Đại Minh Trong Rương


Công Nguyên năm 1627, năm Thiên Khải thứ bảy, Thiểm Tây, huyện Trừng Thành.

Tri huyện Trừng Thành là Trương Diệu Thải đang ngồi ở đại đường huyện nha, lật xem sổ sách sư gia đưa lên, mày nhăn lại, vẻ mặt khó chịu: "Thuế má các thôn còn nợ vẫn chưa thu về sao? Phía trên đang hối lắm rồi đấy."

Sư gia vội vàng cười làm lành: "Huyện tôn đại nhân, Thiểm Tây hạn hán, đất cằn ngàn dặm, dân chúng lầm than, trong tay dân chúng thật sự không còn lương, hối thế nào cũng không thu được, cái này gọi là [không thể tránh được ]."

Hắn nhấn mạnh bốn chữ [không thể tránh được], phối hợp với vẻ mặt khoa trương trông cũng rất buồn cười.

Trương Diệu Thải biết tên sư gia này thường hay thêm mấy từ tổng kết quái lạ vào cuối câu, cũng không thèm để ý, chỉ lầm bầm nói: "Chúng không có? Trong tay bọn thấp hèn đấy lương thiếu gì, chúng giấu đi, không muốn nộp thuế mà thôi."

Sư gia xấu hổ: "Đang hạn hán mà..."

Trương Diệu Thải: "Năm kia cũng hạn, năm ngoái cũng hạn, vậy mà đều có thể thu được lương, nhưng hạn hán năm nay lại không thu được?"

Sư gia: "Hạn hán năm đầu là mọi người vẫn còn tồn lương.

Hạn hán năm thứ hai, đập nồi bán sắt bán đồ trong nhà miễn cưỡng cũng nộp thuế đủ.

Đến năm thứ ba còn tiếp tục hạn hán.

.

.Vậy thì thành tai nạn chết người rồi, đâu còn gì mà nộp thuế nữa? Cái này gọi là [sự bất quá tam].

Trương Diệu Thải lườm hắn: "Thì sao? Ngươi còn nói giúp cho bọn thấp hèn đó nữa? Ngươi thu của chúng bao nhiêu chỗ tốt, dám thêu dệt xằng bậy ở bên tai bản quan?"


Sư gia hoảng sợ rồi: "Khởi bẩm huyện tôn đại nhân, tiểu nhân có thu chỗ tốt gì của họ đâu, họ đã sắp sống không nổi nữa rồi, đào đâu ra tiền mà đút lót cho tiểu nhân chứ? Thật sự là.

.

.

Tiểu nhân.

.

.không thể không nói giúp cho họ một câu được.

Cái này gọi là [lương tâm phát hiện]."

Trương Diệu Thải "hừ" một tiếng, không để ý tới sư gia nữa, mắt đảo láo liên, liền quay sang nói với nha dịch: "Mấy người các ngươi, tổ chức một đội ngũ, đi giục thuế má cho ta...ừm...Ta xem, thôn Cao gia, thôn Vương gia, thôn Trịnh gia...!Mấy thôn này năm nay nộp thuế lên ít nhất, các ngươi phân mấy đội, đi đến mấy thôn này một chuyến đi.

Nhớ kỹ, đám thấp hèn này rất thích khóc than, rõ ràng trong nhà cất giấu lương thực, nhưng sống chết không chịu nộp thuế, gặp loại người này phải mạnh tay, đánh chết cho ta."

Bọn nha dịch nhao nhao dạ vâng.

Sư gia kinh hãi, liền ôm lấy chân Trương Diệu Thải, khóc toáng lên: "Huyện tôn đại nhân, không được, không được đâu, dân chúng đã khổ lắm rồi, ép họ nữa, chỉ sợ sẽ ép lương dân làm phản.

Cái này gọi là [quan bức dân phản]."

"Cút cho ta, lão tử chịu đủ mấy trò điên khùng của ngươi rồi." Trương Diệu Thải co chân đá vào đũng quần của sư gia, làm hắn ngã lăn ra đất, ôm đũng quần co lại như con tôm luộc.

*****

Mặt trời chiều ngã về tây, mặt đất trải một màu vàng.

Cao Nhất Diệp kéo lê thân thể mỏi nhừ về thôn Cao gia.

Trong rổ trúc là thành quả vất vả hôm nay của nàng, gần nửa rổ vỏ cây, rễ cỏ, rau dại.

Mấy thứ này cộng thêm số trứng luộc còn thừa lúc ban ngày, khẳng định ngày mai có thể được no bụng.

Nghĩ vậy bước chân nàng cũng thoải mái hơn.

Thôn dân khác cũng đang lũ lượt về thôn, mỗi người đều mang về một rổ cỏ dại vỏ cây, thấy Cao Nhất Diệp, không ít người phất tay chào hỏi nàng, cảm ơn nàng đã cho mọi người được ăn trứng gà.

Cao Nhất Diệp vừa bắt chuyện với các thôn dân, vừa đi đến trước cửa nhà mình, sau đó mở ra chốt cửa.

Cửa mở ra, một tiếng "ầm", một đống không biết bao nhiêu gạo trắng hạt tròn như quả trứng, đường kính trên nửa thước, đổ tràn xuống trước mặt nàng.


Cao Nhất Diệp bị doạ cho giật mình, chỉ kịp lui về phía sau nửa bước nhưng vẫn bị hạt gạo khổng lồ đuổi theo sát, mắt thấy sắp bị bao phủ thì trên bầu trời, một bàn tay khổng lồ thò xuống, nhẹ nhàng ngăn ở trước mặt nàng, cản lại số gạo đang chảy xuống.

Nhưng Cao Nhất Diệp vẫn bị hạt gạo chui ra từ kẽ ngón tay làm chân mất thăng bằng và ngã chổng vó.

Nàng thoáng thất thần, ngỡ ngàng nhìn bên cạnh mình.

Gạo!

Hat gạo khổng lồ.

Mỗi hạt gạo đều dài hơn nửa thước, chỉ một hạt thôi sợ phải nặng tới trăm cân.

Nàng đang ngỡ ngàng không biết đã xảy ra chuyện gì, liền thấy bầu trời trên đỉnh đầu mình, mơ hồ xuất hiện khuôn mặt của thiên thần đại nhân, trên mặt còn nở nụ cười, trong nháy mắt lại biến mất ở trong tầng mây.

Cao Nhất Diệp hiểu ra, là thiên thần đại nhân đang giỡn với mình, y chất đầy nhà mình bằng những hạt gạo khổng lồ, chờ khi mình mở cửa sẽ bị giật mình.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, bản thân nàng cũng không nhịn được mà bật cười khúc khích.

Bị chìm ở giữa nhiều gạo trắng "khổng lồ" như vậy, đó là chuyện chỉ nằm mơ mới nghĩ đến trong mấy năm liền hạn hán, không ngờ lại xuất hiện với một phương thức như vậy, rất khó mà không vui cho được, ngay cả nỗi đau vì mất mẫu thân cũng tiêu tan trong chốc lát.

Nàng lại la lên, hàng xóm lập tức chạy tới vây quanh.

Tiếp theo liền vang lên tiếng kinh hô của mọi người: "Gạo, gạo to quá."

Cao Sơ Ngũ trẻ tuổi khoẻ mạnh vội vàng chạy tới cố gắng đẩy ra một vòng gạo bên cạnh nàng, giúp nàng thoát ra khỏi đống gạo.

Thôn trưởng cũng chạy qua đây trước tiên, tiếp theo là 42 người cả thôn, tất cả lại tập trung ở cửa nhà Cao Nhất Diệp.

Mọi người nhìn từng hạt gạo to như cái cối xay, nhất thời lâm vào hỗn loạn, cả người như bị mất đi khả năng hoạt động.

Hồi lâu sau thôn trưởng mới nói: "Đây chắc cũng là thiên thần đại nhân ban ân mà thôi? Thế gian không có gạo lớn như vậy."

Cao Nhất Diệp gật đầu: "Thiên thần đại nhân lại còn giỡn với ta, cố ý đổ đầy gạo ở trong nhà, đợi ta mở cửa liền nhấn chìm ta."


Thôn trưởng: "Trò đùa như vậy, thật hy vọng mỗi ngày hắn đều chơi với chúng ta một lần."

Cao Sơ Ngũ cười ngờ nghệch, đưa tay ôm lấy một hạt gạo khổng lồ trên mặt đất, thứ này phải nặng hơn mười cân, ôm lấy cũng rất tốn sức, nhưng hắn ôm vào trong ngực lại không chịu buông tay: "Gạo này chia thế nào? Chúng ta chia mỗi nhà 50 hạt sao?"

Thôn trưởng giận: "Dừng tay! Đặt nó xuống đàng hoàng.

Chúng ta còn chưa biết gạo này chỉ ban cho Nhất Diệp hay là ban cho tất cả mọi người.

Nếu chỉ ban cho Nhất Diệp, ngươi cầm lung tung, chọc giận thiên thần đại nhân, muốn bị đập thành thịt vụn như sơn tặc sao?"

Cao Sơ Ngũ quá sợ hãi, hai tay cứng đơ làm gạo rơi xuống đất.

Thôn trưởng chuyển sang Cao Nhất Diệp, hòa nhã nói: "Nhất Diệp, ngươi là một đứa trẻ tốt, nếu thiên thần đại nhân lựa chọn chỉ hiện thân ở trước mặt ngươi, vậy chúng ta cũng chỉ có thể xin ngươi nói với thiên thần đại nhân, phiền ngươi hỏi lão nhân gia hắn, số gạo này...!chúng ta có thể hưởng ké của ngươi, được dùng một ít..."

Hắn đang nói đến đây thì từ phía cửa thôn, đột nhiên vang lên một giọng nói vênh váo tự đắc: "Đám tiện dân thôn Cao gia, ra đây ra đây, mẹ nó đừng có mà trốn ở trong nhà giả chết, thuế các ngươi nợ triều đình khi nào mới nộp?"

Vừa nghe giọng nói này, tất cả thôn dân mặt mày sa sầm, ngay cả đứa bé không hiểu chuyện cũng sợ bụm chặt miệng, không dám khóc một tiếng.

Cao Sơ Ngũ đè thấp giọng nói: "Không xong rồi, nha dịch trong huyện tới."

Thôn trưởng không chút suy nghĩ, lập tức nói: "Nhất Diệp, Sơ Ngũ, với mấy thanh niên, các ngươi lập tức động thủ, chuyển hết gạo vào trong nhà Nhất Diệp đi, rồi đóng cửa cho kỹ.

Ta ra cửa thôn ứng phó nha dịch, mọi người nhớ kỹ, tuyệt đối đừng để chúng thấy gạo trong nhà."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận