1Ban đêm, ngày hai mươi tư, tháng năm, năm Hồng Vũ thứ ba mươi mốt.
Khai quốc hoàng đế Đại Minh Chu Nguyên Chương chinh chiến cả đời từ trường ngựa Kinh Giao hồi cung sau đó lại tiếp tục hôn mê.
Thái Y viện khẩn cấp cứu trị nhưng chưa cứu tỉnh lại được.
Chu Nguyên Chương toàn thân sốt cao không ngớt, trong hôn mê vô ý thức nói mê sảng.
Thái tôn Chu Doãn Văn bi thống tột đỉnh, chư phiên vương vào kinh tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm lý nhưng lúc này cũng luống cuống. Chư vương ở ngoài Đông cung thỉnh Chu Doãn Văn cầu kiến Chu Nguyên Chương lần cuối.
Tiêu Phàm lo lắng chư vương vào nội cung có biến, ngầm mệnh Cẩm Y vệ nghiêm mật giám thị, chư vương bái kiến Chu Nguyên Chương phải đứng ngoài ba trượng, không được đến gần thân thể, không được có bất kì tiếp xúc nào với hoạn quan trong cung.
Cũng may chư vương biết rõ hai bên đại nội, lúc này lại là thời khắc mẫn cảm hàng đầu, theo thứ tự dập đầu khóc bái ngoài ba trượng, kể lể một phen phụ tử tình thâm, nhi thần bất hiếu linh tinh, sau đó khóc lớn rời cung, không có chuyện gì phát sinh.
Tiêu Phàm thở phào nhẹ nhõm.
Từ cổ đến nay, Hoàng đế trước khi lâm chung, Vương gia giả truyền thánh chỉ, giả mạo chỉ dụ soán vị đã xảy ra quá nhiều, hắn không cho phép loại chuyện này phát sinh trên người Chu Doãn Văn. Bánh xe lịch sử cuồn cuộn chạy về phía trước, ở giữa không thể có chút sai lầm, Chu Doãn Văn thất bại là không dậy nổi, Tiêu Phàm thân gánh trách nhiệm nặng nề, có gia đình, có bằng hữu càng không thể chịu nổi thất bại.
Ban đêm, kinh sư đột nhiên mưa lớn tầm tã làm bầu không khí ngưng trọng thêm phần nặng nề.
Chu Nguyên Chương hồi cung sau lại hôn mê, Tiêu Phàm lập tức mệnh cẩm y thiên hộ Viên Trung dẫn giáo úy dưới trướng Trấn Phủ Ti phối hợp quân đội năm Đô Đốc phủ cùng quân sĩ Ứng Thiên vệ phong tỏa cửu môn, cấm ra vào. Lại mệnh Tào Nghị lĩnh giáo úy dưới trướng thêm vào cung, tăng mạnh đề phòng.
Đại thần trong triều được cho phép vào cung, ở quảng trường trước Vũ Anh điện chờ tin tức. Thanh Lưu phái lấy Hoàng Trừng cầm đầu, Gian đảng lấy Tiêu Phàm làm thủ lĩnh chia ra đứng hai bên, ở giữa là phái trung lập cùng những cỏ đầu tường chưa có quyết định, còn có công hầu huân tước và các phiên vương vào kinh đợi tin, hơn trăm con người chia phe phái rõ ràng, bố cục trong triều liếc mắt là nhận ra.
Bốn bề quảng trường treo những chiếc đèn lồng chiếu sáng khuôn mặt u ám ủ dột khẩn trương các các đại thần.
Trời mưa to, các đại thần vẫn không nhúc nhích đứng thẳng người ngoài điện, không nhúc nhích nhìn vào nhóm thái y và hoạn quan bận rộn tới lui vô điện, mưa ướt đẫm toàn thân mà không ai phát giác.
Mỗi người trong lòng giống như bọ một khối đã ngàn tấn đè ép, không khí giống như bị hút đi, mỗi người đều thấy hít thở khó khăn.
Chu Doãn Văn đứng ngoài cửa điện, khóc lóc như trẻ con, bi thương muốn chết.
Tiêu Phàm đứng bên cạnh hắn, im lặng không nói gì vỗ vỗ vai hắn, Chu Doãn Văn quay đầu lại, ánh mắt đỏ bừng, nức nở nói:
- Tiêu thị độc, hoàng tổ phụ sợ là... Sợ là...
- Thái tôn điện hạ, nhân sinh tử đều đã định trước. Nếu vạn nhất bệ hạ không qua khỏi, điện hạ không thể bi thương quá độ. Ngươi là quân vương kế tiếp của Đại Minh vương triều ta, là người đệ nhất thiên địa. Đại Minh hoàng đế duy ngã độc tôn nếu không thể nén bi thương thì đại thần triều đình, con dân thiên hạ nhìn ngươi ra sao?
Tiêu Phàm đau đớn nói.
Chu Doãn Văn nhìn vào Tiêu Phàm thật sâu, thật lâu, hắn ráng sức gật đầu.
Hai người nhìn nhau cười, nụ cười mặc dù chua xót, nhưng tràn ngập chân thành.
Hoàng Trừng đứng bất động trong mưa từ xa nhìn hai người thân mật, đôi mày rậm nhướng lên, ánh mắt lộ ra một tia âm trầm, bóng ma dần phủ lên trong lòng hắn.
Không biết qua bao lâu, một gã thái y đầu đầy mồ hôi từ trong điện chạy ra.
Chúng thần chấn kinh, bất giác bước tới trước vài bước.
Chu Doãn Văn ôm lấy tay thái y, gấp gáp hỏi:
- Hoàng tổ phụ ra sao? Đã tỉnh lại chưa?
Thái y ngẩng đầu nhìn Chu Doãn Văn lo lắng, toàn thân bất giác run run một chặp, sắc mặt tái nhợt quỳ sụp xuống.
- Thái tôn điện hạ thứ tội, chúng thần vô năng, bệ hạ tuổi thọ đã hết, sợ là... Sợ là không qua nổi đêm nay... Thần muôn lần đáng chết.
Chúng thần xa xa nghe được thái y tuyên án với thiên tử thì cực kỳ hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau, mọi loại vẻ mặt khó tả hiện lên trên mặt mọi người.
Chu Doãn Văn nước mắt lại chảy xuống, hắn nhấc chân đạp thái y lăn ra, khóc rống lên:
- Các ngươi là lũ phế vật, triều đình nuôi các ngươi để kéo dài tuổi thọ hoàng tổ phụ đến vạn năm sao có thể chết được? Nhất định các ngươi không dụng tâm... Ta muốn giết các ngươi!
Thái y kinh hãi, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
Tiêu Phàm thấy Chu Doãn Văn không khống chế được cảm xúc, lập tức đè tay lên vai Chu Doãn Văn, trầm giọng quát:
- Thái tôn điện hạ, ngươi hãy bình tĩnh một chút, bây giờ không phải lúc truy cứu, nhanh chóng vào gặp bệ hạ.... Tiễn người đoạn đường cuối đi...
Chu Doãn Văn vũng vẫy vài cái, quay đầu nhìn vào gương mặt trầm tĩnh của Tiêu Phàm, Chu Doãn Văn dần dần bình tĩnh trở lại.
- Hoàng tổ phụ có tỉnh dậy?
Chu Doãn Văn nghẹn ngào hỏi thái y.
- Bệ hạ đã tỉnh, điện hạ nếu muốn thăm hỏi, thỉnh nắm chắc thời gian, chậm nữa sợ là...
Thái y lo sợ không yên run rẩy nói.
Chu Doãn Văn quay đầu lại nhìn qia những đại thần đứng ngoài điện, sau đó oán hận chà chà chân, lau nước mắt, một mình vọt vào điện Vũ Anh.
Tiêu Phàm đứng ở ngoài điện, nhìn vào Chu Doãn Văn giống như hài tử bất lực, cố độc, sợ hãi nghiêng ngả lảo đảo biến mất sau cánh cửa điện thì nặng nề thở dài.
Chu Doãn Văn... Vẫn còn quá trẻ a, hắn căn bản chưa chuẩn bị để làm hoàng đế, bờ vai yếu đuối căn bản không gánh nổi hưng suy của cả vương triều Đại Minh, một thanh niên chưa đến hai mươi tuổi làm hoàng đế, liệu hắn có thể đưa triều Kiến Văn đi xa đến đâu?
(Nguyên tác là bờ vai gầy yếu cơ mà Chu Doãn Văn vốn được miêu tả là thằng béo nên để vậy vô lí quá nên ca sửa lại)
Tiêu Phàm ra sức lắc đầu, tạm thời vứt vất đề này đi, bây giờ việc hắn phải làm là bảo vệ cung điện này để tổ tôn có thể nói lời tạm biệt cuối cùng.
- Cẩm Y vệ nghe lệnh!
Tiêu Phàm đứng ở tiền điện hét lớn.
Cẩm y vệ bốn phía đồng thời ôm quyền hét lớn:
- Có!
Tiêu Phàm chậm rãi nhìn qua Hoàng Trừng cùng một đám Thanh Lưu đại thần, trầm giọng nói:
- Đóng cửa điện, gia tăng phòng thủ, bất luận kẻ nào cũng không được đến gần mười trượng quanh cửa điện, kẻ không tuân, trảm!
- Dạ!
Hoàng Trừng đứng giữa quảng trường ánh mắt như phun lửa, các Thanh Lưu đại thần bao gồm nhóm thượng thư, thị lang lục bộ đều căm tức nhìn Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm lạnh lùng cười, xoay người khoanh tay đứng đối mặt đại điện, bộ dạng đệ nhất quyền thần, lấy thúng úp voi.
Các ngươi một khi đã cho ta là gian thần, nếu ta không ra chút uy phong của gian thần thì chẳng phải phí danh sao?
Trong điện Vũ Anh.
Tổ tôn đang cáo biệt lần cuối cùng.
Chu Doãn Văn quỳ gối trước giường Chu Nguyên Chương Long nằm khóc rống lên, hai tay không ngừng nện xuống sàn, lúc này đây trong lòng hắn bi thương đã đến tột đỉnh.
Hoàng tổ phụ mà hắn vẫn luôn ỷ lại đêm nay muốn bỏ hắn mà đi, từ nay về sau thiên nhân vĩnh cách*, để lại hắn một mình trên đời, cô độc đối mắt với đại thần triều đình, một mình gánh trọng trách hưng suy của vường triều Chu Minh. Còn vị Hoàng tổ phụ luôn cưng chiều yêu thương hắn, giọng nói đó, nụ cười đó, dáng điệu đó sau này chỉ có thể sống trong hồi ức của Chu Doãn Văn...
(Vĩnh cách: cách biệt vĩnh viễn)
Nghĩ đến đây, Chu Doãn Văn càng bi thương khó ức chế, khóc lớn hơn nữa.
Chu Nguyên Chương đã sớm tỉnh, hắn hiểu thời gian của mình không nhiều lắm, hắn cảm giác sinh cơ trong cơ thể đang nhanh chóng rời hắn đi, rất nhanh, hắn sẽ chỉ còn lại thể xác không có linh hồn, từ nay về sau mãi về với đất.
Rưng rưng nhìn vào Chu Doãn Văn đang khóc lóc không ngừng, Chu Nguyên Chương nổi lên nhiều thứ không bỏ được.
Hắn vướng bận thật sự nhiều lắm, hắn phải làm cũng như chưa làm nhiều lắm. Đáng tiếc thọ mệnh đã tẫn, cả đời người phú quý như đế vương thì đã sao? Cuối cùng cũng phải ôm nuối tiếc mà chết!
Vươn tay run run rẩy rẩy, Chu Nguyên Chương từ ái vuốt ve đầu Chu Doãn Văn, ngực hắn phập phồng dồn dập, cổ họng tê tê rung động, dốc hết toàn lực hô hấp chút không khí cuối cùng trên thế gian.
- Tôn nhi... Hảo tôn nhi của trẫm... Trẫm, phải cáo biệt con rồi...
Chu Nguyên Chương mỉm cười nói đứt quãng.
- Hoàng tổ phụ, ngài sẽ không chết ... Ngài nếu chết, để lại Tôn nhi một mình nên làm gì đây?
Chu Doãn Văn khóc lớn nói:
- Mấy năm trước, phụ vương rời bỏ ta, hôm nay, ngài lại phải rời khỏi ta... Từ nay về sau trên đời này chỉ còn tôn nhi lẻ loi một mình, tôn nhi đời này còn gì vui vẻ...
Chu Nguyên Chương thở dài, nhắm mắt, hai hàng lão lệ lăn dài xuống má.
- Nhân sinh như bữa tiệc tàn, tôn nhi... Chính trẫm cũng luyễn tiếc con, luyến tiếc nhân thế này, luyến tiếc giang sơm cẩm tú, non sông tráng lệ, thiên hạ Chu Minh ta...
Chu Doãn Văn nghe Chu Nguyên Chương nói lời trong lòng, tức khắc khóc lớn lên, trong đại điện trống rỗng, tiếng khóc bi thống đau thương vang vọng khắp nơi.
Chu Nguyên Chương cố gắng chống thân hình, nửa ngồi dậy, thở hổn hển suy yếu nói:
- Tôn nhi, hảo tôn nhi, tổ phụ sắp phải đi, có chút lời nói... Tổ phụ phải dặn dò ngươi.
Chu Doãn Văn rơi lệ đầy mặt gật đầu.
- Hôm nay ưu tư lớn nhất lòng trẫm chính là phiên vương... Trẫm suy nghĩ thật lâu, năm đó thực hiên chính sách phiên vương không phải là sai lầm. Khi đó thiên hạ rung chuyển, binh quyền tán loạn, giang sơn xã tắc bất ổn, để con cháu Chu gia ta đóng ở các nơi thống nhất Đại Minh, hoàng quyền tập trung. Chính sách phiên vương không sai, nhất định phải thực thi...
- Đến hôm nay, hoàng quyền đã thống nhất, không có họa biên cương, phiên vương các nơi đã có sự chậm trễ thậm chí nảy sinh dã tâm, tạo thành uy hiếp với triều đình. Từng là quốc sách nhưng giờ lại hại đến quốc gia, chính sách phiên vương đã không thể tiếp tục thi hành... Tôn nhi, tước phiên liên quan tới nền tảng lập quốc, không thể nóng vội, phải chậm rãi, đừng dùng sách lược tước phiên của Hoàng Trùng, đó là cách nhìn của thư sinh, quá mức cấp tiến, tương lai chắc chắn sẽ hại tới giang sơn Chu Minh ta... Nhớ lấy, nhớ lấy...
Chu Doãn Văn nghẹn ngào gật đầu.
Chu Nguyên Chương gian nan xoay người, lấy bên cạnh ra một cái hộp gỗ màu đen nhỏ đưa cho Chu Doãn Văn, trong mắt hiện rõ vẻ phức tạp.
Chu Doãn Văn ngẩn người, tiếp nhận hộp gỗ, tò mò nhìn Chu Nguyên Chương.
Chu Nguyên Chương ý bảo hắn mở ra.
Trên chiếc hộp khắc long văn mở ra bất ngờ đặt một thanh đao nhỏ, một độ điệp.
(Độ điệp: chứng minh thư của người trong Phật giáo và Đạo giáo thời cổ đại ở Trung quốc, tăng nhân và đạo sĩ có độ điệp sẽ được miễn trừ thuế khóa, lao dịch. Người không có độ điệp sẽ bị cho là tư độ, bị quan phủ phát hiện sẽ bị xử phạt và bắt hoàn tục. Độ điệp không phải lúc nào cũng được phát miễn phí , thời Đường, từ sau loạn An Sử thì độ điệp ngân - tiền thu từ phát hành độ điệp là một nguồn thu chính thống cho ngân sách. Từ năm Hồng Vũ thứ sáu (năm 1373), Minh Thái Tổ Chu Nguyên chương mới hạ chiếu phát hành độ điệp miễn phí, chấm dứt chế độ "độ điệp ngân".
Nguồn:https://zh.wikipedia.org/wiki/度牒)
Chu Doãn Văn chấn động, ngạc nhiên nói:
- Hoàng tổ phụ, ngài... Đây là ý gì?
Chu Nguyên Chương buông thõng mí mắt, tựa hồ có chút thẹn quay đầu đi, thanh âm khàn khàn trầm thấp:
- Tôn nhi a, trẫm thương ngươi yêu ngươi hoàn toàn thật tâm, không có một chút giả dối, nhưng... Tôn nhi a, ai kêu ngươi sinh ra ở nhà đế vương, Thiên gia đều là người người nhà, ai gánh vác thiên hạ cũng... Nếu như có một ngày ngươi không thủ được giang sơn này, bị một vị hoàng thúc nào đó chiếm đi... Chuyện đã không thể cứu vãn, ngươi hãy vì mình mà quy y... Xuất gia tránh họa đi.
Chu Doãn Văn không dám tin nhìn Chu Nguyên Chương, toàn thân lại thất thần, như bị sét đánh, tầm mắt trở nên mơ hồ.
Tình cảm tổ tôn lại trộn lẫn rất nhiều lãnh huyết, tàn khốc của chính trị, Chu Doãn Văn tâm địa đơn thuần rất không hợp, hắn không biết vì sao Chu Nguyên Chương vì sao lại để lại cho hắn đường lui này, chẳng lẽ hoàng tổ phụ đã dự liệu mình sẽ không thủ được giang sơn này sao?
Gương mặt tái nhợt của Chu Nguyên Chương nổi lên thẹn ý, trầm mặc thật lâu, ngửa mặt lên trời thở dài nói:
- Vật cạnh thiên trạch*, tôn nhi, ngươi là hảo tôn nhi, là tôn nhi hiếu thuận lễ phép, trẫm đều biết, trẫm nguyện ý ở cửu tuyền nhìn người cả đời thuận lợi làm hoàng đế... Nhưng mà tôn nhi, ngươi có thể làm hảo hoàng đế sao? Ngươi có năng lực thủ được giang sơn sao? Thế sự luôn tàn khốc, nếu ngươi không giữ được giang sơn, bị hoàng thúc ngươi soán vị, trẫm... Thực không đành lòng thấy ngươi chết dưới tay hoàng thúc, tôn nhi, đồng ý với trẫm, nếu thực sự không thể thì phải bảo toàn mình, xuất gia tránh họa. Trẫm chỉ hy vọng ngươi bình an sống đến già, thiên hạ này ai làm hoàng đế không quan trọng, chỉ cần ngươi sống tốt, sống đến già là trẫm an lòng...
(Vật cạnh thiên trạch: ý là chọn lọc tự nhiên, kẻ mạnh thì thắng, yếu thì bị đào thải)
Một vị lão nhân như khóc như tố kể lể làm Chu Doãn Văn chấn động.
Hoàng tổ phụ là một lão nhân cơ trí, hắn có ánh mắt sắc bén nhìn rõ thế gian, ẩn sâu trong vẻ âm lãnh tàm khốc là một trái tim ấm áp yêu thương tôn nhi vô hạn.
Giờ khắc này, Chu Doãn Văn bình thường trở lại.
Hắn chậm rãi đóng hộp gỗ lại, cất đi, sau đó trịnh trọng nhìn Chu Nguyên Chương, nghiêm nghị như lập minh ước nói:
- Hoàng tổ phụ, hộp gỗ này tôn nhi nhất định sẽ giữ lại, đến khi tôn nhi quét sạch loạn trong giặc ngoài, khai sáng nên một thời kỳ huy hoàng thịnh thế tôn nhi sẽ lập đàn tế thiên, ném hộp gỗ vào đỉnh đồng hỏa táng trả nó lại cho hoàng tổ phụ. Tôn nhi sẽ nói với ngài những gì ngài lo lắng sẽ không phát sinh, tôn nhi sẽ làm một hoàng đế tốt.
Chu Nguyên Chương suy yếu nở nụ cười, nụ cười tràn ngập vui mừng ấm áp dễ chịu, hắn đã tận mắt chứng kiến tôn nhi yếu đuối này phá kén mà ra, hắn rốt cục đã trưởng thành.
- Rất tốt, rất tốt...
Chu Nguyên Chương nhắm mắt mỉm cười, lão lệ tùy ý chảy trên gương mặt già nua.
- Tôn nhi, ngươi ra ngoài, kêu Tiêu Phàm vào đi, trẫm có chút lời muốn nói với mình hắn...
Chu Nguyên Chương mỏi mệt tựa vào đầu giường.
Chu Doãn Văn cầm hộp gỗ đứng lên, chùi nước mắt, nghe lời lui xuống, khi đi đến cửa điện hắn quay đầu lại, lưu luyến không rời nhìn Chu Nguyên Chương.
Chu Nguyên Chương nằm trên long tháp, vừa hô hấp dồn dập, vừa nhìn Chu Doãn Văn cười, nụ cười ấm áp hiền lành như thường ngày.
Tổ tôn hai người im lặng đứng nhìn nhau thay lời chào tạm biệt cuối cùng.
Không lâu sau, Tiêu Phàm một mình tiến vào điện, không nói hai lời quỳ trước long tháp Chu Nguyên Chương nằm.
Chu Nguyên Chương đã sớm thu lại nụ cười, hắn lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm quỳ trước mặt, rất lâu sau hắn mới chậm rãi mở miệng nói:
- Tiêu Phàm, trẫm sắp chết, trước khi chết, trẫm không triệu kiến đại thần khác, không triệu kiến hoàng tử hoàng tôn, không triệu kiến cả công huân, lại cố tình triệu kiến ngươi đến thi tú tài cũng làm bừa, người có biết là vì sao không?
Tiêu Phàm mồ hôi lạnh chảy xuống, trong lòng sợ hãi không thôi, lão Chu không phải là muốn ta chôn cùng chứ?
- Thần ngu dốt, thần thật sự không biết.
Chu Nguyên Chương suy yếu khụ hai tiếng, gương mặt thêm mấy phần tái nhợt, sau đó hắn tựa cười tựa không, nói:
- Ngươi không ngại đoán thử xem...
Tiêu Phàm rùng mình, thật cẩn thận nhìn Chu Nguyên Chương, thăm dò nói:
- Bệ hạ... Hay là muốn cho thần thi lại tú tài?
Chu Nguyên Chương tức khắc cảm thấy trong lồng ngực một cỗ huyết khí cuồn cuộn.
Giờ khắc này hắn thật sự sinh ra tâm tư muốn Tiêu Phàm chôn cùng.
- Thôi!
Chu Nguyên Chương cắn răng, chậm rãi nói:
- Trẫm triệu kiến ngươi, là muốn nói cho ngươi, sau khi trẫm chết trong triều quyền lực của người tất nhiên sẽ cực thịnh. Trẫm nhắc ngươi đừng làm quyền thần lấy thúng úp voi, phải biết đạo lí "cực thịnh tất suy", Hồ Duy Dung chính là ví dụ rất tốt, ngươi không nên làm Hồ Duy Dung thứ hai, nếu không kết cục của ngươi sẽ rất thê thảm.
Giọng nói như gió từ địa ngục thổi tới làm Tiêu Phàm không kìm nổi rùng mình, vội vàng quỳ lạy, run giọng nói:
- Thần tuyệt đối không dám làm quyền loạn chính, gây loạn triều cương.
Chu Nguyên Chương thần sắc hơi hòa hoãn, nói tiếp:
- Ngươi sau phải phụ tá Doãn Văn, Doãn Văn tính nhược, có một số việc khó tránh khỏi không quả quyết, ngươi phải là một thần tử tận chức trách, nên khuyên can phải khuyên can, còn có... Cẩm Y vệ tồn tại là rất cần thiết, không thể dễ dàng xoá bỏ.
- Thần... Tuân chỉ!
Chính sự nói xong, Chu Nguyên Chương tựa vào đầu giường, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Nên nói đều đã nói, hiện tại là lúc hắn nên cáo biệt nhân thế...
Chu Nguyên Chương thần thái mỏi mệt nhắm mắt, bận rộn vất vả cả đời, giờ hắn đã có thể yên nghỉ.
- Trẫm hiện tại... Kỳ thật rất muốn biết, hậu nhân... Đánh giá cuộc đời trẫm... Như thế nào?
Chu Nguyên Chương hơi thở có chút dồn dập, gương mặt tái nhợt giờ có thêm chút hồng quang bất thường.
Tiêu Phàm trong lòng ảm đạm, hắn biết, đây là dấu hiệu người hết đèn tắt.
Đó là một lão nhân đáng thương, hắn có cả thiên hạ nhưng trong lòng hắn giống như một khất cái tay trắng. Hắn dành cả đời để đánh hạ cả giang sơn nhưng lại không có nổi một tri kỷ để thổ lộ tình cảm. Công thần danh tướng từng nguyện trung thành với hắn đã bị bị hắn giết sachj`, ngẫu nhiên còn có lão chiến hữu sống sót cũng bị thủ đoạn lãnh khốc tàn nhẫn thiết huyết dọa sợ, rời xa. Người cô đơn, hắn chính là người cô đơn.
Cuộc đời hắn có thể sử dụng hai từ đơn giản "thành công" hoặc "thất bại" để khái quát sao? Cuộc đời hắn rất phức tạp, dù cả nhóm trăm sử gia nghiên cứu cũng voophaps đưa ra một đánh giá trọng tâm chính xác.
Tiêu Phàm đương nhiên càng không thể, hắn đối với Chu Nguyên Chương vẫn là úy lớn hơn kính.
Chu Nguyên Chương giết chóc đại thần tạo nên tên tuổi quá vang dội, dù Tiêu Phàm là người xuyên việt từ mấy trăm năm sau cũng không thể không úy hắn ba phần. Không phải kẻ xuyên việt nào cũng tại triều đại lạ lẫm xưng hùng xưng bá, Tiêu Phàm là một ngoại lệ, hắn là người nhát gan. nhát gan không đáng xấu hổ, chí ít là tự hắn cho là thế.
Nhìn vào Chu Nguyên Chương bệnh nguy kịch, giờ khắc này, Tiêu Phàm trong lòng nổi lên vài phần chua xót, dù Chu Nguyên Chương vài ba lần thiếu chút nữa giết hắn nhưng nhìn vị lão nhân đáng thương này Tiêu Phàm thật sự không thể hận nổi, thậm chí còn có chút đồng tình.
- Trên sử sách hậu nhân chắc chắn ghi bệ hạ là hoàng đế vĩ đại, ngài khôi phục giang sơn người Hán, khu trừ Thát Lỗ, khai sáng Đại Minh đế quốc, sáng soi đến hậu đại, là hoàng đế vĩ đại nhất từ xưa đến nay.
Tiêu Phàm nửa ngồi bên long tháp, nhìn vào ánh mắt đục ngầu dần vô thần của CHu Nguyên Chương, chậm rãi an ủi.
Chu Nguyên Chương mắt thoáng sáng một lần, lẩm bẩm nói:
- Hậu nhân... Thực sẽ nói như vậy sao? Trẫm... Trẫm cả đời giết nhiều người như vậy, đã làm nhiều chuyện sai như vậy... Hậu nhân, còn có thể đánh giá trẫm như thế?
Tiêu Phàm trầm mặc một lần, nói:
- Bệ hạ, hậu nhân bình luận như thế nào, đã không liên quan đến chúng ta, bệ hạ cứ thoải mái đi, sử sách lưu danh thì đã sao? Truy đến tột cùng bất quá chỉ là một đoạn chuyện xư mà thôi...
Chu Nguyên Chương thở hổn hển nở nụ cười, nụ cười thật thoải mái.
- Đúng vậy, nói không thèm để ý, kỳ thật trẫm cực kỳ để ý, một thế hệ đế vương, có cả thiên hạ, hắn còn theo đuổi cái gì? Đơn giản là lưu danh thôi, kỳ thật... Lưu danh lại có quan hệ gì với trẫm đâu?... Trẫm...
Chu Nguyên Chương cổ họng mấp máy, khí quản tê tê rung động, giống như cố hết sức để hô hấp ngụm không khí cuối cùng.
Bàn tay gia nua tiều tụy của hắn đột nhiên nắm lấy cánh tay Tiêu Phàm, hai mắt vô thần trợn to, đồng tử co rút kích liệt đột nhiên phóng đại ra, thần sắc như gian thần sợ hãi trước cái chết.
- Tiêu Phàm... Tiêu Phàm trẫm sẽ chết sao? Trẫm... Không muốn chết, trẫm rất muốn sống thêm vài năm a...
Tiêu Phàm trong lòng ảm đạm, hắn cầm lại tay Chu Nguyên Chương, ôn nhu nói:
- Bệ hạ, chết, cũng không thống khổ...
- Chết cũng không thống khổ, cái gì mới... Thống khổ?
Chu Nguyên Chương giãy dụa thì thào hỏi.
Tiêu Phàm trong đầu không biết sao, đột nhiên hiện lên cảnh bao nhiêu rương bạc giấu trong hậu viện, trầm mặc nửa ngày mới vô hạn cảm khái nói:
- ... Thống khổ nhất không gì ngoài... Người đã chết mà tiền lại tiêu không hết, ai...
Chu Nguyên Chương ngừng giãy dụa, thần thái phi thường bình tĩnh chậm rãi nói:
- Tiêu Phàm, trẫm không sợ chết, ... Nhưng trẫm không hy vọng bị ngươi làm tức chết...
Tiêu Phàm cả kinh, vội vàng quỳ lạy, sợ hãi nói:
- Thần có tội!
Chu Nguyên Chương sắc mặt dần dần biến thành tro tàn, giống như đốm lửa trong gió, cố gắng thiêu đốt tia ánh sáng sinh mệnh cuối cùng.
Mở to hai mắt vô thần, thanh âm Chu Nguyên Chương cũng càng ngày càng thấp.
- Tiêu Phàm, trẫm hôm nay cưỡi ngựa ở Kinh Giao, giống như... Giống như trở về năm đó... Tư thế hào hùng chiến trường, trẫm... Trẫm thật muốn... Quay trở lại năm tháng đó... Tay cầm lợi kiếm, trảm địch... Đoạt kỳ...
Tiêu Phàm hồi tưởng hôm nay Chu Nguyên Chương ở trường ngựa hiên ngang, thần sắc hiện rõ vẻ kính nể.
Nhìn Chu Nguyên Chương trên long tháp hô hấp ngày càng khó khăn, Tiêu Phàm trong lòng chua xót vạn phần, vẫn cố cười trấn an nói:
- ... Bệ hạ hôm nay trên trường ngựa thật anh hùng phi phàm, thần cảm phục không thôi, thần cảm thấy bệ hạ chết kiểu này rất sáng ý. Các đại thần già sắp chết được chứng kiến rất ủng hộ, không ít người đã tỏ thái độ tương lai khi bọn họ chết cũng sẽ đến trường ngựa phi một vòng, lại rút đao chỉ lên đấu với trời, cảm giác đó thật là phong cách...
Tiêu Phàm thao thao bất tuyệt xong, Chu Nguyên Chương ngực lại đột ngột gồ lên cao, sao đó nhanh chóng xẹp xuống, toàn thân run rẩy kịch liệt.
Tiêu Phàm thấy thế cả kinh, lập tức á khẩu, lo lắng kêu:
- Bệ hạ, bệ hạ ngài làm sao vậy? Thần... Đi gọi thái y...
Chu Nguyên Chương không biết khí lực từ đâu ra, đột nhiên vươn cánh tay tiều tụy tóm lấy vạt áo Tiêu Phàn, kéo hắn lại gần mặt nhất, thở hổn hển âm trầm nói:
- Tiêu Phàm, ngươi... Đồ mất dạy... Trẫm, trẫm quả nhiên bị ngươi làm... Tức chết...
Lời chưa hết, Chu Nguyên Chương nhẹ buông tay, ngã xuống long tháp, hơi thở ngừng hẳn.
Tiêu Phàm trợn mắt há mồm nửa ngày, nhìn Chu Nguyên Chương nằm yên trên long tháp không nhúc nhích, dĩ nhiên là đã tuyệt khí mà đầu rung động ầm ầm, giống như bị người gõ lén một gậy vậy, thật lâu không khôi phục được tinh thần.
Một khai quốc Hoàng đế, Bạo quân đủ hung danh trên sử sách vậy mà bị ta làm ... Tức chết?
Tức chết Hoàng đế... Là tội danh gì?
Tiêu Phàm cho dù là người thiếu kiến thức pháp luật cũng biết làm hoàng đế tức chết chắc chắn không nhẹ, khẳng định không phải bị áp giải đến quan phủ ăn vài gậy đơn giản nhẹ nhàng được...
Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm giật mình một cái, sau đó nhanh chóng quay đầu, nhìn quanh toàn điện một vòng.
Vạn hạnh, bởi vì Chu Nguyên Chương để lại di ngôn lúc lâm chung, các cung nữ hoạn quan phụng dưỡng trong điện vì tị hiềm đã sớm tự giác lui ra ngoài. Toàn điện trống rỗng chỉ còn hai người hắn và Chu Nguyên Chương, một kẻ sống, một người chết.
Tiêu Phàm lau mồ hôi lạnh nhẹ nhàng thở ra, đang định lên giọng gọi người, đã thấy dung nhan Chu Nguyên Chương khi chết dữ tợn, nộ khí bừng bừng phấn chấn, đầy sát khí, Tiêu Phàm lại nhịn không được hoảng sợ.
Lão Chu sát khí quá nặng, may mắn là hắn không kịp hạ chỉ, bằng không hôm nay Tiêu Phàm xác định chết trước hắn...
Sát khí quá nặng không tốt, Diêm vương mất hứng, lại nói nếu ai khác đi vào thấy bộ dạng này của Chu Nguyên Chương chắc chắn là sẽ nói bị Tiêu Phàm làm cho tức chết cho coi.
Tiêu Phàm chột dạ suy nghĩ một lần, vì thế lấy hết can đảm, thừa dịp Chu Nguyên Chương còn chưa cứng, kéo miệng hắn lên tạo thành một vẻ mỉm cười đến chốn cửu tuyền, chết cũng nhắm mắt giả dối.
Nhìn trái nhìn phải, cảm thấy không có sơ hở, Tiêu Phàm lúc này mới chỉnh biểu tình, rất nhanh lộ ra cực kỳ bi thương, sau đó lui lại mấy bước, quỳ lạy trước di thể Chu Nguyên Chương, sau đó lên giọng khóc lớn nói:
- Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, người đâu mau tới a thiên tử... Thiên tử băng hà —
Phần phật một tiếng, Chu Doãn Văn cùng chúng thần trong triều thủ ngoài điện vội chạy vào, sôi nổi quỳ trước di thể Chu Nguyên Chương, mọi người đấm ngực dậm chân, khóc rống thất thanh, trong điện Vũ Anh là một mảnh mây đen sương mù...
Tiêu Phàm chột dạ nhìn quanh, phát hiện không ai chú ý hắn, lúc này mới thất thanh khóc cùng chúng thần.
Ngũ Phượng lâu trên Ngọ môn rung chuông đại tang, tiếng chuông du dương trầm thấp, phiêu đãng khắp kinh thành rung động trời đêm.
Ngày hai mươi tư tháng năm năm Hồng Vũ ba mươi mốt, Đại Minh khai quốc Hoàng đế Chu Nguyên Chương băng hà. Hưởng thọ bảy mươi mốt tuổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...