Đại Minh Trong Rương


Hai chữ phiền phức này đương nhiên có thể tránh được thì tránh.

Thôn Cao Gia yếu đuối bây giờ còn chưa gánh nổi tai ương.

Lý Đạo Huyền đang định đánh thức Cao Nhất Diệp, bảo nàng thay mình truyền lời.

Đúng lúc này, lại có một người khác bò lên trên tường thành, là Tam Thập Nhị, hắn vỗ vào vai Cao Sơ Ngũ bảo đừng nói gì, sau đó quay về bên ngoài tường thành, lớn tiếng nói với Vương Nhị: "Vương hảo hán, hảo ý của ngươi, thôn Cao Gia ta tâm lĩnh.

Ngươi phát động tạo phản, phía sau sẽ có quan quân đuổi bắt, kế tiếp sợ là phải vong mệnh thiên nhai, nếu như thôn Cao Gia ta nhận hai xe lương thực này của ngươi, cuộc sống cũng sẽ không tốt hơn, không có hai xe lương thực này, cuộc sống cũng không kém đi, cũng chỉ là thứ có hay không đều không quan trọng.

Nhưng hai xe lương thực này đối với ngươi mà nói lại là vốn liếng để vong mệnh thiên nhai, ý nghĩa trọng đại, vẫn là ngươi giữ lại đi mới tốt hơn.

Cái này gọi là [vật tẫn kỳ dụng]."

Lý Đạo Huyền cười thầm: người này được đấy, có Tam Thập Nhị này rồi, mình sẽ bớt phải lo nghĩ hơn.

Vương Nhị nghe Tam Thập Nhị nói vậy, hắn cũng không khỏi do dự, một vị thủ lĩnh nghĩa quân khác theo hắn tạo phản là Chủng Quang Đạo thấp giọng nói: "Vương đại ca, người này nói có đạo lý.

Lần trước nếu Thôn Cao Gia có thể cho ngươi một đống bột mì, điều này đã nói rõ họ không thiếu lương thực, mà chúng ta sau đó phải vào rừng làm cướp, lương thực đang rất thiếu thốn."


Một thủ lĩnh nghĩa quân khác là Trịnh Ngạn Phu cũng nói: "Vương đại ca, việc báo ân đợi chúng ta ổn định căn cơ rồi tính sau đi, cũng không muộn.

Ngươi xem bộ dạng hiện tại của thôn Cao Gia, nói rõ họ không muốn dính líu quan hệ với chúng ta rồi."

Vương Nhị nghĩ kỹ càng liền hiểu ngay, xem ra thôn Cao Gia cũng không dám nhận lương của mình.

Hắn cũng là một hán tử nhanh nhẹn, sẽ không xoắn xuýt, liền ôm quyền hướng về trên tường thành, lớn tiếng nói: "Đã như vậy, Vương Nhị ta liền từ biệt ở đây, những gì nợ thôn Cao Gia, Vương Nhị cả đời ghi nhớ."

Nói xong, hắn vẫy tay: "Chúng ta đi!"

Tam Thập Nhị thấy hắn muốn đi, đột nhiên lên tiếng: "Vương hảo hán!"

Vương Nhị dừng chân, quay đầu lại.

Tam Thập Nhị than một tiếng, giọng điệu buồn bã mà hỏi: "Nữ quyến các phú gia đại hộ trong huyện thành, hiện tại thế nào rồi?"

Vương Nhị cứng đờ cả người, như bị sét đánh trúng, ngẩn ra hết vài giây hắn mới quay đầu lại, nhìn về hai người Chủng Quang Đạo và Trịnh Ngạn Phu bên cạnh với ánh mắt cực kỳ khó chịu, lại quay đầu hướng về Tam Thập Nhị ôm quyền, sau đó xoay người bỏ đi.

Không mất thời gian bao lâu, liền biến mất trong màn đêm.


Lý Đạo Huyền đã nhìn ra, phương hướng họ đang đi chính là phương hướng lần trước tới trộm nước sau đó bỏ chạy, bên đó hẳn là có một thôn Vương Gia, cũng không biết cách thôn Cao Gia có xa lắm không.

Chỉ huyên náo một thời gian ngắn, thôn Cao Gia lại khôi phục tĩnh lặng.

Tam Thập Nhị kéo Cao Sơ Ngũ đi xuống tường thành, đi phía sau họ là phần đông các thôn dân đã tập trung lại, vừa rồi những lời của Vương Nhị vẫn đã đánh thức không ít người, song dám lên tường thành thì không được mấy người.

Tam Thập Nhị bắt đầu khiển trách các thôn dân: "Thôn Cao Gia các ngươi, tuy có tường thành, nhưng không có phòng bị, ngay cả cử một người canh gác vào ban đêm cũng không sắp xếp, lần này may mà người tới là Vương Nhị, hắn la lên đánh thức chúng ta, nếu là cường đạo khác tới đây, lặng lẽ ném ra phi trảo dây thừng để leo qua tường, chẳng phải là chúng ta chết cũng không biết chết như thế nào?"

Lời của hắn cũng là điều Lý Đạo Huyền muốn nói.

Thôn trưởng đứng ra, lắc đầu nói: "Canh gác đêm cần có đèn lồng, thôn chúng ta tuy nhỏ, nhưng nếu đốt đèn lồng bao quanh tường thành, cũng phải mấy chục cái, số dầu này chúng ta lấy ở đâu?"

Tam Thập Nhị nhíu mày, lời này cũng có lý, nhưng hắn lập tức liền cười mắng: "Ngươi lo lắng số dầu này? Thôn Cao Gia này là có thiên thần che chở, sáng sớm ngày mai, mọi người cùng nhau quay về bầu trời bái lạy, không phải có dầu rồi sao?"

Các thôn dân suy nghĩ kỹ càng: Đúng rồi! Thiên thần đại nhân thích nhất là sáng sớm ban đồ ăn cho mọi người, nếu như lúc đó mọi người cùng nhau quỳ xuống dập đầu cầu xin lão nhân gia hắn, nói không chừng có thể xin được dầu rồi.

Lý Đạo Huyền thấy bộ dạng của họ chỉ thấy buồn cười, cần gì đợi đến sáng ngày mai? Hiện tại ta có thể cho các ngươi dầu.


Y đi vào nhà bếp và xách ra một thùng dầu cải to, lại tìm một vỏ chai nước suối, dự định đổ đầy một chai nước suối này.

Song y còn chưa kịp động thủ, liền thấy một nữ nhân trung niên nhảy ra từ trong đám người, chính là phu nhân của Tam Thập Nhị.

Tam phu nhân đưa tay chỉ vào các thôn dân, giọng đầy oán trách: "Ta tới thôn này chưa lâu, nhưng ta có mấy câu phải nói cho mọi người, mọi người như vậy là quá bất kính với thiên thần đại nhân rồi."

Các thôn dân kinh ngạc: "Bất kính? Chúng ta bất kính với thiên thần đại nhân khi nào?

Tam phu nhân thầm mắng "một đám dế nhũi" không có kiến thức, nhưng nàng biết lời này không thể nói ra miệng, chỉ nói lầm bầm: "Thiên thần đại nhân hiển linh tại thôn này, giúp đỡ các ngươi rất nhiều, các ngươi có tu miếu cho lão nhân gia hắn chưa? Nặn kim thân cho lão nhân gia hắn chưa? Cung phụng hương hỏa chưa? Khi thỉnh thần, chỉ biết quỳ xuống đất dập đầu, cầu này cầu kia, lòng tham không đáy, nhưng ngay cả một nghi thức nghiêm chỉnh cũng không có."

Những câu hỏi liên tiếp được nàng ném ra, các thôn dân đều ngỡ ngàng.

Tam phu nhân thấy bộ dáng đám người này là chưa thấy qua việc đời, đành phải nghiêm khắc nói: "Khi các hòa thượng cần Phật tổ chúc phúc cũng phải tắm rửa thay y phục, trước tiên gõ chuông, gõ mõ, niệm kinh vài câu, mà Phật tổ còn không thèm để ý tới họ.

Nếu các ngươi thật muốn xin xỏ thiên thần đại nhân cái gì, tốt xấu cũng phải nghĩ đến gõ chuông, đốt cái nhang, châm ngọn nến, phải làm đầy đủ lễ nghi chứ."

Vừa nghe lời này, các thôn dân như đột nhiên tỉnh ngộ, đúng rồi, hình như chúng ta lễ nghi không được đầy đủ, mặt mũi ở đâu mà đòi cái này cái kia.

Lý Đạo Huyền nghe đến đó, thiếu chút nữa cười ra tiếng, những lễ nghi này đối với y căn bản không có ý nghĩa, thật ra không...

Chờ đã!


Bóng đèn trên đầu Lý Đạo Huyền liền tách một tiếng sáng lên: những lễ nghi này hình như là có ý nghĩa.

Bởi vì các người tí hon quá nhỏ, giọng họ nói chuyện cũng rất nhỏ, bình thường Lý Đạo Huyền nghe không rõ họ đang nói cái gì, cho dù họ lớn tiếng quay về bầu trời la lên, mình mới có thể nghe được thoang thoảng.

Nếu như mỗi lần họ muốn nói cái gì đó với mình, trước hết cầm một cái chuông lớn, gõ vào coong coong mấy búa, vậy thì mình cũng nghe được rất dễ dàng.

Thì ra hòa thượng gõ chuông là có ý nghĩa thực tế.

Mẹ nó, mê tín dị đoan của phong kiến, thế mà ta cũng cảm thấy có ý nghĩa, nguy rồi nguy rồi, chủ nghĩa duy vật của ta hình như đang bị dao động.

Tam phu nhân điên cuồng truyền đạt cho các thôn dân: "Sáng sớm ngày mai, mọi người rửa mặt sạch sẽ, thay y phục, nhất là cô, Cao Nhất Diệp cô nương, cô là thần sứ mà thiên thần đại nhân lựa chọn, cô tới nhà ta một chuyến, ta sẽ chọn cho cô một bộ y phục đẹp một chút, phải ăn mặc đẹp, cô dẫn đầu mọi người khẩn cầu thiên thần đại nhân mà...Hai thợ rèn kia, hai ngươi đêm nay không được ngủ, phải trong đem rèn ra một cái chuông, sáng sớm ngày mai sẽ dùng tới."

Tam phu nhân một loạt an bài, các thôn dân nửa điểm cũng không dám có ý kiến, tất cả đều ngoan ngoãn nghe lời.

Lý Đạo Huyền ở "trên bầu trời" im lặng nhìn các người tí hon đang bàn bạc, cảm thấy rất thú vị, vốn dự định lập tức cho họ dầu, lại cảm thấy không cần vội, đợi sáng sớm ngày mai xem tình huống rồi lại cho.

Mặt khác...

Ánh mắt y rơi vào trên người Tam Thập Nhị và Tam phu nhân, thầm nghĩ: trong thôn có hai người này, có vẻ đã giúp mình được rất nhiều.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận