Đại Minh Vương Hầu



Yến vương rời khỏi Tiêu phủ, trước phòng có chảy một ít máu tươi trong đó có cả Tiêu Phàm lẫn Yến vương.

Lần này bởi vì Tiêu Họa Mi mà xảy ra tranh chấp, hai người đều ngang tay không ai chiếm được tiện nghi của ai cho nên cũng rất ăn ý mà bỏ qua việc này.

Chẳng qua, trong lòng Tiêu Phàm lại hiểu được, trải qua sự tình lần này thì Chu Lệ đã chân chính căm hận bản thân mình rồi. Hắn cùng với Chu Lệ có một ít mâu thuẫn nhưng bất quá cũng không có quan hệ đến lợi ích của bản thân, Chu Lệ là một người lo đại sự cho nên hắn cũng không để ở trong lòng. Nhưng mà lần này thì khác, đứng ở lập trường của hắn mà nói ấu nữ do mình sinh ra lại bị Tiêu Phàm lừa gạt, thù này không thể nói là không sâu.

Thâm thù đại hận, kế tiếp làm sao bây giờ?

Tiêu Phàm cho rằng nên làm gì thì làm đó đi.

Một khi đã quyết tâm đứng về phía của Chu Doãn Văn thì như vậy hắn và Chu Lệ nhất định sẽ trở mặt. Tương lai sớm hay muộn giữa bọn họ sẽ một trận chiến, sớm cũng trở mặt mà muộn cũng trở mặt điều này cũng không khác biệt gì cho lắm.

Cho nên lúc Chu Lệ đi khỏi thì Tiêu Phàm cũng rất bình tĩnh. Đối với hắn mà nói, đây cũng chỉ là một tiết mục xen giữa cuộc sống của hắn mà thôi

Lang trung được mời tới, nhìn vào vết thương trên cánh tay trái của Tiêu Phàm chợt chậc chậc lắc đầu.

Tiêu Phàm nhìn thấy bộ dạng lắc đầu của lang trung, biểu tình chơi hoảng sợ hỏi:
- Không thể nào, chỉ là một vết thương mà thôi, không cứu chữa được sao?

Lang trung vội vàng cười lấy lòng:
- Đại nhân, thảo dân chỉ là đang trách cứ kẻ ác nhân làm người bị thương mà thôi.

Tiêu Phàm: .

Tào Nghị ở một bên hiếu kỳ nói:
- Ngươi như thế nào lại biết được đại nhân bị người khác chém bị thương? Nói không chừng chính bản thân hắn không cẩn thận nên mới làm mình bị thương thì sao?

Lang trung cười hắc hắc nói:
- Chuyện này làm sao có thể được. Nhìn vết thương này mà xem. Có phải kẻ ngốc đâu mà lấy dao tự đâm mình.

Tiêu Phàm vui mừng nói:
- Đại phu vất vả rồi, lát nữa ngươi hãy ra tìm quản gia để lĩnh năm lượng bạc tiền thưởng đi a.

Thực nên kéo Chu Lệ đến, để hắn nghe tiếng lòng của quần chúng nhân dân a.

Lang trung thấy có tiền thưởng mặt mày liền hớn hở, vì vậy việc trị liệu lại càng vô cùng cẩn thận.

Đợi đến khi đại phu bôi thuốc lên chỗ bị thương của Tiêu Phàm thì Tiêu Họa Mi vội vàng đi tới đẩy đại phu qua một bên sau đó ngồi xuống, lau khô nước mắt, không nói một tiếng nào mà băng bó cho Tiêu Phàm.

Nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của nàng, Tiêu Phàm không nhịn được mà quay đầu lại nhìn nàng cười nói:
- Ta không sao đâu, nàng đừng khóc. Trăm ngàn năm về sau đã có một vị học giả chứng minh việc chảy máu sẽ xúc tiến việc trao đổi chất trong cơ thể đối với thân thể của con người thì có lợi vô cùng.

Lang trung ở một bên phản bác:
- Học giả này nói cái gì thế? Đây quả là nói hươu nói vượn mà, huyết cùng khí là căn nguyên của mạng sống, há có thể tổn hại? Càng không nói đến có lợi đối với thân thể…

Tiêu Họa Mi vốn đã ngừng khóc nghe thấy vậy ngay tức khắc liền khóc đến mức hoa lê đái vũ.

Tiêu Phàm liền liếc tên lang trung, lạnh lùng nói:
- Đại phu cảm thấy có hứng thú với đề tài này sao? Đợi một lúc nữa chúng ta sẽ mời ngươi vào ngục tối ở vài ngày. Bản quan có thể tỉ mỉ làm mẫu cho ngươi xem một lần, việc lấy máu trên cơ thể đến cuối cùng là có lợi hay có hại

Lang trung nghe thấy vậy liền sợ tới mức run người, lúc này hắn mới ý thức được mình đang tiếp xúc với đám người Cẩm y vệ giết người không chớp mắt, vội vàng liền nói:
- Đa tạ ý tốt của đại nhân, thảo dân không có hứng thú, thật sự không có hứng thú.

Băng bó xong vết thương, tên lang trung cùng Tào Nghị mọi người lần lượt cáo từ ra về.

Bên trong phòng ngủ, Tiêu Họa Mi ôm chặt lấy thắt lưng của Tiêu Phàm dựa đầu vào lưng hắn mà khóc nức nở, hai tay ôm chặt lấy hắn giống như nếu thả lỏng ra một chút thì Tiêu Phàm sẽ biến mất.

- Họa Mi..


- Ân.
Tiêu Họa Mi khóc thút thít.

- Nàng không thể nới lỏng tay ra một chút sao..
Tiêu Phàm tựa hồ cảm thấy khó chịu.

- Không!
Tiêu Họa Mi nghe vậy liền ôm chặt hơn

- Nhưng mà nếu nàng còn ôm chặt lấy ta thì làm sao ta có thể kéo được cái quần bên trong lên đây…
Khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Phàm bỗng trở nên đỏ bừng.

Một hồi sau, Tiêu Phàm lật người lại giúp nàng lau khô nước mắt, sau đó thở dài nói:
- Nàng cùng phụ thân của nàng….

Họa Mi liền cắt ngang lời hắn nói:
- Nếu ai làm chàng bị thương thì người đó chính là cừu nhân của thiếp, cho dù là phụ thân cũng không ngoại lệ.

Lời nói như chém đinh chặt sắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, khuôn mắt đầy vẻ cố chấp.

Tiêu Phàm liền cảm động đem nàng ôm vào trong lồng ngực, thật lâu sau cũng không nói gì.

- Mẫu thân của thiếp đã bị hắn đối xử lạnh nhạt cho nên đã chết. Thiếp tuyệt đối sẽ không để cho hắn ta làm tổn thương chàng, trên đời này chỉ có chàng…
Tiêu Họa Mi nằm trong lòng hắn, thút thít khóc

Tiêu Phàm nghe vậy liền cảm động than thở:
- Họa Mi…

- Ẩn?

- Sau này nàng đừng cắn người khác nữa như vậy sẽ lưu lại phiền phức rất lớn.

- Vậy thì nên dùng cái gì?

- Đợi lát nữa ta sẽ dạy cho nàng chiêu Liêu Âm Thối.

- Hảo!

*********************
Đốt đèn lên thì thấy Thái Hư đang hát điệu dân gian, lúc la lúc lắc trở về.

Vẻ mặt Tiêu Phàm âm trầm đang ngồi ở nội viện, thấy bộ khoái hoạt như thần tiên của Thái Hư trong lòng không khỏi giận dữ.

Đồ đệ của ngươi hôm nay người ta chém, thiếu chút nữa đã trở thành Dương Quá trong Thần Điêu đại hiệp mà nhà ngươi thân là sư phụ lại ra bên ngoài phong lưu khoái hoạt.

Thái Hư vừa đi vừa ngâm nga, vừa mới đi qua nội đường nương theo ánh trăng liền thấy khuôn mặt của Tiêu Phàm.

Thái Hư ngẩn người:
- Ngươi ngồi ở đây làm cái gì đây?

Tiêu Phàm xụ mặt nói:
- Đếm sao.

Thái Hư hừ nói:
- Thật là thú vị, đếm sao mà có bộ dạng như thế này sao? Dường như nhà ngươi bị người ta chém một đao thì phải?

- Sư phụ thật sự là thần cơ diệu toán. . .

Thái Hư liếc mắt nhìn cánh tay trái của Tiêu Phàm không khỏi chấn động:
- Ngươi thực sự bị người khác chém?


Tiêu Phàm lạnh lùng nói:
- Sư phụ, tục ngữ có nói thầy trò đồng lòng, sắc bén cắt đứt vàng nhưng hôm nay người làm cho ta cảm thấy thất vọng rồi. Đồ đệ ở nhà suýt chút nữa lại bị người ta cầm đao chém chết thế mà người làm sư phụ ngươi lại chạy ra bên ngoài uống rượu.

Nói xong Tiêu Phàm đột nhiên hít hít vài cái liền ngửi thấy trên thân người của Thái Hư truyền đến một mùi son phấn nồng đậm

Tiêu Phàm không khỏi bi phẫn:
- Hơn nữa, ngươi cư nhiên lại đi uống hoa tửu nữa (uống rượu có kỹ nữ hầu). Sư phụ, người khiến cho đồ đệ cảm thấy thương tâm a.

Thái Hư thấy thương thế trên cánh tay trái của Tiêu Phàm quả thật không giống làm bộ. Nét mặt già nua không khỏi đỏ lên, xấu hổ cúi đầu.

Tiêu Phàm đứng lên giọng nói đau xót:
- Sư phụ, người như vậy là không đúng nha ! Đồ đệ ở nhà bị chém thì ngươi đang ở đâu? Ngươi có biết hôm nay thiếu chút nữa là kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh không? Chính ngươi hãy gác tay lên trán mà tự hỏi đi, ngươi xứng đáng làm sư phụ sao? Ngươi có hay không đối với hành vi của mình mà cảm thấy xấu hổ, cảm thấy áy náy hay không? A! Ngươi giấu cái gì trong lòng ngực vậy? Lấy ra đây…

Tiêu Phàm vươn tay vào lồng ngực của Thái Hư, đem cái vật màu đỏ đỏ rút ra. Nương theo ánh trăng liền thấy vẻ mặt không khỏi phẫn nộ.

- Yếm? Ngươi… Sư phụ a, tại sao tại sao càng ngày người lại càng sa đọa như thế? Đã đi uống hoa tửu rồi thì thôi ngươi lại còn cư nhiên đóng gói đem cái này về ? Ngươi đã hơn một trăm tuổi rồi như thế nào lại còn phong lưu hơn so với đồ đệ a? Làm người có thể chính trực hơn một chút không? Đi ra ngoài địa phương kia chơi bời, ngươi không sợ bị nhiễm bệnh sao? Tương lai nếu người bị bệnh hoa liễu mà chết đi thì người kêu đồ đệ như ta đây nên viết cái gì trên bia mộ của người đây hả?

Thái Hư bị Tiêu Phàm trách mắng nét mặt già nua không khỏi đỏ lên, cúi đầu thật sâu cẩn thận nói:
- Mạc cốt toán mệnh...

- Thuận tiện còn cùng cấp dịch vụ đe dọa rất chuyên nghiệp, đúng không?"

Quả thực Tiêu Phàm đối với vị cực phẩm sư phụ này bó tay rồi.

Thái Hư cười gượng, hai tròng mắt vòng vo vài cái, liền nhanh chóng bước chân đi ra cửa.

- Chậm đã! Đưa cái yếm kia cho ta tịch thu ! Quả thực già mà không kính nhưng tâm lý lại biến thái như vậy, lớn một đống tuổi rồi mà đi chỗ đó

Tiêu Phàm chính khí lẫm liệt đoạt lấy cái yếm trên tay của Thái Hư sau đó hung hăng trừng mắt liếc :
- Nguyên lai là mùi vị này sao?

Thái Hư…..

Thái Hư xấu hổ đi vào nội viện, thần sắc rất uể oải

Ban ngày Tiêu Phàm bị nghẹn một bụng đầy oán khí cuối cùng cũng phát tiết ra được, tâm tình lập tức bình phục lại.

Tâm tình bình phục lại hắn liền chợt nghĩ đến một vấn đề, mình có nên đi học võ công cao thâm không a?

Càng tiến vào sâu vào trong triều đình càng có cảm giác tánh mạng này không bảo đảm trong vẻ hòa hợp yên bình còn ẩn chứa ánh đao bóng kiếm. Mà bản thân chỉ vẻn vẹn dựa vào chiêu “hiện nhũ nhất chỉ” xem ra là khó bảo toàn được tánh mạng, xem ra cần phải luyện tập võ công cao thâm đi.

Nếu mình biết được võ công thì ít nhất hôm nay cũng không bị thương, mà nói không chừng có khi hôm nay đã đuổi giết được đám thị vệ của Yến vương, cần gì phải mang thương tích trên mình nữa.

Nghĩ đến đây tinh thần Tiêu Phàm liền chấn động, thầm nhủ nhất định phải học võ! Nhất định phải học võ! Vì bảo toàn tính mệnh cho ngày sau thì bản thân phải có cái thế thần công mới được.

Quay đầu nhìn bóng lưng của Thái Hư đang đi dần vào sương phòng, Tiêu Phàm cao giọng nói:
- Sư phụ, chậm đã! Đồ nhi có việc tìm người…

Thái Hư xoay người lại lắc đầu, vẻ mặt suy sụp nói:
- Vô lượng thọ phật, bần đạo đã không còn cái yếm nào nữa rồi.

- Đồ nhi không nói chuyện cái yếm, đồ nhi muốn tán gẫu với sư phụ về vấn đề võ công.

- Có ý gì?

- Gần đây đồ nhi đặc biệt có lòng cầu tiến đột nhiên muốn nhờ sư phụ người dạy cho vài chiêu võ công cao siêu.

Tiêu Phàm làm ra bộ dạng lấy lòng.

Thái Hư ngây người ra một lúc, sau cả nửa ngày hắn mới kịp phản ứng liền đi tới trước mặt Tiêu Phàm, tiếp theo hắn ngửa mặt lên trời cười dài, trong tiếng cười lộ ra một cỗ hãnh diện không gì có thể so nổi.

- Vì sao sư phụ lại bật cười?

- Ha ha ha ha! Đưa cái yếm lại đây cho ta.

***************
Hoàng cung, bên trong Võ Anh điện

Lúc này Chu Nguyên Chương đang nhắm mắt dưỡng thần, gương mặt già nua lộ ra vẻ mệt mỏi

Gần đây hắn càng cảm thấy lực bất tòng tâm, sau khi tru diệt Hồ Duy Dung, Chu Nguyên Chương đã xóa bỏ chức tể tướng tồn tại cả ngàn năm. Tất cả mọi sự việc lớn nhỏ trên triều đình đều do Hoàng đế quyết, khi đó mỗi hắn ngày đều phải xử lý cả trăm công nghìn việc đều cũng ứng phó được. Nhưng hôm nay thì khác, thể lực cùng tinh lực của hắn đã không bằng ngày trước nữa, mỗi ngày chỉ có thể xử lý các việc quốc sự quan trọng còn những việc nhỏ khác thì giao cho Chu Doãn Văn ý kiến phúc đáp (trả lời)

Hắn cho bản thân mình giảm một chút áp lực, hơn nữa thừa dịp bản thân hắn còn sống bắt tay vào dạy dỗ Chu Doãn Văn, dạy cho Chu Doãn Văn biết thế nào là trị quốc, xử lý công việc triều chính ra sao.

Không ai sinh ra đã làm Hoàng đế liền. Đế quốc Đại Minh rộng lớn như vậy, phàm là thăng quan hạ chức, cân bằng quyền thế, nông canh thủy lợi, quân sự chính trị đều do Hoàng đế quyết định. Nếu không có Chu Nguyên Chương đích thân chỉ dạy, Chu Doãn Văn trẻ tuổi sao có thể đảm đương chức vụ Hoàng đế?

Người ngoài nhìn vào Hoàng đế đang ngồi trên long ỷ nhìn xuống đám quan lại hướng đến hắn bái lạy, nhìn có vẻ phong quang vô cùng nhưng thực ra chỉ có bản thân Hoàng đế mới có thể hiểu được, sau cái vẻ phong quang ấy thật ra lại dấu vẻ mệt mỏi vô cùng.

Sau long ỷ, Chu Doãn Văn đang nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương cho Chu Nguyên Chương, trên mặt Chu Nguyên Chương lộ ra thần sắc vô cùng thoải mái.

- Doãn Văn, nghe nói cánh tay của Yến vương bị thương, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Động tác Chu Doãn Văn thoáng dừng lại, sau đó lại tiếp tục xoa đầu cho Chu Nguyên Chương nhẹ nhàng đáp:
- Nghe nói là cùng Tiêu Phàm xảy ra xung đột.

Lông mày Chu Nguyên Chương nhăn lại:
- Tại sao lại là Tiêu Phàm? Người này lại gây ra chuyện gì rồi? Từ lúc hắn tiến vào triều đình chuyện gì xảy ra cũng dính líu đến hắn, xem ra thần tử này rất không an phận.

Chu Doãn Văn nghe thấy ngữ khí bất mãn của Chu Nguyên Chương liền vội vàng cười:
- Hoàng tổ phụ chuyện này không trách được Tiêu Phàm, Tứ hoàng thúc đã khiêu khích hắn trước, lại dẫn theo thị vệ xông vào trong phủ của Tiêu Phàm. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà đám thị vệ của Tứ hoàng thúc rút đao chém Tiêu Phàm, sau đó Tứ hoàng thúc thấy sự tình bất hảo vì vậy mới tự làm bị thương để bồi tội lại.

Vốn Chu Doãn Văn muốn đem sự tình của Thường Ninh công chúa nói ra nhưng lời nói vừa ra đến bên miệng lại đột nhiên nghĩ đến ân oán của Tứ hoàng thúc và Thường Ninh công chúa. Nếu lúc này nói cho Hoàng tổ phụ biết chuyện của Thường Ninh công chúa nhất định thì sự tình sẽ trở nên ầm ĩ hơn, vì vậy Chu Doãn Văn đành nhịn xuống không nói ra chuyện này.

Chu Nguyên Chương trầm mặc một lát rồi chậm rãi nói:
- Yến vương làm Tiêu Phàm bị thương trước?

- Phải, Hoàng tổ phụ

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Cái này …. Tôn nhi không biết.

Chu Nguyên Chương thở dài:
- Lệ nhi này cũng thật là, nguyên lai thấy hắn lập vô số chiến công, uy chân bắc nguyên, thậm chí trẫm cũng phải khen ngợi hắn nhưng thật không ngờ rằng hắn lại ngang ngược như thế dám mang theo thị vệ xông vào trong nhà mệnh quan triều đình hơn nữa lại còn ngang nhiên làm tổn thương đại thần nữa. Chẳng lẽ hắn tại Bắc bình cũng ngang ngược như thế này sao?

- Tôn nhi không biết

- Doãn Văn, hãy lấy danh nghĩa của trẫm. Thứ nhất nghiêm khắc trách phạt Yến vương, ra lệnh cho hắn phải tự bế môn tư quá (suy nghĩ lỗi lầm đã gây ra). Thứ hai ban thưởng cho Tiêu Phàm trăm lượng hoàng kim, không cần phải nói rõ nguyên nhân

- Dạ

Sau một hồi Chu Nguyên Chương lại hỏi:
- Hôn sự của hoàng tỷ ngươi cùng với Cảnh Tuyền bên Khâm Thiên giám đã chọn ra ngày nào chưa?

Trong lòng Chu Doãn Văn thầm than nhưng vẫn trả lời:
- Đã chọn được ngày, bên Khâm Thiên giám đã chọn được hai ngày, một là đầu tháng bảy, hai là ngày mười tám tháng bảy. Hai ngày này đều là ngày tốt đều thích hợp cho việc thành thân.

Chu Nguyên Chương gật đầu nói:
- Vậy thì chọn ngày đầu tháng bảy đi

Chu Doãn Văn kinh ngạc hỏi:
- Đầu tháng bảy sao? Hoàng tổ phụ từ đây đến đầu tháng bảy chỉ còn có mười ngày như vậy có phải là… Quá vội vàng không?

Chu Nguyên Chương than thở lắc đầu:
- Không vội đâu, chọn ngày đầu tháng bảy đi, lệnh cho Lễ Bộ thượng thư Trương Ấu mau tranh thủ thời gian để chuẩn bị đi.

Gần đây thân thể Chu Nguyên Chương hư nhược, hắn cũng không biết bản thân của chính mình có thể sống qua tháng bảy này không? Đối với trưởng nữ luôn luôn được sủng ái này Chu Nguyên Chương cũng hy vọng trước khi mình xuống lỗ cũng có thể thấy được ngày vui của nàng.


Trong lòng Chu Doãn Văn nặng trĩu, bụng đầy tâm sự.

Mười ngày nữa hoàng tỷ sẽ thành thân với Cảnh Tuyên nhưng… không phải nàng thích Tiêu thị độc sao? Hoàng tỷ gả cho người nàng không thì thì sau này nàng sẽ có thể sống vui vẻ sao?

************************

- Ngươi có biết, kẻ khác muốn bái ta làm thầy cũng không phải là dễ dàng a?
Thái Hư vuốt vuốt chùm ra, cảm thán nói

Tiêu Phàm lắc đầu:
- Không biết, ta chỉ biết làm đồ đệ cũng không dễ dàng

Thái Hư liếc hắn rồi hừ lạnh nói:
- Cái gì mà làm đồ đệ không dễ dàng.

Tiêu Phàm thở dài:
- Chúng ta không giống nhau, ta dám cam đoan trên đời này không có một kẻ sư phụ nào thiếu đạo đức hơn ngươi, dám đi đào bạc của đồ đệ, còn đào một hơi ba nghìn lượng a.

Khuôn mặt Thái Hư đỏ lên, sau đó giận quá hóa thẹn gào lên:
- Không phải chỉ có ba nghìn lượng bạc thôi sao? Hiện nay ngươi cũng là mệnh quan của triều đình rồi, còn có thể không có tiền đồ sao? Chỉ cần ngươi ho khan vài tiếng thì cũng có bạc, một chút bạc như thế mà cũng keo kiệt, cái đồ thấy tiền là sáng mắt. Không phải, ngươi thấy tiền thì lỗ nhị cũng mở ra, không, không thể kêu là mở được, cái này quả thực chính là giận quá mà phóng ra…. (cái này mọi người tự hiểu nhé)

Tiêu Phàm thầm lau mồ hôi, cùng với vị sư phụ này đấu công phu mồm mép thì không sáng suốt rồi.

- Sư phụ…. Thiên đề hiếm thấy.
Tiêu Phàm nhanh chóng cắt ngang không cho Thái Hư thao thao bất tuyệt nữa.

Thái Hư ngẩn người:
- A? Hiếm gặp sao? Vừa rồi nói đến chỗ nào rồi?

- Người nói làm sư phụ cũng không dễ dàng, đồ nhi cũng chấp nhận.

Thái Hư vừa lòng cười:
- Trẻ nhỏ dễ dạy. Tử bất giáo phụ chi quá, giáo bất nghiêm sư chi đọa(**)… Ngươi hãy nhìn xem, sư phụ bao tuổi rồi mà cũng chịu nhiều áp lực nha
** "Không dạy dỗ con cái là lỗi của cha,
Dạy mà không nghiêm khắc là lỗi của thầy."

Khuôn mặt già nua của Thái Hư nổi lên vài phần chua xót. Ánh mắt trở nên sâu xa, thâm trầm
Thái Hư thu hồi ánh mắt lại, vẻ mặt tràn đầy tình cảm nhìn Tiêu Phàm:
- Ngươi biết hàm nghĩa sư phụ sâu sắc cỡ nào rồi chứ?

Tiêu Phàm lộ ra vẻ cảm động, gật gật đầu:
- Đã biết… Sư phụ người không phải là đèn đã cạn dầu a.

Thái Hư…..

Đang lúc cùng Thái Hư luận bàn võ công để phòng thân thì bên ngoài đại môn lại truyền đến một hồi náo động.

Sau đó phịch một tiếng, Trương quản gia té xuống đất. Một bóng người chạy nhanh vào, hướng nội viện Tiêu Phàm chạy đến

Tiêu Phàm nhíu mày, trong lòng nổi giận.

Phủ trạch của lão tử đã xảy ra chuyện gì? Có ngươi ngang ngược dám vô lễ xông vào sao, hay là khắp kinh sư này các người cho rằng lão tử Cẩm y vệ Đồng tri chỉ là một nắm bùn sao? Ai muốn khi dễ cũng được à?

Trước đó Chu Lệ đã xông vào, hiện tại lại có người xông vào. Tiêu Phàm đang suy nghĩ có nên tìm một cái cớ để thu thập đám đại thần trong kinh này hay không, để lập up phong cho bản thân mình.

Bóng người xông vào ngày càng gần, Tiêu Phàm tập trung nhìn, khi nhìn thấy thì cơn giận dữ trong lòng bỗng biến mất.

Đối với nữ nhân xinh đẹp hắn sẽ không ngại để cho xông vào, chẳng những không ngại ngược lại hắn lại rất hoan nghênh.

Đi vào chính là một cô nương, nàng mặc một bộ cung trang, hai tóc được bới cao lên, diện mạo vô cùng xinh đẹp.

Thần sắc của cô nương vô cùng lo lắng, chạy được vài bước liền thấy bóng dáng của Tiêu Phàm lập tức vẻ mặt liền vui mừng. Nàng chạy nhanh đến trước mặt Tiêu Phàm cúi người thi lễ :
- Tỳ nữ Mặc Ngọc, ra mắt Tiêu đại nhân.

Tiêu Phàm gãi đầu, mờ mịt nói:
- Ta đã gặp qua ngươi chưa nhỉ?

Mặc Ngọc….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui