Mấy ngày kế tiếp, Tiêu Phàm tĩnh tâm tĩnh khí bắt đầu khổ luyện tuyệt kỹ ná cao su, vì muốn đạt hiệu quả cao nhất, hắn cố ý đào bùn đất ẩm ướt, sau đó đem bùn đất vê thành một đám bi đất, phơi dưới ánh mặt trời, làm thành đạn cho ná cao su. Sau khi phơi khô, bùn đất kết thành từng quả bóng nhỏ cứng chắc, sau khi bắn ra khỏi ná uy lực vô cùng lớn, hơn nữa bi đất cùng mục tiêu tiếp xúc sẽ tạo thành tiếng động bạo liệt, còn tạo thành một trận bụi đất khiến người tim đập nhanh, sau khi bắn trúng chẳng những có thể làm cho người đứt gân gãy xương, hiệu quả bụi mù còn có thể làm cho người ta bị một nhát trùng kích lớn vào thị giác.
Khiến người tiếc nuối chính là, ná cao su tuyệt kỹ của Tiêu Phàm thật sự không đáng một xu. Không, một xu vẫn còn là đề cao hắn, trên thực tế, bi đất sau khi ra khỏi tay hắn, độ chính xác phi thường quỷ dị, thần tiên cũng không biết nó bay tới phương nào, chính hắn lại càng không biết. Cho nên, Tiêu Phàm mỗi lần luyện tập, lấy hắn làm tâm xung quanh phạm vi mười trượng không có một bóng người, vô luận cả người lẫn vật, thậm chí tôm cua, bọ chó cũng không tìm ra một con.
Ná cao su luyện đến loại cảnh giới này, thật là vô tiền khoáng hậu.
Tiêu Phàm chính mình lại luyện đến say mê quên trời đất (bất diệc nhạc hồ), đối với việc hạ nhân Tiêu Phủ hoảng sợ không chịu nổi mỗi ngày làm như không thấy. Với hắn mà nói, nhiều hơn một loại bổn sự không có gì không tốt, lão tổ tông từng nói qua một câu rất có đạo lý: nghệ đa bất áp thân (nhiều tài thì chẳng thiệt).
Lúc xế chiều, trong cung truyền tới ý chỉ, bệ hạ triệu kiến, tuyên Tiêu Phàm tiến cung.
Tiêu Phàm không dám chậm trễ, vội vàng mặc quan phục, hướng cửa cung mà đi.
Bên trong Võ Anh điện, Chu Nguyên Chương như cũ vẻ mặt mỏi mệt, lẳng lặng nhìn Tiêu Phàm cung kính hướng hắn lễ bái.
- Đứng lên đi.
Chu Nguyên Chương thanh âm khàn khàn, giống như chiếc đèn dầu sắp tắt, cố gắng mạnh mẽ chống cự không cho mình tắt. Nhưng cho dù bên ngoài hắn chỉ giống như một lão nhân sinh cơ gần hết, thì ánh mắt thần thái vẫn phóng xuất ra uy nghiêm cường đại, khiến Tiêu Phàm nảy sinh cảm giác kính sợ từ đáy lòng. Lão nhân trước mặt này có lẽ không hề trẻ tuổi, không hề khỏe mạnh, nhưng mà ai cũng không thể phủ nhận, chỉ cần hắn còn sống, tuyệt đối vẫn là một con hùng sư không thể trêu chọc, sư tử dù già, cũng là sư tử, bách thú ở trước mặt nó chỉ có thể cúi đầu thần phục.
Chu Nguyên Chương tiếng thở dốc tương đối dồn dập, đàm âm trong cổ họng hiz-khà zz hí-zzz nâng tầm mắt, nhìn chăm chú vào Tiêu Phàm.
Chu Nguyên Chương một mực nhìn không thấu người thanh niên này.
Hai mươi tuổi, làm việc nói chuyện lại cẩn thận chặt chẽ, không thấy một chút nhuệ khí người trẻ tuổi muốn bộc lộ tài năng nào, phảng phất dưới cái túi da trẻ trung kia là một niềm tang thương hơn cả lão nhân trăm tuổi. Chu Nguyên Chương thẳng đến giờ luôn muốn biết, người thanh niên này trong đầu đến cùng cất giấu bao nhiêu kỳ tư quái tưởng, hắn bề ngoài giống như kính cẩn bảo gì nghe nấy, rốt cuộc tại sao lại có một linh hồn kiệt ngạo bất tuân, phóng đãng không gò bó như thế.
Chu Nguyên Chương càng muốn biết, thần tử như vậy, nhu nhược như Chu Doãn Văn tương lai có thể chặt chẽ nắm giữ sao? Có thể khống chế tốt hắn sao?
Chu Doãn Văn từng mấy lần tiến gián tệ nạn phiên vương, nói gần nói xa đều hiển lộ tâm tình cấp bách với việc tước phiên, nhưng Chu Nguyên Chương thẳng đến giờ vẫn chưa động thanh sắc.
Nạn phiên vương trong lòng hắn có chút nền móng, Chu Nguyên Chương đã dần dần bắt đầu coi trọng, bất quá trình độ cảnh giác kém xa so với ngoại thần.
Với hắn mà nói, tước phiên hay không là sự tình nội bộ Chu gia, chuyện này tuy muốn giải quyết, nhưng cũng không cần nóng lòng nhất thời. Nó cần một thời gian đáng kể cho công tác chuẩn bị, đồng thời cần một cái cớ hoàn mỹ vô khuyết, vừa không làm thương tổn tình cảm, lại không lay chuyển gian sơn xã tắc. Trị đại quốc như nấu cá nhỏ, đặc biệt loại đại cử động khiếp sợ thiên hạ như tước phiên, càng phải cẩn thận, dục tốc bất đạt, vật cực tất phản (đến cùng sẽ ngược trở lại).
Có lẽ ngay cả Tiêu Phàm cũng không biết, Chu Nguyên Chương kỳ thật đối với mỗi lời nói cử động của hắn đều biết được rành mạch, hắn trong tối ngoài sáng nhiều lần cổ động Chu Doãn Văn tước phiên, hơn nữa cùng Tứ hoàng tử Chu Lệ, cùng Hoàng Trừng kết thù. . . Hết thảy sự tình Chu Nguyên Chương đều thu hết vào trong mắt, nhưng lại chưa từng đề cập đến.
Đứng tại góc độ đế vương, Chu Nguyên Chương kiêng kị nhất chính là các thần tử thông đồng với nhau, lén lút cùng một giuộc, hòa thuận vô khích, điều này đối với quân quyền tuyệt đối là một loại uy hiếp, mà Tiêu Phàm lại làm rất khá, trên triều khắp nơi đắc tội với người, khắp nơi cùng người kết thù kết oán, đem mình làm thành một người cô độc chẳng ai ưa thích.
Chu Nguyên Chương rất thích thần tử như vậy, đại thần nhiều cừu nhân mới là hảo đại thần. Tiêu Phàm. . . Tuyệt đối là hảo đại thần.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu cho việc Tiêu Phàm nhiều lần làm xằng làm bậy mà Chu Nguyên Chương vẫn dung thứ thậm chí thiên vị hắn.
Mắt thấy Tiêu Phàm đứng lên, vẻ mặt cung kính đứng trước long án, Chu Nguyên Chương khóe miệng đầy nếp nhăn khẽ nhếch lên vẻ mỉm cười.
- Tiêu ái khanh. . .
- Có vi thần.
- Nhi tử của Trường Hưng hầu bị đánh thành trọng thương, vụ án này có tiến triển gì chưa?
Cảnh Bỉnh Văn mấy ngày gần đây tiến cung nhiều lần, mỗi lần trước mặt vua đều khóc lóc kể lể con hắn gặp cảnh bi thảm, cầu Chu Nguyên Chương vì hắn làm chủ, Chu Nguyên Chương không chịu nổi phiền toái, chỉ đành triệu Tiêu Phàm tiến cung hỏi.
Tiêu Phàm đuôi lông mày nhảy dựng, vẻ mặt như cũ trầm ổn nói:
- Hồi bẩm bệ hạ, vụ án này có chút khó giải quyết, người hành hung thừa dịp bóng đêm đem Cảnh Tuyền bắt khỏi Cảnh phủ rồi ngay tại bên ngoài tường vây tiến hành ẩu đả cực kỳ tàn ác, tình tiết ác liệt, thủ đoạn hung tàn, thật sự là phát rồ, khiến người giận sôi. Thần sau khi tiếp chỉ không dám chậm trễ, trải qua ngày đêm không ngừng cân nhắc cùng phán đoán suy luận, rốt cục có thể tiếp kết luận. . .
Chu Nguyên Chương nghe được đến đây hứng thú, hắn đem thân thể khẽ nghiêng về trước, mắt chăm chú nhìn Tiêu Phàm, chậm rãi nói:
- Kết luận gì?
Tiêu Phàm sắc mặt bất biến, bình thản nói:
- . . . Có thể khẳng định, hung thủ. . . Là người xấu.
Chu Nguyên Chương sắc mặt dần dần tái xanh:
- . . .
Trong điện, quân thần hai người trầm mặc thật lâu, Chu Nguyên Chương ngữ điệu ẩn dấu nộ khí, chậm rãi nói:
- Đây chính là kết luận của ngươi?
Tiêu Phàm nghe Chu Nguyên Chương khẩu khí không tốt, vội vàng sợ hãi nói:
- Bệ hạ, vụ án này thật sự không có rõ ràng, thần ngày đêm truy tra, xét kỹ càng từng người có ân oán với Trường Hưng hầu, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, vụ án này. . . Tựa hồ muốn rơi vào những đầu án chưa thể giải quyết. . .
Chu Nguyên Chương lạnh lùng nói:
- Trẫm không tin dưới chân thiên tử lại có người cả gan làm ra sự tình như thế mà cư nhiên không có lưu lại bất luận dấu vết gì, xếp vào vụ án chưa thể giải quyết? Hừ! Chỉ sợ là Cẩm Y vệ các ngươi vô năng đi?
Tiêu Phàm vội vàng quỳ xuống, run giọng nói:
- Thần. . . Muôn lần đáng chết!
Chu Nguyên Chương nét mặt già nua tang thương cơ hồ cạo được xuống một tầng sương lạnh, ngữ khí lạnh như băng nói:
- Không có manh mối, bắt không được hung thủ, chuyện này dừng tại đây hay sao? Về phía Trường Hưng hầu, trẫm như thế nào hướng hắn công đạo?
Tiêu Phàm trong lòng thở dài, hung thủ chân chính lúc này đang đứng trước mặt ngài, thảo luận với ngài làm sao để bắt hung thủ đây. . .
Tiêu Phàm nghĩ nghĩ, nghiêm nghị nói:
- Bệ hạ, tuy rằng phá án khó khăn rất lớn, bất quá bệ hạ nếu muốn cấp cho Trường Hưng hầu một cái công đạo, kỳ thật có biện pháp rất hay. . .
Chu Nguyên Chương thân thể tức khắc lại rướn người về phía trước, động dung nói:
- A? Như thế nào cho Trường Hưng hầu công đạo? Ngươi có biện pháp?
Tiêu Phàm trầm mặc một lát, sau đó mắt chăm chú nhìn Chu Nguyên Chương, chậm rãi nói:
- . . . Chúng ta có thể bố cáo cả nước, tìm từ nghiêm khắc khiển trách hành vi tàn nhẫn của hung thủ, để cho hung thủ tại lương tâm cảm thấy bất an, hoặc là. . . Mời đạo sĩ thi pháp, tạo trớ chú nguyền rủa hung thủ.
Chu Nguyên Chương:
- . . .
Bên trong Võ Anh Điện, quân thần lại một lần nữa lâm vào trầm mặc. . .
Thật lâu sau. . .
Chu Nguyên Chương đột nhiên vẻ mặt ôn hoà nói:
- Tiêu Phàm, ngươi cảm thấy biện pháp này khác gì trò đùa không?
Tiêu Phàm nghĩ nghĩ, rốt cục gật đầu thở dài nói:
- Quả thật có chút nhố nhăng.
Phanh!
Chu Nguyên Chương trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, khuôn mặt già nua nháy mắt trở nên tái mét, hắn giận tím mặt, hung hăng vỗ long án, ra sức quát:
- Hỗn trướng! Đã biết là trò đùa, ngươi nhất định phải tìm ra hung thủ cho trẫm! Nhớ kỹ, trẫm muốn chính là hung thủ! Hung thủ! Không phải khiển trách, cũng không phải nguyền rủa! Trẫm muốn mạng của hắn!
- Thần biết tội! Thần đáng chết!
Chu Nguyên Chương vẫn giận dữ không thôi, thở hổn hển hấp tấp nói:
- Vụ án phát sinh nhiều ngày như vậy, vì sao một chút manh mối cũng không có? Cẩm Y vệ vô dụng đến thế, trẫm nuôi đám giá áo túi cơm các ngươi có tác dụng gì? Ngươi. . . Ngươi nói đi! Mấy ngày nay ngươi làm được cái gì? Làm gì?
- Thần. . . Thần đang luyện ná cao su. . .
Tiêu Phàm sợ hãi lau mồ hôi, nghĩ nghĩ, lại vội vàng bổ sung nói:
- . . . Vì bảo vệ giang sơn xã tắc Đại Minh, khổ luyện ná cao su bản lĩnh. . .
Chu Nguyên Chương:
- . . .
. . .
. . .
- Cút! Cút ngay!
Chu Nguyên Chương từ kẽ răng phun ra vài chữ, hắn sắc mặt tái mét trừng mắt nhìn Tiêu Phàm, tròng mắt cũng biến đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tiêu Phàm, trẫm hạn ngươi trong vòng năm ngày, đem án này phá xong, bắt lấy hung thủ, bất luận chết sống! Nếu không, trẫm sẽ coi ngươi là hung thủ, lăng trì đến chết! Ngươi nghe rõ chưa?
Tiêu Phàm lo sợ không yên bái lạy nói:
- Thần lĩnh chỉ!
- Cút!
Nhìn Tiêu Phàm chạy trối chết khỏi Võ Anh điện, Chu Nguyên Chương vẫn căm giận hung hăng vỗ long án lần nữa.
- Quả thực là đồ hỗn trướng!
Đứng khỏi long án đi lại thong thả vài bước, Chu Nguyên Chương dần bình tâm lại, sờ sờ cằm, đột nhiên có chút suy nghĩ.
- . . . Đả thương Cảnh Tháp, nhưng không đến nỗi trí mạng, xong việc còn ném hắn vào nhà xí bên trong Cảnh phủ, thủ pháp nham hiểm bỉ ổi, trẫm như thế nào càng nghĩ càng cảm thấy giống như thủ pháp của Tiêu Phàm vậy?
Tiêu Phàm xấu hổ cúi đầu, chật vật ra khỏi cửa cung đích thời điểm, vẻ mặt rất là giận dữ.
Làm người phải có lòng khoan dung, lão Chu việc gì phải làm rùm beng truy bắt hung thủ? Không phải chỉ là đánh Cảnh gia tiểu tử kia sao? Lại không giết chết hắn, chỉ là trên giường nằm mấy tháng mà thôi, có thể tính là chuyện lớn? Cả nước lớn như vậy, có nhiều quốc sự chính vụ cần xử lý, lão cố níu lấy chút chuyện nhỏ này không buông, có còn biết phân biệt phải trái không hả?
Tiêu Phàm ngửa đầu nhìn trời, giọng đau xót thở dài không thôi.
Có một vị hoàng đế khí lượng nhỏ hẹp như vậy, làm thần tử rất không dễ dàng!
Kế tiếp làm sao bây giờ?
Tra hung thủ chứ!
Hiện tại vấn đề lớn nhất là: đi đâu tìm hung thủ? Lão Chu hạn cho hắn trong năm ngày phá án, ý tứ là, Tiêu Phàm phải tại năm ngày này tìm ra hung thủ, cũng chính là, Tiêu Phàm trong năm ngày cần tìm được một con người chịu tội thay, thay hắn gánh vác tội danh đả thương Cảnh Tuyền.
Con dê này. . . Thật không dễ tìm a.
Trở về Cẩm Y vệ Trấn Phủ Ti nha môn, Tiêu Phàm gọi Tào Nghị tới.
- Tào đại ca, theo ta đi một chuyến.
- Đại nhân đi đâu?
- Đi Trường Hưng hầu quý phủ, chúng ta phải tra án, điều tra ra hung thủ đả thương Cảnh Tuyền!
Tiêu Phàm vẻ mặt chính nghĩa nói.
Tào Nghị thần sắc tức khắc trở nên cổ quái vô cùng, đồng thời trong lòng âm thầm kính nể.
Tiêu lão đệ số làm quan, lên như diều gặp gió, thành công của một người luôn kèm theo một lý do. Với hành động, biểu tình, da mặt bực này, Tiêu Phàm không thăng quan quả thực không có thiên lý.
- Tào đại ca, chúng ta đây là đi bắt hung thủ, không phải đi bắt kẻ thông dâm, biểu tình của huynh có thể bình thường chút được không?
Tiêu Phàm sắc mặt không thay đổi, dường như không có việc gì nói.
Tào Nghị đảo mắt xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng, không khỏi thấp giọng lúng ta lúng túng nói:
- Đại nhân, nhưng, nhưng. . . Hung thủ chân chính là. . .
Tiêu Phàm lập tức tiếp lời, nghiêm nghị nói:
- Đúng vậy! Cần tìm ra hung thủ chân chính! Tra không ra sẽ mất hết quyền lên tiếng, cho nên, chúng ta phải đi Trường Hưng hầu quý phủ tra đến cùng, nhìn xem là ai to gan lớn mật, cư nhiên dám đả thương nhi tử của Trường Hưng hầu, phá hư nhân duyên mỹ mãn của Cảnh Tuyền cùng Giang Đô quận chúa. . .
Tào Nghị trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Phàm bày ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, trong lòng không khỏi khâm phục sát đất. Da mặt cần phải dày đến thế nào mới phát ngôn được câu vô sỉ như thế?
Tiêu Phàm thần sắc trang nghiêm nói:
- Tào đại ca, đã ăn lộc vua ban, đương nhiên phải vì vua phân ưu, bệ hạ nghiêm chỉ điều tra án này, chúng ta cần tận tâm tận lực làm tốt, nhất định phải bắt lấy hung thủ hành hung người kia, ban ngày ban mặt, dưới chân thiên tử, vương pháp để đâu. . .
Tào Nghị ngây người cả nửa ngày, hai mắt trợn tròn, thật lâu sau, mới thở dài nói:
- Thật không nghĩ tới đại nhân là người "trọng nghĩa" như thế, lúc trước tại Giang Phổ huyện ngài là con rể Trần gia, nếu lúc ấy ta biết được cách làm người của ngài, ngài khẳng định tới không được kinh sư, càng không nói đến việc làm quan. . .
- Vì sao?
- Ngài khẳng định bị ta đánh chết.
Phủ Trường Hưng hầu ở phía tây thành, chiếm diện tích lớn, Chu Nguyên Chương vì muốn tỏ cho người trong thiên hạ thấy hắn không phải là lãnh huyết Hoàng đế chuyên tàn nhẫn giết chóc khai quốc công thần, cố ý ban cho Trường Hưng hầu Cảnh Bỉnh Văn một tòa đại trạch, bày tỏ thánh ân.
Chỉ có điều người trong thiên hạ đều rõ ràng, cái gọi là khai quốc công thần, không bị tru sát thì cũng bệnh tử, sống sót tới ngày nay chỉ còn duy nhất Cảnh Bỉnh Văn, nhìn thế nào cũng ra ý tứ tràn ngập châm chọc.
Đương nhiên, Trường Hưng hầu Cảnh Bỉnh Văn trong lòng rõ ràng hơn hết, hắn sở dĩ tránh được đồ đao của Chu Nguyên Chương, là bởi vì tài năng quân sự tương đối bình thường, nhóm võ tướng am hiểu công thành chiếm đất đều bị Chu Nguyên Chương tìm cớ tru sát, may mắn Cảnh Bỉnh Văn tại trên chiến trường lại không thiện về tiến công, mà chỉ giỏi về phòng thủ.
Một võ tướng mà chỉ biết phòng ngự, căn bản không hề có chút uy hiếp với kẻ thống trị.
Cho nên Cảnh Bỉnh Văn sống sót, hơn nữa sống được rất tốt, Chu Nguyên Chương một khi đã không giết hắn, đương nhiên sẽ này ân sủng gấp đôi, bày tỏ thiên tử cũng không phải là bạo quân cay nghiệt vô nhân tính. Việc Cảnh Bỉnh Văn sống sót còn có một ý nghĩa lớn nhất đó là, giống như một tiêu bản sống hướng người trong thiên hạ tỏ rõ ân đức thiên tử.
Trường Hưng hầu Cảnh Bỉnh Văn cũng rất hiểu được điểm này, cho nên từ trước đến nay hắn so với bất kì công huân đại thần nào cũng cẩn thận hơn, giỏi nhìn mặt mà nói chuyện, hiểu được đúng mực tiến thối, thời điểm nên tranh giành thì không tranh, thời điểm nên lui thì lui ngàn dặm, cho dù bị ủy khuất cũng tuyệt không hé răng, đây là một nguyên nhân trọng yếu khác giúp hắn sống sót.
Cho nên thời điểm Tiêu Phàm cùng Tào Nghị dẫn vài tên cẩm y bách hộ đến nhà, Cảnh Bỉnh Văn không vì mình là khai quốc võ tướng khâm phong Hầu tước mà làm dáng, ngược lại thái độ ân cần tự mình nghênh đón, khách khí trong thậm chí mang theo vài phần khiêm tốn mời đám Tiêu Phàm vào phủ.
Cảnh Bỉnh Văn mặc một thân y phục hàng ngày màu xám, thoạt nhìn rất mộc mạc đơn giản, vẻ ngoài khoảng hơn sáu mươi, râu tóc hoa râm, gương mặt vì tháng năm chinh chiến mà có vẻ ngăm đen, một đôi mắt đục ngầu thỉnh thoảng toát ra thái độ già nua tang thương. Cho dù ái tử hắn không hiểu sao bị người đánh thành trọng thương, hơn nữa lại bị ném vào nhà xí, khi đối mặt Tiêu Phàm vẫn có thể duy trì khí độ ung dung Hầu gia, trên nét mặt chỉ có mang theo vài không bi phẫn nhàn nhạt người khác khó lòng phát hiện.
Mời Tiêu Phàm cùng Tào Nghị đến ngồi trong phủ đường, Cảnh Bỉnh Văn trước tiên thở dài.
- Tiêu đại nhân, Tào thiên hộ, bệ hạ mệnh cho nhị vị tra xét vụ án khuyển tử bị đánh, thực là thiên tử hồng ân, cựu thần chỗ này trước tiên cảm ơn thiên tử, cảm ơn hai vị đại nhân.
Dứt lời Cảnh Bỉnh Văn đứng lên, tiến tới trước mặt Tiêu Phàm cùng Tào Nghị vái một cái thật sâu, vẻ mặt trang nghiêm vô cùng.
Tiêu Phàm sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng nâng Cảnh Bỉnh Văn lên, nói:
- Hầu gia khách khí, hạ quan sao dám nhận lễ của Hầu gia? Hầu gia làm hạ quan tổn thọ mất.
Cảnh Bỉnh Văn dài thở dài, vẻ mặt khó hiểu nói:
- Lão phu gia môn bất hạnh, khuyển tử tự dưng bị tai họa bất ngờ, cũng không biết là hỗn đản đáng chém ngàn đao nào làm, dưới chân thiên tử làm việc hung hăng ngang ngược như thế, quả thực trong mắt không còn vương pháp!
Tiêu Phàm cùng Tào Nghị hắc hắc cười gượng.
- Nếu bắt được ác đồ kia, cần phải xẻo trên người hắn một ngàn đao một vạn đao, lão phu nhất định hướng thiên tử xin chỉ, cắt cái trứng chim của ác đồ kia cho chó ăn, mới giải được mối hận trong lòng lão phu!
Cảnh Bỉnh Văn nói xong, nét mặt già nua đã dần dần che kín tức giận.
Tiêu Phàm cùng Tào Nghị lau mồ hôi, hai người không hẹn mà cùng bắt chéo chân, đem ở giữa kẹp chặt. . .
- Hai vị đại nhân làm sao vậy?
Cảnh Bỉnh Văn nhìn Tiêu Phàm cùng Tào Nghị thần thái mất tự nhiên, thắc mắc hỏi han.
- . . . Mắc tiểu!
Hai người trăm miệng một lời nói, tiếp theo lại đưa mắt liếc thoáng nhau, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Không hổ là hảo huynh đệ, ngay cả nói bừa cũng ăn ý như thế.
- Lão phu mang nhị vị đi. . .
- A! Tạm thời không cần, Hầu gia đừng khách khí, vẫn là nói tới việc lệnh lang gặp phải đi, lời nguyền rủa gì gì bỏ qua đã, nếu bắt được hung thủ, nhất định sẽ thông báo Hầu gia, mời Hầu gia tự mình cho hung thủ ăn no quyền cước. . .
Cảnh Bỉnh Văn lại thở dài, nói:
- Theo lời khuyển tử kể lại, đêm đó hắc y nhân thân phận bất minh tránh được tuần tra ban đêm của đinh hộ viện, tiềm nhập phòng ngủ của nó. Sau đó dùng đao dí cổ, hỏi hắn muốn bị đánh hay muốn ăn đao, khuyển tử bị người khống chế, vì thế nói hắn muốn bị đánh. . .
Tiêu Phàm trầm ngâm nói:
- Nói như vậy, lệnh lang bị đánh là do hắn tự nguyện. . .
Tào Nghị vội vàng lớn tiếng ho khan, dùng mắt ra hiệu một cái, Tiêu Phàm quay đầu vừa thấy, Cảnh Bỉnh Văn đã lộ vẻ không vui.
- Tiêu đại nhân, lúc bị người uy hiếp, vì mạng sống, để không kích phát sát tâm của hung thủ, lá mặt lá trái mỗi người đều hiểu, ai ăn no rỗi việc tự nguyện bị đánh?
- Khụ khụ, hạ quan lỡ lời, mời Hầu gia tiếp tục. . .
Cảnh Bỉnh Văn bất mãn trừng mắt nhìn hắn, nói tiếp:
- . . . Sau đó khuyển tử bị hắc y nhân kia đánh bất tỉnh, đợi nó tỉnh lại, phát hiện mình bị người đưa ra ngoài tường phía tây phủ, rồi lại bị đánh choáng váng tới bất tỉnh, cứ như thế lặp lại vài lần. . .
Cảnh Bỉnh Văn nói xong vẻ mặt đã che kín vẻ phẫn nộ.
Tiêu Phàm thần tình bi thống:
- Lệnh lang thật sự là đáng thương. . .
Tào Nghị không chịu kém sụt sịt nói:
- Đúng vậy. . .
- Sinh mệnh lực của lệnh lang cũng rất ngoan cường.
- Đúng vậy. . .
- Hung thủ chỉ đánh hắn, mà không có giết hắn, điều này nói lên. . . Lương tri của hung thủ còn chưa hoàn toàn mất đi.
Tiêu Phàm dùng một bộ quyền uy miệng thốt ra kết luận.
Tào Nghị cuống cả lên phụ họa:
- Đúng đúng, hung thủ hẳn là còn có lương tâm, có thể cứu vãn. . .
Tiêu Phàm mỉm cười hướng Cảnh Bỉnh Văn chắp tay, nói:
- Lệnh lang gặp phải hung thủ thiện lương như vậy, mới nhặt được trở về một mạng, việc vui a, Hầu gia, đây là việc vui a!
Tào Nghị gật đầu:
- Hung thủ thiện lương tâm địa chất phác như thế, quả thực cần phải khen ngợi. . .
- Đúng thế!
. . .
. . .
Ngẩn người cùng trầm mặc một trận, Cảnh Bỉnh Văn nét mặt già nua tái mét trừng mắt nhìn Tiêu Phàm cùng Tào Nghị, lạnh lùng nói:
- Hai vị đại nhân nói xong chưa?
- Ách. . . Xong rồi.
Tiêu Phàm cùng Tào Nghị mặt mang sắc đỏ.
- Hừ! Nói xong rồi thì mời nhị vị di giá tới phòng ngủ khuyển tử, bắt đầu tra án đi.
- . . . Được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...