Đại Minh Trong Rương


"Có thịt! Thiên thần đại nhân đưa thịt cho chúng ta rồi."

Cao Nhất Diệp la lên, cả thôn Cao gia trong nháy mắt được kích hoạt.

Tất cả mọi người liền vây quanh.

"Là thịt gà."

"Đây là thịt ức gà, mặc dù nó rất to, nhưng khẳng định là thịt ức gà, ta không nhầm đâu."

"Ức gà lớn thế này, chắc cắt từ trên thân gà thần rồi?"

"Khẳng định là gà thần trên thiên giới."

Các thôn dân cũng không biết đã bao lâu rồi chưa được ăn thịt.

Mấy năm trước, mưa thuận gió hoà, trong thôn cũng có người từng nuôi gà, nhưng theo mấy năm nay hạn hán năm này nghiêm trọng hơn năm trước, mọi người không còn cái ăn, đâu còn lương thực đi nuôi gia cầm.

Trong thôn Cao gia từ lâu cũng đã "chó gà không tha", ngoại trừ một đám thôn dân đói kêu cha kêu mẹ, đã tìm không ra vật còn sống nào khác.

Hôm nay thấy miếng thịt này, thật sự khiến tất cả mọi người kích động vô cùng.

Trước tiên Cao Sơ Ngũ đi tìm một cây đao, chuẩn bị cắt xuống mấy miếng thịt đem về nhà ăn cho đã.

Cao Nhất Diệp lại nghiêm túc nói: "Thiên thần đại nhân nói, chúng ta quen ăn đồ vật thanh đạm rồi, không thể một lần ăn quá nhiều thịt, bụng dạ sẽ không chịu nổi, ăn vừa phải thôi.

Sơ Ngũ ca, ngươi là người đầu tiên phải lưu ý."


Cao Sơ Ngũ ngờ nghệch gật đầu: "Ôi? Còn chú ý cái này sao?"

Thôn trưởng đứng dậy: "Thiên thần đại nhân nói khẳng định là chỉ người như Sơ Ngũ rồi, ăn hư bụng là sẽ chết người.

Không thể một lần cho Sơ Ngũ quá nhiều, hắn khẳng định sẽ nhịn không được mà ăn hết."

Cao Sơ Ngũ: "Sao sao?"

Thôn trưởng phân phó: "Mỗi người chỉ lĩnh một lượng thịt, trẻ con nửa lượng, thịt còn lại cắt hết thành sợi, treo lên hong gió để tránh bị hư."

Một thôn dân trung niên đi tới: "Thôn trưởng, chúng ta không có đủ muối, trong quá trình hong gió thịt gà không ướp muối sẽ bị hư.

So với để hư, không bằng ăn hết cho rồi, cho dù ta bị tiêu chảy chết cũng không muốn nhìn thịt ngon như vậy bị hư hết."

Cao Sơ Ngũ: "Đúng a đúng a, thôn trưởng, ta thà tiêu chảy chết cũng không muốn lãng phí."

Lý Đạo Huyền nghe nói như thế không khỏi buồn cười, y cũng không lấy lại thịt dư bỏ vào tủ lạnh, mà đi vào nhà bếp rồi cầm một bao muối đi ra, đổ ào ào ngay trước mặt Cao Nhất Diệp thành một đống nhỏ.

Các thôn dân ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy trên bầu trời không không có muối chảy xuống, muối trắng như tuyết, lộng lẫy như những viên đá lạnh rất lớn rơi xuống đất, chẳng mấy chốc liền xếp thành một ngọn núi nhỏ.

Cao Nhất Diệp không cần chuyển lời gì hết, chỉ buông tay tỏ vẻ: "Sao thiên thần đại nhân không biết được chút tâm tư ấy của mọi người? Đừng hòng ăn một lần mà mập được.

Hiện tại có muối rồi, muối thịt đi."

"Nhiều muối quá!"

"Muối đắt tiền lắm."

"Trời ơi, cho chúng ta nhiều quá."

"Rất lâu rất lâu không cần phải mua muối nữa."

Các thôn dân lại quỳ xuống đất một lần nữa, quay về bầu trời liều mạng dập đầu.

Cứ như thế, ngày hôm nay các thôn dân Cao gia có việc để làm rồi.

Các nam nhân vung đao, chặt thịt phốc phốc phốc, chặt miếng ức gà khổng lồ thành từng sợi từng sợi mảnh, lại đem muối tinh nghiền nát thành dạng phấn, sau đó đem từng sợi thịt gà lăn vào trong muối, từng sợi vừa to vừa trắng, lại đem treo nó lên, để cho cơn gió khô mang đi phần nước ở trong sợi thịt gà.

Làm công việc này rất mệt mỏi.

Nhưng các thôn dân khi làm việc đều giữ nụ cười trên môi.

Hoàng hôn cùng ngày, trong thôn bay lên khói bếp, mọi nhà đều đang nấu cơm.

Cả thôn các nhà trong nồi đều một món cháo gà, đem một lượng thịt gà cắt nhỏ ra, nấu cùng với gạo trắng thành món cháo đặc sệt, đúng rồi, còn phải thêm vào rau cải trắng nữa, cuối cùng cho ra nồi cháo sắc hương vị đều đủ cả, còn không tổn thương đến dạ dày.

Cao Sơ Ngũ biểu tình đòi ăn năm bát liền.

Ngay cả thiếu nữ thanh tú như Cao Nhất Diệp cũng quất hai chén.


Người hiện đại như Lý Đạo Huyền thấy cũng không kềm được nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng cầm lấy điện thoại.

Đặt vội món "cơm canh gà" để an ủi bản thân.

Vừa ăn cơm gà vừa mở ngân hàng online ra xem, liếc nhìn số dư của mình, tiền gởi còn hơn 2 vạn đồng, chút tiền ấy có vẻ không đủ xài rồi.

Ngày hôm nay đặt một bộ Khách Gia vi ốc đã dùng mất 2000 đồng, nếu như sau này muốn giúp đỡ càng nhiều người tí hon hơn, chỉ sợ tiền sẽ ào ào như nước chảy hất ra ngoài.

Y nghiêm túc suy nghĩ hai giây, liền mở QQ, tìm một hình đại diện đã lâu không liên hệ, click vào và gửi qua một câu: "Lão ca, em là Lý Đạo Huyền đây, nửa năm trước anh có liên hệ em, hỏi em có nhận mấy công việc ngoài giờ không, lúc đó em từ chối, là do em còn trẻ chưa hiểu chuyện.

Sau này bên anh có công việc liên quan đến thiết kế thì báo em nhé, giá cả dễ thương lượng."

Hình đại diện đó rất nhanh loé lên: "Ha ha, đang chờ những lời này của cậu đây, vừa lúc chỗ anh có một việc, thiết kế nhân vật cho một công ty trò chơi, đang cần gấp, năm ngày, bốn hình nhân vật, 3000 đồng! Cậu nhận không?"

Lý Đạo Huyền: "Em nhận."

*****

Trời đã sáng!

Thành phố Song Khánh lại chào đón một ngày mới.

Lý Đạo Huyền duỗi lưng, vừa xoa huyệt Thái Dương vừa bò lên giường.

Liên tục năm ngày, y đều làm việc đến 2 giờ khuya, liều mạng hoàn thành thiết kế nhân vật cho công ty trò chơi, sau khi bên A nghiệm thu liền chọn mấy hình ít khuyết điểm nhất, sau khi y sửa chữa theo yêu cầu của đối phương, đối phương lại cảm thấy vẫn là bản thiết kế đầu tiên tốt hơn, vì vậy kết thúc công việc, 3000 đồng vào tài khoản.

Y xác nhận số tiền đó vào thẻ của mình rồi mới yên tâm đi ngủ.

Ngủ một giấc bất tỉnh nhân sự, mãi đến sáng mới thức dậy.

Năm ngày lo làm việc kiếm tiền nuôi "cả nhà", ít chiếu cố đến các người tí hon trong hộp, mỗi ngày chỉ đúng giờ ném chút đồ ăn, mỗi ngày đổ đầy nước vào hộp LOCK&LOCK, cũng không nhìn chằm chằm vào họ nữa.

Hiện tại rốt cuộc vô sự cả người nhẹ nhàng, y quyết định ngày hôm nay phải ở bên cạnh các tiểu sủng vật của mình.


Vừa ngồi xuống bên cạnh hộp tạo cảnh, liền cảm giác được có chỗ nào không ổn.

Hiện tại các người tí hon trong thôn đều vây quanh hồ nước, đang thấp giọng nghị luận cái gì.

Lý Đạo Huyền vội vàng đóng cửa sổ để trong phòng yên tĩnh lại, ghé sát tai vào hộp mới có thể nghe rõ giọng như muỗi kêu của họ.

"Có người trộm nước, mọi người nhìn xem, mực nước trong hồ qua một đêm mà rút đi nhiều quá."

"Đúng vậy, nhìn bên này, có rất nhiều dấu chân lộn xộn, tối hôm qua người tới trộm nước cũng không ít."

Lý Đạo Huyền nhìn chăm chú vào, quả nhiên, mực nước trong hộp LOCK&LOCK đã hạ xuống một đoạn dài.

Hộp này trong hiện thực dài 20cm, sau khi đưa vào thế giới người tí hon liền phóng đại 200 lần, cũng chính là biến thành hồ nước lớn dài 10 trượng.

Hồ nước lớn như vậy, trong một đêm, mực nước đã hạ xuống hai thước.

Kẻ trộm nước này cũng rất lợi hại.

Hoặc là, người trộm nước rất nhiều.

Ánh mắt Lý Đạo Huyền theo dấu chân lộn xộn của kẻ trộm nước kéo dài đến tận ngoài thôn, nhưng rất nhanh những dấu chân đó đi tới mép hộp tạo cảnh, xuyên qua cái hộp, không còn...

Y không khỏi nhíu mày, chỗ bất tiện nhất của cái hộp này chính là tầm nhìn quá hẹp, địa phương có thể thấy được quá ít.

Chỉ nhìn thấy khu vực của thôn Cao gia, không biết gì về thế giới bên ngoài, hoàn toàn không biết đã xảy ra cái gì.

Nhất định phải nghĩ cách tăng tầm nhìn trong hộp lên mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận