Đại Minh Vương Hầu



Trương Tam Phong!

Tiêu Phàm lập tức trong lòng hỗn độn...

Ngơ ngác nhìn chăm chú lão đạo sĩ trước mặt này rất lâu, Tiêu Phàm duỗi tay, chỉ vào lão đạo sĩ, lúng ta lúng túng nói:
- Ngươi... Là Trương Tam Phong?

Lão đạo sĩ vuốt chòm râu thật dài, ngạo nghễ nói:
- Đúng là bần đạo!

Cái trán lại đau nhức khiến hắn nhe răng trợn mắt.

- Ngươi... Thật sự là Trương Tam Phong?

- Chính vậy!

- Ngươi chính là tục xưng Trương tiên nhân, Trương Quân Bảo, Trương chân nhân Trương Tam Phong?

Lão đạo sĩ vẻ mặt đắc chí, tiêu sái phất ống tay áo, vẻ mặt lúc ẩn lúc hiện khó lường nói:
- Chính thế!

Tiêu Phàm ngây ra một lúc, tiếp theo ngửa mặt lên trời cười dài:
- Ha ha ha ha... Ta không tin!

Lão đạo sĩ:
... ...

Tiêu Phàm chỉ vào mặt hắn, nói:
- Chứng minh cho ta nhìn ngươi thật sự là Trương Tam Phong, bằng không ta sẽ cáo ngươi đột nhập nhà dân có ý trộm cắp, kêu Cẩm Y vệ dán thông báo truy nã ngươi toàn thiên hạ.

Lão đạo sĩ đầu đầy hắc tuyến:
- ... Chứng minh như thế nào?

Tiêu Phàm nghĩ nghĩ, nói:
- Ta hỏi mấy câu, thứ nhất, sư đệ ngươi là ai? Không được do dự, trả lời nhanh!

- Thái Hư!
Lão đạo sĩ không chút do dự nói.

Tiêu Phàm cười to:
- Sai lầm rồi! Sư đệ ngươi là sư phụ ta!

Lão đạo sĩ đầu đầy hắc tuyến:
... ...

- Vấn đề thứ hai, lại cho ngươi một cơ hội, sư đệ ngươi là ai?

- Sư phụ của ngươi!

Tiêu Phàm cười:

- Lại lầm rồi! Ngươi là đạo sĩ, sư đệ ngươi đương nhiên cũng là đạo sĩ.

Lão đạo sĩ đỉnh đầu bắt đầu bốc khói:
... ...

- Vấn đề thứ ba, lại cho ngươi một cơ hội, sư đệ ngươi là ai?

Lão đạo sĩ nghĩ nghĩ, cẩn thận mà thận trọng nói:
- Hắn là sư phụ của ngươi, đồng thời hắn cũng là đạo sĩ.

Tiêu Phàm than thở thật dài:
- Ngươi lại sai lầm rồi... Sư đệ là Thái Hư, ta nói, ngươi đến cùng có phải là Trương Tam Phong không? Không phải là giả mạo chứ?

Lão đạo sĩ bạo phát:
- Đứa nhỏ dám trêu đùa bần đạo...

Hỏa còn chưa phát xong, Tiêu Phàm nhanh chóng khoát tay, kêu lên:
- Chậm đã! Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi nếu nhìn ra được một chiêu này của ta, ta áẽ tin tưởng rằng ngươi là Trương Tam Phong.

Nói xong Tiêu Phàm vận khí chỉ một ngón tay vào lão đạo, miệng quát lạnh:
- Khai!

Nội khố màu trắng bên trong đạo bào màu xám của lão đạo sĩ tức khắc chảy xuống đến mắt cá chân, bên cạnh chỉ thấy hai đùi lão đạo run lẩy bẩy...

Lão đạo sĩ bất chấp tức giận, giật mình nói:
- Tiên nhân như ý chỉ?

Tiêu Phàm cũng cả kinh nói:
- Ngươi biết? Nói như vậy... Ngươi thật sự là Trương Tam Phong?

Lão đạo sĩ vừa kéo quần vừa cả giận nói:
- Bần đạo đương nhiên là Trương Tam Phong! Ngươi là ai? Sao biết chiêu Thái Hư sáng tạo độc đáo - tiên nhân như ý chỉ?

Tiêu Phàm hai mắt tức khắc sáng bừng, vẻ mặt cuồng nhiệt sùng bái nhìn lão đạo sĩ, sau đó như hổ vồ hung hăng ôm lấy hắn, miệng kích động hô lớn:
- Sư bá! Ta nhớ ngươi muốn chết!

Lão đạo sĩ từ ái vỗ vỗ đỉnh đầu Tiêu Phàm, nói:
- Ha ha, ngoan...

Vỗ hai cái lại cảm thấy không đúng, đẩy Tiêu Phàm ra, ngạc nhiên hỏi:
- Ai, ngươi là ai? Ai là sư bá ngươi?

Ngươi chính là sư bá ta a! Tam Phong sư bá!
- Tiêu Phàm hai mắt đầy sao. (như vầy nè)

Trương Tam Phong lắp bắp kinh hãi:
- Ngươi là đồ đệ Thái Hư thu?

- Đúng vậy! Sư bá, ta là sư điệt a ngươi!

Trương Tam Phong lâm vào trầm tư:

- Hắn sinh đồ đệ lớn vậy ra khi nào ta?

Tiêu Phàm đầu đầy hắc tuyến:
- ... Sư bá, đồ đệ là nhận tới, không phải sinh ra...

Trương Tam Phong có chút giật mình a một tiếng:
- Thì ra là đồ đệ nhận tới...

Tiêu Phàm sắc mặt có chút khổ sở, vị này là Tam Phong tiên nhân trong truyền thuyết, có vẻ như... Già quá sinh ngốc a.

Trương Tam Phong thất thần trong chốc lát, cục u trên trán lại làm hắn đau đến nhe răng trợn mắt, vì thế đột nhiên lại nhảy lên, cao giọng giận dữ hét:
- Vừa rồi vương bát đản nào ám toán bần đạo?

- Sư bá, sư điệt không phải mới vừa nói cho ngài sao? Là sư đệ nguời Thái Hư nha, sư đệ người càng già càng thích chơi đồ trả con, hơn một trăm ba mươi tuổi còn bắn ná, chờ hắn sống thêm vài năm chắc lại thích chơi ngựa gỗ...

Thái Hư không ở đây, Tiêu Phàm rất tự nhiên giá họa cho hắn, không cảm thấy áy náy chút nào, sư phụ vốn là dùng để hãm hại mà.

Trương Tam Phong giận tím mặt, không đợi hắn rít gào, trong rừng trúc phía sau hai người không xa truyền đến một thanh âm hổn hển.

- Tiêu Phàm vương bát đản ngươi lại hãm hại bần đạo! Ta thời điểm nào chơi ná? Rõ ràng là ngươi...

Lời còn chưa dứt, Trương Tam Phong hai mắt nhíu lại, trong mắt bắn ra hai đạo tinh quang khiến người ta run sợ, đạo bào màu xám không gió tự động bay, lúc này mới có thể nhìn ra Tam Phong tiên nhân có phong phạm nhất đại tông sư.

Trương Tam Phong chậm rãi bước về phía trước một bước, trầm giọng nói:
- Thái Hư?

Thanh âm nghe trầm thấp, lại như trọng chùy đánh vào lỗ tai, chấn cho hai tai Tiêu Phàm ong ong.

Tiêu Phàm mặt mang kinh sắc, vội vàng thức thời lui ra sau hai bước.

Sư huynh đệ hai người ôn chuyện, thân là vãn bối không nên chen vào. Vả lại, bầu không khí ôn chuyện này có vẻ không được hài hòa lắm. Vậy thì càng không nên tiến lên.

Trong rừng trúc Thái Hư giống như cũng bị khí thế sắc bén trên người Trương Tam Phong phát ra dọa sợ, bụi trúc rung động sàn sạt run rẩy.

Trầm mặc trong chốc lát, trừ trong rừng trúc một bóng người lén lút đi ra, đúng là Thái Hư, chỉ thấy hắn nét mặt già nua tái nhợt, vừa xoa xoa tay, vừa lấm lét bước đi, hai tròng mắt xoay liên hồi, có vẻ quá sợ hãi và chột dạ.

Vất vả lắm mới đến gần, Thái Hư giống như phát hiện tân đại lục, thần sắc sợ hãi đột nhiên biến đổi, trở nên vô hạn kinh hỉ hân hoan, lớn tiếng cả kinh kêu lên:
- A nha! Sư huynh! Thì ra là sư huynh a! Sư huynh... Ô ô ô, ta nhớ ngươi muốn chết...

Vừa nói vừa học động tác của Tiêu Phàm vừa rồi, dùng chiêu hổ vồ ôm Trương Tam Phong.

Trương Tam Phong vuốt chòm râu đạo cốt tiên phong, trên mặt treo nụ cười ấm áp, cười nói:
- Ha ha, Thái Hư sư đệ, sư huynh cũng nhớ ngươi muốn chết a...

Vừa dứt lời, chỉ thấy một đạo cước ảnh sắc bén hiện lên, phịch một tiếng nổ, Thái Hư nhiệt tình đánh tới thân hình tựa như diều đứt dây, toàn thân bay ra ngoài, bịch một tiếng chạm đất, Thái Hư hét thảm thiết

Tiêu Phàm ở bên cạnh thấy mà cắn phải đầu lưỡi, tiếp theo chạy chóng che miệng lại, ngừng hô hấp, ánh mắt nhìn phía Trương Tam Phong vừa kính vừa sợ, giờ phút này Tiêu Phàm hết sức nhu thuận.

Thái Hư bị đánh ngã, sau đó thân hình mạnh mẽ bò nhanh dậy, dường như không có việc gì nhìn Trương Tam Phong cười lấy lòng cười:

- Thối pháp dũ của sư huynh tinh tiến a....

Trương Tam Phong ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Sư đệ nhiều năm như vậy công phu cũng xuống dốc nha, bằng không một cước này đủ đạp chết ngươi.

Tiêu Phàm mồ hôi lạnh một giọt lại một giọt chảy xuống...

Mắt lé quét sang Tiêu Phàm, Trương Tam Phong thản nhiên nói:
- Đây là tân đồ đệ ngươi thu?

Thái Hư cười làm lành nói:
- Phải à, kẻ này cốt cách tinh kỳ, quả thật kỳ tài luyện võ vạn người chọn một...

Trương Tam Phong hừ nói:
- Ngươi nhanh dẹp đi, còn nói hắn 'Cốt cách tinh kỳ' ? Ngoại trừ mệnh cách cực quý ra, ta chẳng thấy hắn có cái gì gọi là thiên phú luyện võ cả, ngươi không phải tìm một tên coi tiền như rác bao nuôi ngươi chứ?

Tiêu Phàm:
... ...

Thái Hư cười gượng.

Trương Tam Phong ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Thái Hư, nói:
- Bần đạo dạo chơi thiên hạ, từ bắc tới nam, phát hiện một chuyện rất kỳ quái...

- Chuyện gì?
Thái Hư mí mắt mở lớn.

Trương Tam Phong vẻ mặt có chút lãnh sâm nói:
- ... Bần đạo phát hiện, võ học tinh yếu độc đáo cuối đời ta sáng tạo Thái Cực quyền, khắp phố lớn ngõ nhỏ, đầy đường là người luyện...

Thái Hư cùng Tiêu Phàm hai thầy trò tức khắc mồ hôi như mưa rơi...

Trương Tam Phong cười xót xa, điềm nhiên nói:
- Thái Hư sư đệ, ngươi có gì giải thích với ta?

- Đó là một hiểu lầm!
Thái Hư lau mồ hôi nói.

Trương Tam Phong mí mắt cũng không nâng, chỉ tay về phía Tiêu Phàm, nói:
- Ngươi nói đi.

Tiêu Phàm cơ hồ không suy nghĩ, lập tức bán đứng Thái Hư:
- Sư bá, ngươi cũng biết , sư phụ ta thích ăn nhậu, còn thích đánh bạc, có một ngày, hắn không đủ bạc để ăn nhậu...

Trương Tam Phong nhíu mày:
- Cho nên?

- Cho nên... Ngài lão nhân gia phí suốt đời sáng tạo Thái Cực quyền độc đáo, bị sư phụ ta bán đi giá một trăm lượng bạc...

Thái Hư nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Tiêu Phàm:
- Tiểu vương bát đản, ngươi chẳng lẽ không ăn sao?

Trương Tam Phong ngửa mặt lên trời cười dài:
- Ha ha ha ha... Sư đệ như thế quả thật hạnh phúc của Võ Đang ta a!

Thái Hư nghe Trương Tam Phong cười, cả người lại bắt đầu lên cơn sốt rét, nét mặt già nua trở nên trắng bệch.

Trương Tam Phong cũng không nhìn Thái Hư, quay đầu nhìn Tiêu Phàm, nói:
- Cái kia ai...


- Sư điệt, ta là sư điệt ngài.
Tiêu Phàm cung kính khom người nói.

- Ân, sư điệt a, quý phủ có phòng trống không?

Tiêu Phàm tức khắc trở nên giống như hoàng quân dẫn đường cho Hán gian, phi thường ân cần cúi người, sau đó duỗi tay ra, mang theo vài phần ý tứ lấy lòng cười nói:
- Sư bá, sương phòng hậu viện bên trái để trống, ngài cứ việc dùng.

Trương Tam Phong vuốt chòm râu ha ha cười nói:
- Vậy à, làm phiền sư điệt rồi.

Tiếp theo Trương Tam Phong một tay tóm vạt áo trước của Thái Hư, nhấc chân kéo hắn đi đến sương phòng, miệng còn nói:
- Đến đến đến, sư đệ a, nhiều năm không gặp, sư huynh đệ chúng ta ôn chuyện...

Thái Hư vẻ mặt tuyệt vọng, ngoan ngoãn tùy ý Trương Tam Phong kéo hắn đi, bộ dạng nhận mệnh rồi.

Tiêu Phàm rất không thức thời nói sau:
- Sư bá, cần binh khí không? Sư điệt ta nguyện ý cung cấp miễn phí...

Thái Hư giận tím mặt:
- Tiểu vương bát đản, ngươi chờ đạo gia đó...

Thanh âm phẫn nộ rất nhanh bị cắt đứt, cánh cửa sương phòng bị hung hăng đóng vào.

Tiếp theo, trong sương phòng truyền đến một trận nổ bùm bùm hỗn loạn, Thái Hư ai ai cầu xin tha thứ tiếng.

- Sư huynh tha mạng a... Ngươi hãy nghe ta nói, đó là một hiểu lầm... Đều là Tiêu Phàm tiểu vương bát đản kia...

Bang bang!

- A ——

Tiêu Phàm cô độc đứng ngoài cửa, nghe bên trong nổ một tiếng lại một tiếng, trong lòng không khỏi có chút bi thương...

Thánh nhân viết: vỏ quýt dày có móng tay nhọn, thánh nhân lại viết: núi cao còn có núi cao hơn...

Không quan tâm thánh nhân viết như thế nào, tóm lại, Trương Tam Phong là hành hạ Thái Hư.

Tiêu Phàm quyết định sau này phải quan hệ tốt với vị Trương chân nhân trong truyền thuyết này, nhìn tình thế trước mắt Trương chân nhân đánh người không hề nương tay.

Dùng biện pháp gì tạo quan hệ tốt với hắn đây? Hay là mời hắn dạo kỹ viện? Trương chân nhân hơn một trăm năm mươi tuổi, tiểu gia hỏa còn dùng được không...

Đang miên man suy nghĩ, cánh cửa sương phòng phịch một tiếng mở ra, Trương Tam Phong vẻ mặt thần thanh khí sảng đi ra, còn phi thường thích ý duỗi cái thắt lưng mệt mỏi.

Thái Hư thần thái mất tinh thần theo sau, đạo bào màu xám bị xé thành thiên ti vạn lũ, vắt trên người như váy cỏ của dân bản xứ, tóc hỗn độn rối tung, trên mặt xanh một vạt tím một vạt, vẻ mặt rất là chật vật.

Tiêu Phàm lập tức nhu thuận khen:
- Sư bá thần công cái thế, thiên hạ vô địch, thiên thu vạn năm, nhất thống giang hồ...

Thái Hư ở một bên cả giận nói:
- Tiểu vương bát đản, ngươi chưa từng vỗ mông ngựa ta như thế, nghiệt đồ a ——

Trương Tam Phong vẻ mặt thỏa mãn hưởng thụ, ha ha cười, sau đó nhìn vào Tiêu Phàm, vẻ mặt đột nhiên lâm vào mê mang, trầm ngâm nửa ngày, chỉ vào Tiêu Phàm nghi hoặc nói:
- Ngươi là ai ấy nhỉ...

Tiêu Phàm đáy lòng thầm than, được, chứng si ngốc của Trương chân nhân lại tái phát.

- Sư bá, ta là sư điệt của ngài nha...
Tiêu Phàm lấy lòng ân cần cười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui