Đại Minh Trong Rương


Không mất bao lâu, tất cả 42 người trong làng đều bu quanh quả trứng gà luộc khổng lồ.

42 đôi mắt ngỡ ngàng cùng nhìn chằm chằm vào quả trứng gà.

Dài ba trượng, cao hơn một trượng, một quả trứng cao to khổng lồ.

Mọi người đứng phía trước quả trứng, giống như đứng trước một căn nhà nhỏ.

Nếu như không phải phía trước quả trứng đã lủng một lỗ, có thể nhìn thấy rõ ràng lòng đỏ trứng bên trong, họ căn bản không dám vững tin đây là một quả trứng gà luộc đã được bóc vỏ.

Thôn trưởng thôn Cao gia đứng ở phía trước nhất, trên khuôn mặt phủ đầy nếp nhăn không giấu nổi nghi ngờ: "Nhất Diệp, ngươi mới nói, quả trứng gà luộc khổng lồ này là thiên thần đại nhân ban thưởng?"

Cao Nhất Diệp gật đầu, chỉ tay vào bầu trời: "Chính là vị thiên thần đại nhân đã giúp chúng ta giết đám sơn tặc ngày hôm qua."

Mọi người thôn Cao gia hai mặt nhìn nhau.

Cảnh tượng xảy ra ngày hôm qua giống như còn đang trước mắt, đám tặc tử tội ác tày trời kia bị trọng áp nhìn không thấy đập thành bánh thịt, máu tươi văng tung toé, hình ảnh thật sự quá mức chấn động.

Sau đó chỉ có Cao Nhất Diệp nói, nàng nhìn thấy một thiên thần, vươn tay xuống từ trong tầng mây và đập chết từng tên sơn tặc.

Những người khác thì đều không thấy gì.

Các thôn dân cũng không biết có nên tin lời của nàng hay không.


Không ngờ mới qua một ngày, Cao Nhất Diệp lại lôi đâu ra quả trứng gà lớn như vậy, còn nói là thiên thần đại nhân cho.

Thôn trưởng thở dài: "Nghĩ cho kỹ thì, sự kiện ngày hôm qua ngoại trừ thiên thần đại nhân, còn ai có thể làm được chứ? Mà quả trứng gà khổng lồ ngày hôm nay, ngoại trừ thiên thần đại nhân, càng không ai tạo ra được, cho dù thế gian thật sự có quả trứng lớn như vậy, cũng không có cái nồi to như vậy để nấu."

Mọi người đều gật đầu.

Thôn trưởng: "Nhất Diệp, xem ra thiên thần đại nhân đặc biệt quan tâm tới ngươi, chỉ hiện thân ở trước mặt của ngươi thôi, mà những người khác phúc duyên chưa đủ, vô duyên gặp mặt lão nhân gia hắn mỗi ngày."

Nhất Diệp hơi ngạc nhiên: "Thiên thần đại nhân đặc biệt quan tâm tới ta?"

Thôn trưởng gật đầu: "Lão nhân gia hắn còn có phân phó gì khác không?"

Cao Nhất Diệp suy nghĩ kỹ càng mới đáp: "Hắn chỉ bảo ta ăn, à đúng rồi, hắn còn bảo gọi các hương thân cũng tới ăn đi."

Cao Sơ Ngũ ở bên cạnh thì chép miệng, hắn vừa mới ăn một miếng lòng đỏ trứng to bằng nắm tay, hiện tại còn dính chút vụn trứng ở trên môi, lấy lưỡi liếm môi mình không ngừng, ngay cả chút xíu vụn trứng cũng không muốn lãng phí: "Ta đã ăn một miếng rồi, ăn ngon thật."

Thấy hai người trẻ tuổi đều đã ăn xong, hình như không có việc gì, thôn trưởng cũng không do dự nữa, chỉ tay vào quả trứng gà khổng lồ trước mặt, giọng nghiêm túc nói: "Nếu là thiên thần đại nhân ban thưởng cho chúng ta ăn, vậy ăn đi.

Nhưng mà, không cho phép tranh giành, nếu tranh giành sẽ làm đổ hết ra đất, nghiêm trọng lãng phí lương thực, Sơ Ngũ, ngươi đi lấy dao lại đây cắt!"

"Ta thấy quả trứng gà này chắc cũng phải nặng mấy vạn cân, tổng cộng trong làng có 42 người, mỗi người có thể chia mấy trăm cân, còn dư thì thuộc hết về Nhất Diệp."

Thôn trưởng phân phối cơ bản xong, Cao Sơ Ngũ cũng cầm dao đi tới, mọi người cắt cẩn thận, cân cũng cẩn thận, rất sợ làm rơi một miếng lòng trắng hoặc lòng đỏ trứng, mãi đến khi mỗi người được được chia một đống lòng đỏ, một đống lòng trắng, đem hết xô chậu trong nhà ra mới miễn cưỡng chứa đủ, cả đám liền bắt đầu ăn như hổ đói.

Về phần số dư còn lại, các thôn dân liền hỗ trợ Cao Nhất Diệp khiêng về nhà nàng, bỏ vào bên trong hầm.


Mùa hè nhiệt độ cao, trứng luộc cũng không dễ bảo quản.

Quả trứng to như vậy, ngày mai xác định là sẽ bị hư không ít, nhưng những thôn dân này cũng không suy nghĩ đến chuyện đó, bị hư họ cũng dự định ăn tiếp, chung quy vẫn tốt hơn so với chết đói.

Sau khi ăn xong, các thôn dân cùng nhau quỳ trên mặt đất, hướng về bầu trời cúng bái, cảm ơn thiên thần đại nhân đã ban ân, tiện thể lại cầu thiên thần đại nhân phù hộ, hạn hán sớm ngày kết thúc, mưa thuận gió hoà, ngũ cốc được mùa.

Trong hộp tạo cảnh lại khôi phục bình tĩnh, các người tí hon lại bắt đầu làm việc như thường ngày, công việc của họ chỉ có một: tìm đồ ăn! Lên núi tìm đồ ăn, xuống lòng sông tìm đồ ăn, đào ba thước đất tìm đồ ăn...

Mặc dù mới ăn một bữa no.

Nhưng trứng luộc không dễ bảo quản, họ lại phải bắt đầu lo lắng cho kế sinh nhai ngày mai.

Cao Nhất Diệp cũng lại lần nữa xách rổ trúc, bắt đầu tìm kiếm rễ cỏ trên cát vàng mênh mông như ngày thường.

Có lẽ là vì mới được ăn no, hiện tại nàng bước đi cũng có sức hơn, không trông đáng thương như lúc trước nữa.

Lý Đạo Huyền ngồi ngoài hộp tạo cảnh, lặng lẽ nhìn các người tí hon làm việc, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, rất khó chịu.

Một quả trứng gà không cứu được họ!

Vậy, mỗi ngày cho họ một quả trứng gà?

Chỉ ăn trứng không sẽ dẫn đến thiếu hụt dinh dưỡng thì phải?


Còn phải cho họ chút gạo và rau, thỉnh thoảng phải có thịt nữa.

Đúng rồi, còn phải có muối, người không ăn muối là không được, người tí hon cũng coi như người mà nhỉ?

Vừa nghĩ như vậy, mọi chuyện liền trở nên phức tạp.

Lý Đạo Huyền nghĩ thầm: sao ta giống như đang nuôi một hộp chuột hamster vậy nhỉ?

Chiếu theo sức ăn của 42 người tí hon này, một tháng ít nhất phải cần hơn 10 đồng để nuôi họ.

Số tiền ấy cũng không phải không chi nổi, mà thôi mà thôi, nuôi đi.

Mở baidu, search "Nuôi người tí hon trong vương quốc tí hon thế nào?"

Trên Baidu không tìm thấy đáp án nào.

Lại mở diễn đàn lịch sử quân sự mình thường lên, giấu tên đăng bài: "Nếu như bạn có một đám người tí hon tới từ vương quốc tí hon, bạn sẽ nuôi họ thế nào?"

Trả lời 1: "Có người tí hon nữ không? Mỗi ngày vén váy nàng lên."

Trả lời 2: "Mỗi ngày nhìn lén nàng tắm."

Lý Đạo Huyền: "Mẹ nó một đám vô học."

Không thể nói đạo lý với đám không nên thân trên mạng được.

Xem ra chỉ có thể mò đá qua sông, bắt đầu học nuôi người tí hon từ số không.


Lý Đạo Huyền đi vào nhà bếp, kiểm tra lương thực dự trữ của mình...

Được thôi, trên cơ bản là không có dự trữ!

Thanh niên đô thị như y, phần lớn thời gian là ăn ngoài, chỉ rất ít khi sẽ tự nấu mì ăn, thêm hai quả trứng chẳng hạn, cho nên trong tủ lạnh trống trơn, ngoại trừ mấy quả trứng gà, một nửa là đồ khô, ngoài dầu muối tương dấm chua thì không có thứ gì.

Như vậy khẳng định là không được.

Lý Đạo Huyền nhìn thoáng qua hộp tạo cảnh, xác nhận tạm thời các người tí hon không cần y chiếu cố, liền vội vàng ra cửa, lấy tốc độ như một cơn gió chạy tới siêu thị gần nhất, vác một túi gạo, mua hai miếng thịt heo, lại thêm một bịch rau, còn mua một bao muối bự, tốn hết hơn 100 đồng.

Sau khi về nhà, Lý Đạo Huyền gom hết để sát bên hộp tạo cảnh, lại đếm thử, 42 người tí hon không thiếu người nào, vẫn còn đang cần mẫn tìm kiếm đồ ăn.

Y đột nhiên nảy ra ý nghĩ chơi trò đùa dai, mở túi gạo, bốc một nắm gạo từ bên trong.

Gạo Đông Bắc trắng tinh, còn đượm mùi gạo.

Tìm được nhà của thiếu nữ tí hon trong làng, dùng kính lúp nhìn vào trong nhà nàng, trong nhà có thể nói chỉ có bốn bức tường, trống trơn, hầu như không có đồ dùng gì.

Một căn nhà bỏ không, không trang trí vật dụng gì thì thật là đáng tiếc.

Lý Đạo Huyền lấy tay mình làm thành hình dạng cái ki, nhắm ngay cửa sổ nhà thiếu nữ tí hon, lấy một vốc gạo từ từ đổ vào trong nhà nàng, mãi đến khi đổ đầy cả căn nhà nàng.

Lúc này mới vỗ tay, vui vẻ chờ đợi, nàng về nhà thấy nhiều gạo như vậy, nhất định sẽ rất phấn khởi.






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận