Trong hộp tạo cảnh tạm thời an tĩnh lại, trong thôn các nhà đều mở cửa ra, các thôn dân tí hon áo quần rách rưới từ nhà chạy ra, chạy vòng quanh đám sơn tặc tí hon bị Lý Đạo Huyền đè bẹp, đang nhỏ giọng nghị luận cái gì, còn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Lý Đạo Huyền ngồi bên ngoài cái hộp, nhìn tay mình.
Bàn tay có màu đỏ, đã nhiễm thuốc đỏ từ trên đám người nhựa tí hon.
Không đúng, không phải là thuốc đỏ!
Mũi y ngửi được mùi máu tươi rất nồng, mặc dù máu của một người tí hon là rất ít, nhưng sau khi đập liên tục hơn mười người tí hon, lòng bàn tay y đã nhuộm đỏ, mùi máu tươi cũng trở nên nồng hơn, gay mũi rất khó ngửi.
Các thôn dân hiện tại đang vây quanh thi thể đám sơn tặc, vừa khẽ trò chuyện, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, có một số người thì bu lại thiếu nữ muốn hỏi cái gì.
Giọng của họ như muỗi kêu, nếu không lớn tiếng la lên, Lý Đạo Huyền sẽ nghe không rõ.
Trong lòng y xuất hiện mấy ý nghĩ cổ quái: đám người tí hon này không phải là đang dựa theo kịch bản thiết lập sẵn mà biểu diễn đấy chứ? Ánh mắt của thiếu nữ tí hon kia đối diện với ta, vừa rồi nàng còn quay về ta cầu khẩn, sau khi ta đập chết sơn tặc tí hon rồi, hành động của các thôn dân cũng theo tình thế phát triển mà có biến hóa.
Lý Đạo Huyền rất nghiêm túc nhìn máu tươi trên tay mình, lại cúi đầu nhìn đám người tí hon bên trong hộp tạo cảnh.
"Những người tí hon này có trí thông minh."
Phát hiện này làm cho Lý Đạo Huyền kinh hãi.
Y vội vàng đến nhà vệ sinh rửa sạch máu trên tay, rồi trở lại nhìn chằm chằm vào trong hộp, thấy các thôn dân tí hon đang bắt đầu công việc, họ cướp hết vũ khí của các sơn tặc tí hon, mỗi hộ gia đình được chia một cây vũ khí, còn lột xuống y phục trên người sơn tặc tí hon, cũng chia mỗi nhà một bộ, sau đó đào một cái hố to trên mặt đất vàng ngoài thôn, chôn hết thi thể xuống đó.
Sau đó mấy cái thi thể thôn dân bị sơn tặc giết thì lấy chiếu gói lại cẩn thận, khiêng ra khỏi làng, cũng đào mấy cái hố chôn xuống, còn chặt mấy mảnh gỗ để làm mộ bia.
Hình như trong làng không có người biết chữ, trên mộ bia không viết một chữ nào, chỉ dùng dao khắc mấy cái ký hiệu xiêu xiêu vẹo vẹo, dùng để phân biệt là của nhà nào.
Thiếu nữ tí hon quỳ trước một cái mộ trong đó, mắt chảy lệ, dập đầu mấy cái...
Lý Đạo Huyền vẫn im lặng nhìn các người tí hon bận rộn hồi lâu, từ trời tối đen nhìn cho đến khi trời sáng, lại từ trời sáng nhìn đến khi trời tối đen, thời gian trong hộp đến tận buổi tối ngày hôm sau thì các người tí hon mới trở về nhà nghỉ ngơi hết.
Thiếu nữ tí hon cũng trở về nhà, ôm di vật của mẫu thân mà chảy lệ, cũng chìm vào giấc ngủ say.
"Hình ảnh động" trong hộp đã ngừng lại, không có gì hay để xem tiếp.
Lý Đạo Huyền ngáp một cái, lúc này mới phát hiện mình cũng đã hai ngày một đêm rồi chưa ngủ.
Xoa xoa hai mắt mỏi mệt, huyệt Thái Dương thì đau vô cùng, kéo thân thể rã rời trở lại trước máy vi tính, trong đầu y tràn đầy dấu chấm hỏi, theo thường lệ mở máy vi tính lên, đăng nhập vào diễn đàn lịch sử quân sự mà mình thường tham gia, tiếp theo giấu tên đăng bài: "Người tí hon trong hộp tạo cảnh đột nhiên sống lại, phải giải quyết thế nào?"
Trả lời 1: "Nên đi xem bác sĩ."
Trả lời 2: "Véo mạnh vào mình thì sẽ tỉnh thôi."
Trả lời 3: "Có người tí hon nữ không? Nhìn lén nàng thay quần áo đi."
Lý Đạo Huyền: ".
.
."
Không ai có thể lý giải cảm thụ của y lúc này.
Mở QQ dùng để làm việc, ảnh đại diện của ông chủ đang nhấp nháy liên tục, vừa mở ra xem, trong thời gian cả ngày ngây ra nhìn hộp tạo cảnh, ông chủ đã gửi cho y mấy tin nhắn liền: "Còn chưa thức dậy hả? Thiết kế hôm qua cậu làm bên A không đồng ý, có mấy chỗ cần phải điều chỉnh, thức dậy liên hệ cho tôi ngay."
"XX muốn gọi video cho bạn...!Đã huỷ bỏ..."
"Lúc nào rồi còn chưa dậy? Bên A hối quá kìa."
"XX muốn gọi video cho bạn...!Đã huỷ bỏ..."
"Vl, trưa rồi, thằng chó này giả chết hả?"
"XX muốn gọi video cho bạn...!Đã huỷ bỏ..."
"Hai giờ chiều rồi, có phải cậu muốn như vậy không?"
"XX muốn gọi video cho bạn...!Đã huỷ bỏ..."
"6h giờ rồi, còn chưa trả lời tôi hả? Chó thật, tiền lương nửa tháng này đã trả cho cậu rồi, cút ngay cho bố."
"XX chuyển khoản cho bạn: 2350 tệ."
Lý Đạo Huyền: ".
.
."
Mất chén cơm rồi!
Song cũng không có gì bất ngờ, cũng không phải buồn, chán công việc vớ vẩn này từ lâu đã không muốn làm.
Mất việc trái lại có cảm giác cả người thoiả mái hơn.
Mệt mỏi kéo tới, đã bao lâu rồi chưa có một giấc ngủ ngon? Thừa cơ hội này nghỉ ngơi thôi.
Ngay cả rửa mặt y cũng lười, đi tới giường vùi đầu xuống, nháy mắt bất tỉnh nhân sự.
****
Công Nguyên năm 2023, ngày 12 tháng 7, mùa hè tại TP.
Song Khánh.
Khi Lý Đạo Huyền tỉnh lại thì đã là hơn 10h sáng ngày hôm sau.
Cơn đau đầu do thiếu ngủ mà tạo thành vẫn còn đang chưa hết, theo thường lệ mở máy vi tính, mới nhớ ngày hôm nay không cần làm việc, bụng thì đói meo, y nhìn hộp tạo cảnh cả một ngày, chưa có một hột cơm vào bụng, không đói mới là lạ.
Mắt tèm nhèm đi vào phòng bếp, nấu nước, bỏ hai quả trứng gà vào.
Đầu óc dần dần tỉnh táo, y lại nghĩ tới việc hộp tạo cảnh, vội vàng bước ra phòng bếp chui vào phòng khách.
Hộp tạo cảnh còn đang đặt ở trong phòng khách, người tí hon bên trong thức dậy cả rồi, đều đang làm việc ở trong làng.
Rất nhanh Lý Đạo Huyền liền tìm ra thiếu nữ tí hon kia, nàng lại xách theo rổ trúc tìm kiếm rễ cỏ trên mặt cát vàng ở ngoài thôn...
Hôm qua mới mất mẫu thân, chắc nàng còn chưa thoát khỏi đau buồn, nhưng cũng đành phải tiếp tục công việc đi tìm thức ăn.
Lý Đạo Huyền khẽ thở ra một hơi, lẩm bẩm: "Cô bé này khổ quá."
Những lời này vừa ra khỏi miệng, liền thấy thiếu nữ tí hon vội ngẩng đầu lên, tựa hồ nàng nghe được cái gì, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sau khi tìm kiếm vài giây, ánh mắt của nàng liền tập trung vào vị trí hiện tại của Lý Đạo Huyền.
Lập tức Lý Đạo Huyền lại có loại cảm giác này, ánh mắt của y đang đối diện với ánh mắt của thiếu nữ.
Đối diện!
Ánh mắt rất phức tạp.
Trong ánh mắt của Lý Đạo Huyền mang theo thương hại và đồng tình, trong ánh mắt của thiếu nữ kia thì tràn đầy đau thương và cầu khẩn.
Công Nguyên năm 1627, năm Thiên Khải thứ bảy, Thiểm Tây, huyện Trừng Thành, thôn Cao gia.
Cao Nhất Diệp đã mất mẫu thân, hiện tại đã là một người cô đơn.
Nhưng nàng không có thời gian để mà đau buồn, bởi vì trong nhà không có một hột lương thực, nàng phải sống sót, không thể làm một phế vật chỉ biết ôm di vật của mẫu thân mà khóc lóc.
Sáng sớm nàng đã thức dậy, xách theo rổ trúc đi ra ngoài thôn với cõi lòng tràn đầy đau thương.
Tới trước phần mộ mẫu thân dập đầu một cái, lại nhổ một bãi nước bọt vào phần mộ chôn thi thể đám sơn tặc, sau đó vừa đi vừa tìm kiếm những nơi đã từng mọc lên cỏ dại.
Vùng đất cát này đã được nàng tìm kiếm qua rất nhiều lần, muốn tìm được rễ cỏ đã càng lúc càng khó.
Tay chân càng lúc càng không có sức lực, người hơi lảo đảo, đứng đã không vững.
Nàng không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu, có lẽ ngày mai, có lẽ ngày mốt, có lẽ ba ngày sau, một ngày nào đó, nàng không tìm đủ rễ cỏ để mà ăn nữa, sẽ đói đến mức không có sức để ra ngoài thôn kiếm ăn, vậy chỉ có thể ở nhà chờ chết thôi.
Nàng biết, ngày này đã càng lúc càng gần.
Đúng lúc này, nàng nghe được một tiếng thở dài vang lên từ trên bầu trời: "Cô bé này khổ quá."
Giọng nói này hình như nàng đã từng nghe qua ở đâu...
Cao Nhất Diệp chợt ngẩng đầu, liền thấy khuôn mặt một nam nhân trẻ tuổi hiện ra từ trong tầng mây, ánh mắt đối diện, đó là đôi mắt trách trời thương dân, tràn đầy cảm tình.
Thiếu nữ biết mình được cứu rồi, nàng lại dịu dàng quỳ xuống lạy: "Thiên thần đại nhân, ta đói quá, sắp không chịu nổi nữa, xin ngài rộng lượng từ bi cứu ta đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...