Thái Hư thấy Tiêu Phàm đánh thích khách như thế dù suy yếu mà vẫn vui mừng nở nụ cười.
- Đồ đệ, thôi, ngươi dừng lại đi, cẩn thận sát sinh, ngươi có tâm làm giúp vi sư bớt giận, vi sư ta đã rất vừa lòng
Tiêu Phàm ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn hung hăng đánh thích khách.
- Đồ đệ, dừng tay đi, sư phụ ta không ngại, ngươi đừng đánh nữa, lưu cái người sống quan trọng hơn. Ngươi xả giận cho sư phụ, sư phụ rất là cảm kích, có đồ nhi thế này thật là không uổng công
Lời còn chưa dứt, Tiêu Phàm vừa đánh vừa thô bạo lệ kêu lên:
- Vương bát đản! Ngươi bồi tiền cho ta! Đây là đồ ăn khuya ta mang cho Họa Mi, toàn bộ ném vào người ngươi, ngươi bồi cho ta!
Thái Hư cứng lại, tiếp theo hai mắt đẫm lệ.
Vài canh giờ sau sự kiện ám sát, trời đã sáng choang.
Vừa mới tan triều, Chu Nguyên Chương đang đổi long bào, Khánh Đồng quỳ gối phía sau hắn, cẩn thận xoa nếp long bào bị gấp khúc.
Chu Nguyên Chương đứng trước gương đồng, làm như không chú ý hỏi:
- Đêm qua kinh sư không yên tĩnh nhỉ?
Khánh Đồng tay run lên, vội vàng nói:
- Bệ hạ ở thâm cung mà mọi sự trong thiên hạ vẫn rõ như lòng bàn tay.
Chu Nguyên Chương nhìn như bình tĩnh hừ hừ, chậm rãi nói:
- Trong hoàng thành, dưới chân thiên tử, cư nhiên có người ám sát quan viên triều đình, còn có luật pháp sao, còn coi trẫm ra gì không?
Khánh Đồng nghe ra Chu Nguyên Chương đang phẫn nộ, cuống quít quỳ xuống nói:
- Bệ hạ bớt giận
Chu Nguyên Chương phất ống tay áo, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Khánh Đồng, trầm giọng nói:
- Nội cung hoạn quan không được tham gia vào chính sự, không được cùng triều đình quan viên, phiên vương lui tới mật thiết, đây là quy củ trẫm định ra lúc lập quốc, Khánh Đồng có phải ngươi nghĩ ngươi thu hối lộ của đám hoàng tử rồi báo cáo mọi chuyện cho chúng mà trẫm hoàn toàn chẳng biết?
Khánh Đồng như bị sét đánh, tức khắc sụp lạy liên tục, run rẩy gấp giọng nói:
- Bệ hạ tha mạng, bệ hạ, lão nô biết sai rồi! Lão nô biết sai rồi! Bệ hạ, lão nô hầu hạ ngài như vậy năm, cầu bệ hạ nhìn vào bao năm khổ cực, tha lão nô một . . .
- Đám tiểu vương kia dám ở kinh sư làm gì cũng không cần kiêng kị chính là do đám đại thần nội thị các ngươi chiều hư! Hôm nay bọn họ dám ám sát đại thần triều đình chẳng phải là ngày khác sẽ lấy đầu trẫm sao?
Chu Nguyên Chương nói xong hung hăng vung ống tay áo, không để ý tới Khánh Đồng đang dập đầu như giã tỏi, đi thẳng trở về Võ Anh điện. Khánh Đồng ngẩng đầu, nhìn Chu Nguyên Chương phẩy tay áo bỏ đi bóng dáng, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Không quá lâu, trong cung cẩm y thân quân liền bắt lấy Khánh Đồng, Chu Nguyên Chương hạ chỉ, ngọ môn chém đầu, thay nội quan khác.
Lúc này thái giám thông báo hoàng thái tôn đến thỉnh an. Kính cẩn thỉnh an qua đi, Chu Doãn Văn gấp giọng nói:
- Hoàng tổ phụ, đêm qua Tiêu Phàm ở đường cái kinh sư gặp chuyện, thiếu chút nữa không...
Chu Nguyên Chương nhàn nhạt gật đầu, nói:
- Việc này trẫm đã biết.
(Đoạn này nguồn text thiếu nên ta chém thêm tí cho đủ nội dung)
- Hoàng tổ phụ, có lệnh cho Cẩm Y vệ nghiêm tra chủ mưu không?
Chu Nguyên Chương hai mắt chăm chú nhìn hắn, sau nửa ngày mới đầy thâm ý nói:
- Tôn nhi, Tiêu Phàm gặp chuyện cần phải tra rõ sao?
- Đương nhiên phải tra.
Chu Doãn Văn thẳng lưng, trầm giọng nói:
- Người này mắt vô vương pháp, hoàng tổ phụ, Đại Minh ta từ khi lập quốc đến nay chưa bao giờ có đại thần gặp chuyện việc, đặc biệt là tại kinh sư, đây quả thực là đại nghịch bất đạo! Đêm qua nếu không có sư phụ Tiêu Phàm ra sức mở một đường máu, nói không chừng Tiêu Phàm sớm bị giết rồi, chủ mưu kiêu ngạo như thế, coi luật pháp Đại Minh ta là gì? Xem hoàng uy Chu gia chúng ta là cái gì?.
Chu Doãn Văn càng nói càng tức, khuôn mặt tuấn tú căng ra đến mức đỏ bừng, ngực phập phồng, hít thở dồn dập.
Chu Nguyên Chương lẳng lặng nhìn vào hắn, ánh mắt có chút ảm đạm, hắn tự giễu như cười cười, nói:
- Tra? Tra như thế nào? Tra ra rồi thì sao?
Chu Doãn Văn bước về phía trước một bước, trầm giọng nói:
- Đem ra công lý!
Chu Nguyên Chương lạnh lùng nói:
- Chứng cớ đâu? Ngươi có chứng cớ sao?
- Cẩm Y vệ không phải bắt được một thích khách còn sống sao?
Chu Nguyên Chương chậm rãi lắc đầu nói:
- Tên thích khách kia mặc dù còn sống, kỳ thật cũng như chết. Theo Cẩm Y vệ hồi báo, đám thích khách kia thất bại liền tự sát, đây rõ ràng là tử sĩ người nào đó nuôi dưỡng, cho dù thích khách kia còn sống cũng không có khả năng moi ra được điều gì hữu dụng từ miệng hắn.
- Vậy chẳng lẽ chuyện này quên đi như vậy sao? Chẳng lẽ để chủ mưu tùy ý nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao?
Chu Doãn Văn tức giận đến toàn thân run rẩy, Tiêu Phàm là bằng hữu, tối hôm qua thiếu chút nữa bị người hại chết, hắn là hoàng thái tôn cao quý mà báo thù cho bằng hữu cũng không làm được, điều này làm cho Chu Doãn Văn cảm thấy vạn phần phẫn nộ.
Chu Nguyên Chương nhìn hắn thật sâu, thình lình nói:
- Doãn Văn. Kỳ thật trong lòng ngươi đã sớm rõ ràng ai là chủ mưu đúng không?
Chu Doãn Văn cả kinh, lập tức cúi đầu, im lặng không nói.
Có sự tình tựa như một tầng cửa sổ mỏng manh, đâm hay không đâm nó không có gì khác nhau, có hay không chứng cớ cũng không quan trọng, giữa người với người cũng là như thế, chỉ có cách một tầng mỏng manh mà thôi, đâm vào chẳng khác nào xé rách mặt.
Chu Nguyên Chương thở dài nói:
- Hắn dám phái người ám sát Tiêu Phàm, đã nói lên hắn rất yên tâm với tử sĩ của mình. Vô luận có thành công hay không, những tử sĩ cũng không biết bán đứng hắn, không có chứng cớ, trẫm cũng không thể bắt hắn. Toàn triều văn võ nhìn chằm chằm vào trẫm, nếu trẫm vô lí ra tay thì pháp lệnh triều đình làm sau thực thi, huống chi hắn còn là hoàng tử!
Giương mắt nhìn vào Chu Doãn Văn, Chu Nguyên Chương trong mắt tràn đầy thương tiếc:
- Tôn nhi, trên đời này chuyện nói thì rất đơn giản, nhưng chân chính làm ra thì không đơn giản. Cái gọi là giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền lời này dùng ở dân gian còn được, nhưng dùng vào triều chính quốc sự thì không được. Triều đình lớn như vậy, giang sơn xã tắc lớn như vậy, các mối quan hệ, thế lực, rắc rối khó gỡ, dắt một mà động toàn thân, không phải ngươi hôm nay chém ta một đao, ta ngày mai chém lại đơn giản như thế. Có đôi khi ăn quả đắng cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, thời cơ chưa tới, thời thế không được, không thể nào động vào đối phương.
Chu Doãn Văn nhìn thẳng Chu Nguyên Chương, thần sắc có chút suy nghĩ.
Chu Nguyên Chương không nhẹ không nặng gõ gõ bàn, nói:
- Nhìn mọi chuyện đều phải xét đến căn nguyên, Tiêu Phàm gặp chuyện việc, căn nguyên ở đâu?
Chu Doãn Văn nói:
- Phiên vương tại kinh sư làm xằng làm bậy, chỉ cần không có chứng cớ trực tiếp là không thể bắt hắn, chỉ có thể coi như không có chuyện gì. Bởi vì hắn biết hoàng tổ phụ không thể định tội hắn.
Chu Nguyên Chương lắc đầu cười nói:
- Xem ra ngươi hiểu không đủ sâu, với hắn đây cũng là một cách thăm dò ngươi. Tiêu Phàm mới làm quan, ám sát một tiểu quan ngũ phẩm với hắn mà nói không coi là cái gì. Nếu Tiêu Phàm chết coi như ngươi mất đi một sự giúp đỡ đắc lực, trẫm nếu vì một quan ngũ phẩm mà gây chiến đã nói lên đã có tâm đề phòng phiên vương, như vậy hắn có thể nghĩ biện pháp tự bảo vệ mình khi trẫm tước phiên. Ám sát Tiêu Phàm trăm lợi mà vô hại sao lại không làm?
Chu Doãn Văn líu lưỡi nói:
- Một sự kiện ám sát bình thường còn có thâm ý phức tạp vậy? .
Chu Nguyên Chương thở dài:
- Làm thần tử như bước đi trên lớp băng mỏng, kẻ làm vua há không phải như thế? Doãn Văn a, hoàng đế không phải dễ làm như vậy, ngươi trước phải có ánh mắt đủ nhạy bén, mặc kệ chuyện gì ngươi cũng phải liếc mắt là nhìn rõ ý tứ ẩn hàm chân chính đằng sau, như vậy ngươi mới có thể đứng ở thế bất bại.
Chu Doãn Văn khom người nói tiếp:
- Hoàng tổ phụ, chuyện này nên xử trí thế nào cho tốt? Không thể thật sự không quan tâm đi?
Chu Nguyên Chương nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi nói:
- Tiêu Phàm tối hôm qua bị sợ hãi, ngẫm lại mấy ngày nay, Tiêu Phàm cũng đủ khổ sở, Đinh Sửu khoa án hắn xử lý rất khá, rất hợp í trẫm. Trẫm sẽ thưởng cho hắn, coi như hắn được tiện nghi lần này, trẫm sẽ không hỏi hắn xử lí ra sao.
Chu Doãn Văn ngạc nhiên nói:
- Tiêu Phàm hắn nên làm sao?
Chu Nguyên Chương có chút cao thâm cười cười, khoan thai nói:
- Tiêu Phàm là người thông minh, người thông minh biết chuyện gì không nên làm, cũng biết hắn nên muốn cái gì.
Chu Doãn Văn đi rồi, Chu Nguyên Chương một mình ngồi ở long án, thần tình cười trên mặt dần dần trở nên tái mét.
Ánh mắt dần sắc bén lên bắn ra tinh quang, hai tay nắm chặt, lại buông ra, lại nắm chặt...
Rốt cục, hắn nhắm mắt, tựa đầu tựa lưng vào ghế, thần sắc mỏi mệt cùng cực, thở hắt ra một hơi thật dài, miệng thì thào tự nói:
- Lệ nhi, ngươi đến cùng muốn làm gì? Ngôi vị hoàng đế này cũng không phải của ngươi a! Ngươi thử để làm gì chứ!
(Mấy chương này nguồn text hơi bị lởm nên nội dung không được mạch lạc lắm, thứ nữa là tên nhân vật hơi loạn chút)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...