Thôn Vương gia, dốc phía sau núi.
Bạch Thủy Vương Nhị, vẻ mặt đăm đăm nhìn các thôn dân trước mặt.
Đêm qua, hắn tổ chức một nhóm thôn dân đến thôn Cao gia trộm nước, kết quả mỗi người gánh về hai thùng bột mì, đây quả nhiên là ngoài sức mong đợi.
Mọi người tâm tình rất tốt, mỗi bước đi như có gió dưới chân.
Không nghĩ tới vừa về tới thôn, tâm tình tốt đẹp như bị sét đánh.
Không ngờ quan sai thừa dịp hắn không ở thôn, đã ngay trong đêm tập kích thôn Vương Gia, đả thương vài thôn dân và thiêu hủy một gian nhà lá, cướp đi lúa giống trong nhà các thôn dân.
Mấy thôn dân bị đả thương trên đầu quấn vải, vải còn đang thấm máu, nằm bò ở trước mặt Vương Nhị mà khóc lóc: "Vương đại ca.
.
.
Ngươi phải làm chủ cho mọi người."
"Lúa giống trong nhà ta bị cướp sạch rồi, cho dù hạn hán có qua, ông trời ban mưa, nhà ta cũng không còn gì mà trồng nữa, cả nhà chỉ có thể chờ chết đói thôi."
"Lúa giống nhà ta cũng không còn, dù sao cũng phải chết."
Vương Nhị giận tím mặt, xiết chặt nắm tay: "Các huynh đệ, ta đưa về bột mì, mọi người đem làm thành mì ống đi, trước ăn no một bữa, sau đó...!Phản con mẹ nó luôn."
Mọi người vừa nghe liền thảng thốt: "Muốn tạo phản? Đó là tội mất đầu."
Vương Nhị giận chửi ầm lên: "Sợ mất đầu? Trong nhà các ngươi ngay cả lúa giống cũng không còn, còn sợ cái gì nữa? Dù sao đều là một chữ chết, so với chết đói, không bằng chém cái đầu chó của huyện lệnh Trương Diệu Thải rồi chết."
Mọi người nghĩ kỹ càng: Điều này cũng đúng.
Vương Nhị móc lên một nắm đất đen trên mặt đất rồi lau khắp mặt mình, sau đó giơ tay lên, rống to: "Ai dám giết Trương Diệu Thải?"
Các thôn dân cùng nhau bôi đen mặt mình, đồng thời đáp lại: "Ta dám!"
"Được, nhóm lửa, nấu mì, ăn no rồi đi giết vào huyện thành, băm cái đầu chó của Trương Diệu Thải."
Hắn nhìn mọi người chung quanh, thôn dân chỉ chưa đến trăm người, chỉ nhân số này tạo phản có vẻ còn hơi mỏng.
Hắn gọi hai thanh niên qua, rồi phân phó: "Hai người các ngươi, chia nhau đi thôn Chủng Gia và thôn Trịnh Gia, liên hệ hai người huynh đệ của ta là Chủng Quang Đạo và Trịnh Ngạn Phu.
Nói cho hai người họ, nói là Bạch Thủy Vương Nhị ta hiện tại muốn tạo phản, hỏi họ có dám đi cùng hay không."
Hai thanh niên vội vàng đi về thôn Chủng Gia và thôn Trịnh Gia.
*****
Cao Sơ Ngũ dẫn theo ba thanh niên đã đi vào huyện thành Trừng Thành.
Lần thứ hai tới huyện thành, họ đã có đủ dũng khí hơn so với lần trước.
Khi lần đầu tiên tới thì sợ hãi rụt rè, lần thứ hai đã tự nhiên thong dong hơn.
Đây có lẽ là sự khác biệt giữa chưa trải đời và đã trải sự đời.
Bốn người mồm mép vẫn láu lỉnh như lần trước, trên đường gặp người liền hỏi thăm "Nơi ở của tiền sư gia Tam Thập Nhị", rất nhanh liền có người chỉ phương hướng cho họ.
Bốn người qua đường vượt hẻm, đi tới trước đại môn Tam gia.
Cao Sơ Ngũ giơ tay lên, định bụng gõ cửa.
Không nghĩ tới cửa lại từ bên trong mở ra trước, Cao Sơ Ngũ bàn tay vỗ vào không khí, hắn có vẻ xấu hổ, nở nụ cười ngây ngô.
Người mở cửa là Tam Thập Nhị, hắn đang vừa mở cửa vừa lớn tiếng nói với người phía sau: "Tay chân lanh lẹ lên nào, nhanh lên một chút.
.
.Ơ?"
Đang nói chợt ngưng lại, hắn nhìn chằm chằm vào Cao Sơ Ngũ hết một giây, chợt tỉnh hồn: "Ngươi là.
.
.
Hậu sinh của thôn Cao Gia, tên là Cao gì đó?"
"Cao Sơ Ngũ!"
"À à, đúng đúng." Tam Thập Nhị đảo tròng mắt láo liên hai vòng, lập tức hiểu ngay: "Thiên thần đại nhân có gì phân phó? Tại hạ [chăm chú lắng nghe]."
Cao Sơ Ngũ thất thần: ta còn chưa nói ngươi đã biết rồi? Quả nhiên, người có học vấn khác với người thô lỗ như ta.
Thôn trưởng gia gia muốn nói với ta một chuyện rõ ràng, phải ghé sát vào tai ta rống nửa ngày mới được đấy.
Cao Sơ Ngũ xấu hổ mà gật đầu: "Thiên thần đại nhân đang làm áo giáp cho thôn dân của ta, nói là gần đây sẽ có rất nhiều tặc chạy đến chém người lung tung, bảo chúng ta tạo áo giáp bảo vệ bản thân, nhưng thợ rèn duy nhất trong thôn là Cao Nhất Nhất đại thúc kỹ thuật lại không tốt lắm, cho nên thiên thần đại nhân muốn tìm ngươi nghĩ cách, đưa qua đó mấy thợ rèn có trình độ."
Tam Thập Nhị vừa nghe đến hai chữ áo giáp liền ngẩn người, tư tạo áo giáp, đây là các ngươi muốn làm việc mất đầu a, không đúng, nắm bắt sai trọng điểm rồi, trọng điểm chân chính của những lời này là nửa câu đầu, "Gần đây sẽ có rất nhiều tặc chạy đến chém người lung tung."
Trong nháy mắt Tam Thập Nhị hiểu ngay!
Ý của thiên thần đại nhân là Bạch Thủy Vương Nhị sắp làm phản rồi.
Vừa rồi hắn chỉ thông qua việc "cướp lúa giống" mà suy đoán Bạch Thủy Vương Nhị sắp làm phản, nhưng hiện tại đã có những lời này của thiên thần đại nhân, vậy hầu như có thể 100% phán đoán Bạch Thủy Vương Nhị muốn tạo phản rồi.
Bà nội cha! Hù chết người rồi.
Tam Thập Nhị quay đầu rống lên với người đối diện: "Còn lề mề cái gì? Cái gì chưa thu dọn xong thì bỏ hết, đi, đi ngay.
Cái này gọi là [đâu khôi khí giáp]."
Phu nhân hắn ôm đứa con gái từ trong nhà chạy ra, nha hoàn và gia phó mỗi người sau lưng vác một cái bao lớn, bên trong toàn là vàng bạc châu báu, vừa chạy ra sắc mặt hoảng hốt hỏi: "Chúng ta chạy đi đâu?"
Tam Thập Nhị cắn răng, nắm lấy tay Cao Sơ Ngũ: "Cao.
.
.
Sơ Ngũ huynh đệ đúng không?"
Cao Sơ Ngũ bị vẻ kích động của hắn làm cho giật mình: "Sao thế?"
Tam Thập Nhị nói vội: "Làm phiền ngươi và ba vị hậu sinh khác bảo vệ vợ con ta đến thôn Cao Gia, xin thiên thần đại nhân chiếu cố, chỉ cần vợ con ta an toàn, ta không còn nỗi lo về sau rồi, sẽ liều mạng giúp thiên thần đại nhân làm việc.
Cái này gọi là [có qua có lại]."
Cao Sơ Ngũ: "Hả? Hả? Hả?"
Bộ dáng hắn ngây ngô, hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Tam Thập Nhị gấp gáp: "Đi, đi nhanh đi, đừng lề mề ở đây nữa! Bạch Thủy Vương Nhị bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tới, đến lúc đó muốn chạy cũng không được rồi.
Cái này gọi là.
.
.ôi chao, mẹ ơi, đừng nghe ta nói nhảm nữa, các ngươi nhanh đi đi."
Cao Sơ Ngũ vẫn ngờ ngệch không rõ đã xảy ra cái gì, nhưng loại người khờ khạo như hắn cũng có chỗ tốt, chính là rất nghe lời người khác, khi thôn trưởng nói chuyện, hắn liền nghe thôn trưởng phân phó.
Khi thiên thần đại nhân nói chuyện hắn liền nghe thiên thần đại nhân phân phó, hiện tại Tam Thập Nhị nói chuyện, hắn liền nghe Tam Thập Nhị phân phó thôi.
Hắn liền nhếch môi cười nói: "Được thôi! Vậy chúng ta đi."
Bốn thanh niên, che chở vợ con nha hoàn nô bộc của Tam Thập Nhị, nhóm tám người nhanh chóng đi ra ngoài huyện thành, trở về thôn Cao Gia.
Tám người họ vừa ra khỏi thành, đi chưa đến hai dặm đường, trên sườn núi phía tây bắc huyện thành liền xuất hiện mấy trăm người mặt mũi bị bôi đen.
Người dẫn đầu chính là Bạch Thủy Vương Nhị, bên cạnh hắn là hai huynh đệ kết nghĩa, Chủng Quang Đạo, Trịnh Ngạn Phu.
Bạch Thủy Vương Nhị rống to: "Huyện lệnh vô lương, thu thuế quá ác độc, cướp lúa giống của chúng ta, bị tên như vậy cai quản, một ngày chúng ta cũng không sống nổi, hôm nay mọi người theo ta đánh vào huyện thành, chém đầu chó của huyện lệnh, một lần giết sạch bọn cứt chó vi phú bất nhân trong thành đi, mở kho lúa, để cho người nghèo được ăn no, các ngươi có gan theo ta không?"
Mọi người: "Có gan!"
"Ai dám giết Trương Diệu Thải?"
"Ta dám!"
"Ai dám giết Trương Diệu Thải?"
"Ta dám!"
"Ai dám giết Trương Diệu Thải?"
"Chúng ta đều dám!"
Bạch Thủy Vương Nhị cười to: "Vậy còn chờ cái gì? Xông lên!"
Mấy trăm thôn dân cùng hò hét, giơ quốc, mộc côn, vung nồi, cuốc xẻng, sài đao, bờ cào đủ loại vũ khí, lao về hướng huyện thành Trừng Thành.
Khởi nghĩa nông dân Minh Mạt oanh liệt, tuyên bố chính thức bắt đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...