Đại Minh Trong Rương


Mặc dù Lý Đạo Huyền đã "ẩn vào tầng mây", thật ra cũng không đi, y vẫn còn đang ở bên ngoài hộp nhìn vào, chỉ là đã dùng nắp thuỷ tinh đậy hộp lại, đang cách lớp thủy tinh mà nhìn vào.

Trải qua mấy ngày nghiên cứu, y đã phát hiện, mở nắp ra nhìn vào bên trong là Cao Nhất Diệp có thể thấy được y "xuất hiện ở trong tầng mây", nếu như cách một lớp thuỷ tinh nhìn vào, vậy ngay cả Cao Nhất Diệp cũng không thể nhìn thấy.

Nhân loại là thứ rất khó hiểu!

Rõ ràng quang minh chính đại nhìn thì không sao, nhưng nhìn lén lút lại cảm thấy rất thích thú.

Nhìn mấy người Cao Nhất Diệp và Tam Thập Nhị biểu hiện ra tính cách thật sau khi "thiên tôn đi khỏi" cũng rất thú vị.

Tu miếu nặn thân, việc này Lý Đạo Huyền cảm thấy không cần thiết, nhưng các người tí hon thích làm thì để cho họ làm đi, cũng không cần thiết can thiệp.

Dù sao thì trong thôn cũng chỉ hơn bốn chục người, việc họ muốn làm không có đầy đủ nhân lực căn bản không làm được, cứ xem họ chơi thế nào vậy.

Đầu tiên Tam Thập Nhị bảo các thôn dân đem hết lọ dầu lọ mỡ trong nhà mình ra, mỗi người đều chứa đầy phần của mình, số dư còn lại cũng có nửa hồ.

Lại tổ chức thanh niên trai tráng trong thôn, cùng nhau khiêng cái nắp chai nước suối, giống như một đàn kiến đang chuyển vật nặng, đưa số dầu còn lại dọn đến trong căn nhà nhỏ tạm thời của hắn, tiếp theo lại xử lý đống bột mì kia.

Bột mì mà Lý Đạo Huyền bỏ vào trong hộp toàn ở dưới dạng hình cầu.

Tam Thập Nhị mượn một cái thớt từ chỗ thôn trưởng, phân công Cao Sơ Ngũ và mấy thanh niên nghiền quả cầu bột thành dạng phấn, muốn cho chúng nó thoạt nhìn giống như bột mì bình thường.


Cao Sơ Ngũ vừa mài mì, vừa oán giận: "Tam sư gia, vì sao chúng ta phải nghiền nát nó ra? Phiền quá à."

Tam Thập Nhị vỗ bốp một cái vào gáy hắn: "Ngươi biết cái gì, ta muốn đưa số bột mì này ra ngoài thôn đi gặp người ngoài, tìm thêm người cho thôn chúng ta, loại bột mì nhìn như quả cầu này người ngoài thấy sẽ thấy quỷ dị thế nào? Nếu như bị người của quan phủ thấy, không chừng còn xảy ra chuyện nữa, cho nên phải nghiền thành phấn, mới có thể [man thiên quá hải]."

Cao Sơ Ngũ thật thà nói tiếp: "Người của quan phủ thấy, thì nói cho họ thiên tôn cho là được rồi."

Tam Thập Nhị lại vỗ bốp cho hắn một cái: "Ngươi biết cái gì, mấy năm nay triều đình không ngừng đả kích Bạch Liên giáo, gặp phải tà giáo yêu nhân đều giết không tha, ta cầm bột mì to như quả cầu nói cho người ta là thiên tôn ban cho, quả thật là [tự chui đầu vào lưới]."

Cao Sơ Ngũ xoa xoa đầu: "Ờ, Đừng đánh ta nữa, ta đã rất ngốc rồi, ngươi cứ đánh đầu, ta sẽ càng ngốc hơn."

Lý Đạo Huyền nhìn mà buồn cười, lại quay đầu nhìn bên kia, Tam phu nhân kéo Cao Nhất Diệp ngồi ở dưới mái hiên, cầm trong tay một quyển điển tịch đạo gia, đọc lên cho Cao Nhất Diệp đọc theo.

Cao Nhất Diệp nghe mà một cái đầu như biến thành hai cái đầu, nhưng nàng vẫn rất nghiêm túc cố gắng lắng nghe, cố gắng đọc thuộc lòng, không có ý muốn lùi bước.

Các người tí hon đang cố gắng!

Lý Đạo Huyền: "Ta cũng phải cố gắng, vì cuộc sống của ta, phải tìm việc để làm thôi."

Y mở QQ công việc, click vào ông anh phân việc cho mình: "Lão ca, hai hôm nay có việc gì không? Gửi cho em với nào."

Đối diện cười: "Chờ cậu đây, nhận đơn này đi, thiết kế hình quái vật cho một công ty trò chơi, yêu cầu chủ đạo là màu đen, hung ác, vừa nhìn liền buồn nôn, 800 đồng, giao hàng trong hai ngày."


*****

Thời gian hai ngày thoáng cái trôi qua.

Hoàng hôn, mặt trời chiều ngã về tây.

Lý Đạo Huyền duỗi lưng, thư giãn gân cốt.

Bên A mới nghiệm hàng, tổng thể coi như thoả mãn thiết kế hình ảnh quái vật của y, nhưng vẫn cảm thấy nên tăng thêm hai cái răng nanh, y dùng tốc độ nhanh nhất bổ sung vào, bên A lại cảm thấy răng nanh quá tầm thường, lại đổi thành lưỡi dài tốt hơn.

Y lại cho quái vật lưỡi dài, bên A xem qua cảm thấy trên lưỡi nên có thêm gai, vì vậy y lại thu nhỏ răng nanh, dán nó lên đầu lưỡi.

Bên A rất thoả mãn, tài khoản Lý Đạo Huyền +800.

Hai ngày này bận làm việc, không quan tâm đến các người tí hon trong hộp, hiện tại công việc đã hoàn thành, rốt cuộc có thời gian đi xem rồi.

Y vừa mới đưa lực chú ý vào trong hộp, liền phát hiện Tam Thập Nhị đang dẫn theo một nhóm người quần áo tả tơi đi vào cửa thành, đếm qua, không ngờ tới 102 người.

Ánh mắt của đám người kia quét một vòng "tường thành nguy nga" của thôn Cao Gia, chắc là bị kinh sợ, sợ hãi rụt rè đi vào thôn, đứng trên bãi đất trống ở giữa thôn, hai tay hai chân cũng không biết nên đặt chỗ nào.

Tam Thập Nhị đứng phía trước đoàn người, lớn tiếng nói: "Những gì nên nói, trên đường ta đã nói qua với mọi người rồi, nói chung, tới thôn Cao Gia rồi, mọi người không thiếu một miếng cơm ăn, nhưng lời khó nghe ta cũng nói trước, ăn cơm của thiên tôn thì phải làm việc cho thiên tôn, thiên tôn muốn ngươi làm gì thì ngươi làm cái đó, ngoan ngoãn nghe lời, đừng lười biếng, bằng không thì.


.

.

Hắc.

.

."

Hắn cố ý dừng lại, nở một nụ cười âm hiểm, sắc mặt rất bại hoại: "Không có gì ăn là việc nhỏ, chọc giận thiên tôn rồi, cho các ngươi biết cái gì gọi là [trời tru đất diệt]."

Lý Đạo Huyền cười thầm: Người này, chơi trò đe doạ người mới a, lại hình dung ta hung ác lắm.

Lúc này, thôn trưởng thôn Cao Gia đi tới: "Tam sư gia, những người này là?"

Tam Thập Nhị cười hì hì: "Những người này là thôn dân của thôn Vương Gia, thôn Trịnh Gia, thôn Chủng Gia, còn có mấy thôn trang chung quanh, bởi vì Vương Nhị tạo phản, bức ép đi phần lớn thôn dân, trong thôn họ không còn mấy người, ta đi qua hét lên mấy câu, họ liền đi theo ta."

Nhân loại là động vật quần cư, trong thôn nếu như nhân khẩu thiếu đến mức độ nhất định, người còn lại sẽ không thể sinh tồn, chỉ có thể di chuyển đến địa phương khác.

Vốn các nông dân còn có đất đai ràng buộc họ, khiến họ không thể chạy lung tung, nhưng ba năm hạn hán, hiện tại đất đai không có tác dụng chó gì, vài người trông giữ đất vàng nứt nẻ của cả thôn, vậy chỉ có con đường chết.

Thôn trưởng xấu hổ: "Bỗng chốc tới nhiều người như vậy, họ ở chỗ nào? Trong thôn không có nhiều nhà."

Tam Thập Nhị cười: "Ta mặc kệ họ ở đâu, chỉ cung cấp cho họ cái ăn thôi, còn lại họ tự nghĩ cách."


Thôn trưởng: "Hay là, chúng ta lại gõ chuông, xin thiên tôn hỗ trợ?"

Tam Thập Nhị nhướng mày, trừng mắt với thôn trưởng: "Đừng việc nhỏ gì cũng làm phiền thiên tôn, bản thân chúng ta không giải quyết được thì mới thỉnh cầu thiên tôn hỗ trợ, cái gì bản thân giải quyết được, phải cố gắng tự mình làm tốt mới phải.

Bằng không một ngày nào đó, thiên tôn sẽ đá vào đũng quần một cái, bảo ngươi cút đi."

Lý Đạo Huyền đang cắt lon nước, nghe được Tam Thập Nhị nói vậy, y lại bỏ kéo và lon nước trong tay xuống, có lý, hình như ta bảo bọc quá mức rồi.

Không cắt lon nữa, cứ để xem tự các người tí hon sẽ giải quyết vấn đề thế nào đi.

Vừa lúc giao đồ ăn đến rồi, Lý Đạo Huyền bưng dĩa cơm thịt bằm khoai tây, vừa ăn vừa nhìn vào hộp.

Tam Thập Nhị phát cho các thôn dân mới tới mỗi người một túi bột mì, đám thôn dân đói đến vàng mắt liền cảm ơn rối rít, nước mắt lăn dài, tiếp đó mượn một cái nồi nấu cháo, ăn no một bữa.

Sắc trời bắt đầu tối đen!

Họ cũng không sợ không có chỗ ở, đi ra ngoài kéo về chút cỏ khô, xếp dưới chân tường thành, sau đó liền nằm xuống, dù sao thì đầu năm nay trời sẽ không mưa, có nóc nhà hay không thì có quan hệ gì chứ?

Vừa mới nằm xuống, họ kinh ngạc phát hiện, trên tường thành đã thắp đèn lên, một cái tiếp một cái, bao quanh bức tường thành thật lớn của thôn Cao Gia, cứ cách mười bước sẽ thắp sáng một cái đèn lồng, trong đèn lồng không phải dùng nến mà là đốt đèn dầu, khi đốt dầu hạt cải toả ra mùi thơm ngào ngạt, cung cấp cho phụ cận tường thành một chút ánh sáng yếu ớt.

Hai thôn dân cầm cung tiễn đi lên tường thành, bắt đầu tuần tra.

Các thôn dân mới tới nhìn mà giật mình: đốt hẳn dầu hạt cải? Thôn Cao Gia này rốt cuộc giàu có cỡ nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận