Đại Minh Trong Rương


Lần này Lý Đạo Huyền cũng không in đầy cả tờ giấy A5, y chỉ in hình Tôn Ngộ Không phiên bản Chí Tôn Bảo lên một góc tờ giấy A5, sau đó lấy kéo cắt một góc này xuống.

Biến thành một hình ảnh nhỏ chỉ dài 3cm, rộng 2cm.

Không thể thu nhỏ nữa, bằng không chi tiết trên hình ảnh cũng sẽ trở nên không rõ ràng.

Lại đem hình ảnh này nhẹ nhàng bỏ vào trong hộp, đặt ở trước mặt Cao Nhất Diệp và hai thợ điêu khắc.

Không không có tờ giấy rơi xuống, quả thật đã làm hai thợ điêu khắc giật mình, đây là lần đầu tiên họ thấy được "thiên tôn hiển linh" từ sau khi tới thôn Cao Gia, liền sợ quá quỳ xuống đất ngay tại chỗ, dập đầu cộp cộp liền mấy cái.

Đợi Cao Nhất Diệp gọi họ đứng dậy rồi, hai người nhìn chăm chú, liếc mắt liền nhận ra: "Đây là.

.

.

Đấu Chiến Thắng Phật, Tôn Ngộ Không."

Không hổ là dân điêu khắc, nhận ra thần phật nhanh hơn nhiều so với nhiều người thôn Cao Gia, Cao Nhất Diệp thì không thể nhìn ra nhân vật này là ai ngay cái nhìn đầu tiên.

"Thiên tôn muốn hai người làm ra tượng Phật này, phải làm giống như đúc như trên bức hoạ.

Đúng rồi, không thể dùng bùn, mà cần dùng gỗ làm."


"Làm to như trên bức hoạ? Cao hai trượng?" Hai thợ điêu khắc giật mình thảng thốt.

Trong nhận thức của họ, nếu một tượng Phật làm cao hai trượng, vậy có thể xưng là cự phật rồi.

Hơn nữa, tượng Phật bằng gỗ hai trượng thì phải dùng cây to bao nhiêu mới có thể làm được chứ? Phụ cận có thể chặt được cây to như vậy sao?

Cao Nhất Diệp lắc đầu: "Vậy thì không cần, làm cao như một người là được."

Hai thợ điêu khắc: "Vậy đơn giản thôi, lấy tay nghề của chúng ta, pho tượng cao như một người bình thường, vài ngày là có thể làm ra một cái.

Chỉ là pho tượng này phải làm giống như đức như trên bức hoạ, cần phải làm tỉ mỉ hơn, nên cần thêm mấy ngày để điêu khắc chi tiết."

Cao Nhất Diệp lắng tai nghe thanh âm trên bầu trời, lại thể hiện ra bộ mặt nghiêm túc: "Còn phải tô màu nữa."

Vừa nghe lời này, hai thợ điêu khắc liền khó xử: "Nước sơn của chúng ta không đủ màu sắc, thứ này rất đắt đỏ."

Cao Nhất Diệp: "Đây là việc nhỏ, các ngươi đi tìm gỗ trước đi, đợi phôi gỗ làm xong rồi, khi nào cần nước sơn lại tới tìm ta."

Hai thợ điêu khắc vội vàng đi tìm gỗ.

Lý Đạo Huyền thì từ bên hộp đứng dậy: "Lại phải ra ngoài một chuyến rồi."

Đối diện cửa đông Tiểu khu, có một cửa hàng tên là Hồng Tinh Mỹ Khải Long ở phố đồ gia dụng, y nhớ mang máng chỗ đó bán đầy đủ loại sơn nước, dựa vào ký ức một đường đi tìm, tốn 10 phút, tìm được cửa hàng bán sơn nước ở góc phố đồ gia dụng.


15 đồng một lọ sơn nhỏ, mỗi màu mua một lon, thứ này còn rất nặng, mua đủ màu mới thấy nó nặng dã man, thật vất vả y mới xách về nhà được, đem một đống chai lọ đặt xuống bên cạnh hộp tạo cảnh.

Ra ngoài một vòng rồi trở về, trong thôn đã là cảnh tượng khí thế ngất trời, hiện tại đã có mấy vị thợ rèn phụ vây quanh Lý Đại, dưới sự chỉ đạo của hắn đang gõ leng keng rèn sắt.

Các thôn dân mới già cả thì hợp lực vận chuyển hòn đá và củi, khí thế ngất trời chuẩn bị xây miếu, Tam Thập Nhị chắp tay sau đít, đi qua đi lại giữa đám người, một hồi chạy qua bên này, một hồi chạy qua bên kia chỉ huy các thôn dân.

Khói lửa bắt đầu bay lên, tiếng la hét không ngừng.

Lý Đạo Huyền giống như đang nhìn những đứa con của mình trưởng thành, nở nụ cười hài lòng của một người mẹ già.

Khi mặt trời chiều ngã về tây, bên ngoài thôn lại có người tới rồi...

Lý Đạo Huyền nghiêng mắt nhìn ra ngoài thôn, nguy rồi, người tới có rất nhiều.

Cầm đầu là tên tướng quân cưỡi một con ngựa cao to, mặc giáp, đội khôi, thoạt nhìn cũng rất ra dáng, phía sau là hơn trăm binh sĩ mặ áo giáp vải, đang rầm rộ đi về hướng thôn Cao Gia.

Quan binh tới rồi.

Lý Đạo Huyền không dùng đầu cũng biết vì sao quan binh lại tới gần khu vực này, y nhíu mày suy nghĩ một chút, mấy bàn tay đập chúng chết hết cũng dễ dàng, nhưng.

.


.

Không cần thiết!

Cúi đầu, quay về trong hộp nói: "Cao Nhất Diệp, gọi Tam Thập Nhị tới đây, ta dạy hắn làm sao doạ quan binh đi."

*****

Võ tướng dẫn đầu tên là Trình Húc, tuần kiểm, võ quan cửu phẩm Đại Minh triều.

Đang ở trên lưng ngựa ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Bạch Thủy Vương Nhị.

Những từ ngữ thăm hỏi sử dụng đã bộc lộ rõ truyền thống kính lão yêu trẻ mấy nghìn năm của triều ta, tỷ như: DMM, băm cả nhà ngươi, sinh con trai không có lỗ đít.

Cũng khó trách hắn tức giận, bởi vì chức vị tuần kiểm này chính là truy bắt đạo phỉ, duy trì trị an.

Mấy ngày hôm trước, khi hắn đang xem hát trong địa bàn của mình, đột nhiên nhận được tin tức, Vương Nhị vung tay lên, tụ tập mấy trăm tên chân đất giết vào huyện thành, băm nát huyện lệnh Trương Diệu Thải, còn tiện thể băm luôn huyện thừa, chủ bạc, giết mấy nhà giàu thân sĩ, mở kho lúa, cướp quan lương.

Sự việc xảy ra quá đột nhiên, đợi đến khi Trình Húc nhận được tin tức, vội vàng điểm binh sĩ dưới trướng mình, chạy đến huyện thành để trấn áp, tất cả đã quá muộn rồi.

Đầu Trương Diệu Thải treo trên cửa thành, bị gió thổi lắc lư, bọn Bạch Thủy Vương Nhị thì từ lâu đã phủi mông chuồn mất, để lại cho hắn chỉ có huyện thành Trừng Thành ngổn ngang thương tích, còn có vài khu vực nhà dân bị cháy bốc lên khói đen nghi ngút.

Chuyện này bất kể nhìn từ phương hướng nào, đều là Trình Húc thất trách, sau bị vấn tội truy trách nhiệm, đó là việc khẳng định không thiếu được.

Hắn tốn thời gian hai ngày mới dẹp yên được huyện thành đã mất khống chế, hiện tại việc có thể làm chính là mau chóng truy bắt Vương Nhị về quy án, như vậy mới có thể đoái công chuộc tội, giảm bớt tội danh của mình.

Trình Húc vừa mới từ thôn Vương Gia qua đây, thôn kia đã vườn không nhà trống, quỷ ảnh cũng không tìm thấy, muốn hỏi xem Vương Nhị đã trốn đi phương hướng nào cũng không tìm ra người để hỏi, đành phải đi vòng vo vùng phụ cận, cuối cùng lượn đến thôn Cao Gia.


Chợt liếc mắt thấy được "tường thành nguy nga" của thôn Cao Gia, Trình Húc không khỏi xoa xoa mắt: "Mẹ nó, có phải lão tử bị hoa mắt rồi không?"

Phó tuần kiểm bên người thấp giọng nói: "Thủ lĩnh, ngài không nhìn lầm đâu, ở đó thật sự có một cái thành."

Trình Húc ớ một tiếng: "Không phải là Vương Nhị đã xây lên một toà đại thành ở trong núi rồi đó chứ?"

Hắn hoảng hồn, nếu như Vương Nhị đã dựng lên thành trì, vậy một trăm binh sĩ thuộc hạ của hắn còn có tác dụng chó gì, công thành là không có khả năng làm được, ý nghĩ truy bắt Vương Nhị để đoái công chuộc tội sợ là phải thất bại rồi.

"Việc này không ổn...!Nếu tặc tử đã có thực lực như vậy, ta khẳng định sẽ bị triều đình bắt giữ xử lí.

.

.Hình như, ta đang thấy thái nãi nãi vẫy tay với ta rồi..."

"Chao ôi, đây không phải Trình tướng quân sao?" Cửa thành thôn Cao Gia mở ra, một người quen cũ chạy đến, chính là sư gia Tam Thập Nhị của huyện lệnh, hắn quay về Trình Húc vẫy vẫy tay, giống như đang thăm hỏi một người bạn cũ, sau đó tươi cười tiến lên nghênh đón quan binh, đứng ở trước ngựa của Trình Húc: "Ngọn gió nào đã đưa tướng quân đến thôn Cao Gia thế này? Thực sự là [quý khách lâm môn] a."

Bình thường nghe mấy từ tổng kết quái đản khoa trương của Tam Thập Nhị, Trình Húc liền muốn đánh hắn, nhưng lúc này nghe được, lại không biết vì sao lại có cảm giác rất thoải mái, liền xoay người xuống ngựa: "Ồ, Tam sư gia? Sao đột nhiên ở đây lại mọc lên một thành trì, ta còn tưởng rằng tên phản tặc Vương Nhị kia đã có thực lực bực này, thật là khiến ta sợ hãi muốn chết, cũng may có Tam sư gia ở đây, ngươi mau nói cho ta, thành trì này rốt cuộc là sao?"

Tam Thập Nhị nhìn hắn với vẻ mặt cổ quái: "Thành trì, thành trì nào chứ?"

Trình Húc đưa tay chỉ vào tường thành cao lớn đằng trước: "Đây không phải là thành trì sao? Tường thành cao lớn thế này, đây không phải thành trì là cái gì?"

Tam Thập Nhị quay đầu, nhìn nhìn phía sau mình, lại nhìn trái ngó phải, cố làm ra vẻ trợn mắt, cái gì cũng không thấy, lại quay lại nói với Trình Húc: "Nào có tường thành gì? Ta không thấy nhỉ, ở đây chỉ có một thôn nhỏ hoang vắng, nạn dân cả thôn, không có tường thành thành trì gì hết, tướng quân ngài sao có thể [ăn không nói có]."

Keng một cái, Trình Húc rút đao ra phân nửa: "Khốn khiếp, Tam Thập Nhị, con mẹ ngươi trợn mắt nói dối, giỡn mặt với ta hả?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận