Đại Minh Trong Rương


Bạch Thủy Vương Nhị suất lĩnh mấy trăm người xông về phía huyện thành.

Hai lão binh giữ cửa thành thoáng cái liền hoảng hồn.

Bởi chế độ quân truân* lạ lùng của Minh triều, trú quân của huyện Trừng Thành cũng không ở bên trong huyện thành.
(chế độ quân lính đi làm ruộng để tự cung tự cấp)

Họ đang ở trong Vệ sở cách huyện thành hơn mười dặm để chơi trò truân điền.

Lão binh giữ cửa biết trong khoảng thời gian ngắn mình không thể đợi được viện quân, chỉ bằng hai lão đầu chống đỡ mấy trăm phản tặc? Cho họ một trăm lá gan cũng không dám.

Hai lão binh rất dứt khoát chui vào cống ngầm bên cạnh, lại lấy tốc độ nhanh nhất cởi xuống quân phục trên người, biến thành hai lão đầu còng lưng chống gậy.

Quân khởi nghĩa nông dân trong nháy mắt đã xông lên con đường huyện thành.

Trên đường gà bay chó sủa, dân chúng lui về hết trong nhà mình.

Vương Nhị cũng không định tìm họ kiếm chuyện, chỉ dẫn phản quân lao thẳng tới nha môn huyện.

Sau khi chúng xông qua rồi, Tam Thập Nhị mới chui ra từ trong một hẻm nhỏ, trên đường cái vắng vẻ hết nhìn trái đến ngó phải, sau đó nhanh chóng chạy về hướng nội thành nơi tượng hộ tập trung.

Thì ra, sau khi vợ con của Tam Thập Nhị được Cao Sơ Ngũ bảo vệ rời đi, hắn đang chuẩn bị đi tìm thợ rèn thì nghe được ngoài thành vang lên tiếng hô đánh gọi giết.


Bạch Thủy Vương Nhị quả nhiên phản rồi!

Hắn vội vàng cởi bộ trường sam trên người ra, mặc vào bộ y phục vải thô của nô bộc trong nhà, lại làm đầu tóc rối tung lên, giống như một trung niên khất cái, lúc này mới đi ra khỏi nhà, vòng vo mấy lần trong hẻm nhỏ, sau đó liền thấy Vương Nhị suất lĩnh mấy trăm tên phản tặc lao qua con đường chính trước mặt, đằng đằng sát khí xông tới nha môn huyện.

Chờ chúng đi hết rồi, Tam Thập Nhị mới hít sâu mấy hơi, tăng thêm dũng khí cho mình, sau đó chui ra con hẻm, tiếp tục chạy về thành nội nơi tượng hộ tập trung.

Không bao lâu, hắn đã tới con đường của thợ thủ công.

Đây là một con đường âm u chật hẹp, nhà rách vách xiêu, nước thải chảy khắp nơi.

Người ở đây đều là tượng hộ, thợ rèn, thợ mộc, thợ làm gốm đều có.

Những người này đều rất nghèo.

Tam Thập Nhị hít sâu một hơi, mới gõ cửa nhà của một thợ rèn.

Bên ngoài đang bùng phát khởi nghĩa nông dân, thợ rèn đó một mình trốn trong nhà run rẩy, đột nhiên nghe được tiếng đập cửa, hắn sợ đến mức hồn muốn bay ra ngoài, nào dám ra mở cửa.

Mãi đến khi hắn nghe được giọng Tam Thập Nhị đang khẽ gọi mình, mới bạo gan ra mở cửa: "À, là Tam sư gia hả? Sao ngài lại tới chỗ ta? Còn ăn mặc thế này?"

Tam Thập Nhị nhanh chóng đi vào, đóng cửa lại mới nói: "Xuỵt! Bên ngoài phản tặc làm loạn, ta mới ăn mặc thế này."

Thợ rèn: "Ôi!"


Tam Thập Nhị đè thấp giọng: "Trước mặc kệ đám phản tặc này, họ muốn giết cũng không giết tới trên đầu ngươi đâu, nhiều lắm cũng chỉ giết sạch mấy người huyện tôn lão gia, huyện thừa lão gia, chủ bạc lão gia rồi, lại giết tới bọn tiểu lại và nha dịch, lại đi cướp kho lúa, tạm thời còn chưa đến phiên chúng ta đâu."

Thợ rèn: "Vậy ngài đây là?"

Tam Thập Nhị nhanh chóng nói: "Lý Đại, ngươi là thợ rèn tốt nhất trong huyện Trừng Thành này, nhưng đám quan lại huyện Trừng Thành chưa từng coi ngươi là người, chỉ có ta biết kỹ thuật của ngươi, cái này gọi là [thức nhân chi minh]."

Thì ra thợ rèn này tên là Lý Đại, hắn quả thật là thợ rèn tốt nhất trong huyện Trừng Thành, từng chế tạo rất nhiều vũ khí và áo giáp chất lượng tốt cho ba vị tuần kiểm lão gia và các Vệ sở binh.

(PS: tuần kiểm là võ quan cửu phẩm, mỗi tuần kiểm trong tay có binh lực hơn trăm người)

Nhưng mà triều đình cũng không coi trọng tượng hộ, mặc kệ ngươi kỹ thuật tốt hay xấu, ngươi đều là công tượng thấp hơn một tầng so với bình dân, huyện lệnh lão gia ngay cả nhìn cũng không nhìn tượng hộ một cái, ai quan tâm ngươi kỹ thuật tốt hay xấu chứ.

Chỉ có sư gia, người trợ giúp huyện lệnh xử lý sự vụ mới biết được bản lĩnh của hắn.

Trên thực tế Tam Thập Nhị là người rất tốt, bình thường hay nói giúp người nghèo, Lý Đại cũng từng được Tam Thập Nhị chiếu cố, bằng không thì dưới tình huống rối loạn lúc này, vừa rồi cũng sẽ không chịu mở cửa ra cho hắn vào nhà.

Lý Đại có vẻ xấu hổ nói: "Đúng nhỉ, chỉ có Tam sư gia biết kỹ thuật của tiểu nhân."

Tam Thập Nhị nói: "Ta biết ngươi rất nghèo, vẫn luôn muốn phát tài, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, đi theo ta, đi làm thợ rèn tư cho một đại lão gia rất có tiền rất có tiền, ngươi có muốn đi hay không?"

Lý Đại nghe vậy mặt đực ra: "Đại lão gia rất có tiền rất có tiền? Thợ rèn tư? Cái này...Ta là người có tượng tịch, nếu ta tùy tiện bỏ chạy, chẳng phải là rất không ổn."


Tam Thập Nhị chỉ ra bên ngoài: "Hiện tại bên ngoài phản tặc làm loạn, giết người khắp nơi, ngươi nhân cơ hội này bỏ chạy, không có quan binh nào đuổi theo ngươi đâu, mọi người chỉ coi như ngươi đã bị phản tặc chém thành thịt vụn rồi.

Từ nay về sau ngươi có thể thoát khỏi tượng tịch, theo đại lão gia mới, đàng hoàng làm việc cho đại lão gia."

Vừa nghe lời này Lý Đại liền tâm động.

Hắn cũng không rõ là tổ tiên đời nào bởi vì bại trận mà bị bắt tới làm công tượng, từ đó con cháu đời đời đều phải nhập tượng tịch, cuộc sống rất thê thảm, ngay cả cưới vợ cũng khó khăn, đến nay còn cô đơn.

Hiện tại nghe Tam Thập Nhị dụ dỗ nói có thể chạy trốn rồi làm việc cho đại lão gia, sau này có khả năng rửa sạch thân thế, sức cám dỗ không cần phải nói.

Đầu óc cổ nhân cũng rất đơn giản, chưa ai có kinh nghiệm bị người gạt đến miền Bắc xa xôi bán nội tạng nên rất dễ tin người, nhất là người như Tam Thập Nhị cũng được xem là một sư gia tốt, nên càng thêm tin tưởng không nghi ngờ.

Hắn thấp giọng nói: "Thật có thể giúp ta an cư lạc nghiệp?"

"Tin tưởng ta." Tam Thập Nhị nói: "Đi, chúng ta đi ngay, thừa dịp trong thành phản tặc làm loạn, nha dịch đều ở trong nha môn huyện, binh sĩ thủ thành cũng trốn rồi, tượng tịch như ngươi mới có thể trốn ra ngoài được, đợi những phản tặc này rút đi rồi, ngươi muốn cũng không ra được, đời đời con cháu đều là tượng tịch."

Lời này thật là dọa người!

Lý Đại cắn răng, liều mạng: "Đi, dẫn ta đi gặp vị đại lão gia kia."

Tam Thập Nhị phấn khởi, rất tốt, lừa gạt thợ rèn tới tay rồi.

Tam Thập Nhị ta dựa vào ba tấc lưỡi, hãm hại lừa gạt, mặt cũng không cần, cuối cùng giúp thiên thần đại nhân lừa gạt được một thợ rèn.

Ha ha ha, lần này thân phận chó săn của thiên thần đại nhân ta ngồi vững rồi.


Cái này đương nhiên tốt hơn nhiều so với làm chó săn cho huyện lệnh rồi.

Tam Thập Nhị vỗ vỗ vai Lý Đại, kéo tay hắn chui ra cửa.

Trong huyện thành vẫn tiếng la hét rung trời, hỗn loạn chủ yếu tập trung ở nha môn huyện và mấy con đường mà người có tiền tập trung, nghe âm thanh đủ biết là nha môn huyện đã rơi vào tay giặc rồi, tiếng la giết đã tràn ngập trong viện của người có tiền, xem ra các gia đinh hộ viện còn đang chiến đấu với phản tặc.

Xen lẫn trong đó thỉnh thoảng vang lên tiếng khóc tiếng la của nữ tử!

Tam Thập Nhị không cần nhìn cũng biết, có rất nhiều phụ nữ sẽ bị chịu khổ vũ nhục trong trận hỗn loạn này, nhất là tiểu thư và bọn nha hoàn nhà quan gia, tướng mạo xinh đẹp, trắng trẻo mịn màng, rơi vào trong tay phản tặc, chỉ sợ là.

.

.

Hắn không khỏi thở dài, cướp lúa giống là quan phủ không đúng, nhưng mà những nữ nhân này lại có tội gì chứ?

Quan phủ không phải là thứ tốt, đám phản tặc cũng không phải là thứ tốt.

Thế gian quả nhiên chỉ có Tam Thập Nhị ta, làm việc là không thẹn với lòng, cái này gọi là [trên đời đều đục mình ta trong].

Hắn kéo cánh tay Lý Đại: "Đi đi đi, chúng ta đi nhanh nào! Đợi đám phản tặc giết hết nhà giàu đại hộ rồi, hỗn loạn sẽ lan đến khu vực này thôi."

Hai người nép vào hẻm chạy đi như điên, phía trước đã là cửa thành mở rộng, căn bản không có người thủ thành.

Vừa mới chạy ra cửa thành một bước, tâm tình Lý Đại như bay lên: ha ha, kẻ tượng hộ như ta, rốt cuộc chạy thoát khỏi tay quan phủ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận