnh huyết a.

Phương Hiếu Nhụ tay đang vuốt râu tức giận kéo mạnh một cái, một nhúm râu bị giật đứt, đau đến co rút cơ mặt: "......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui