Lý Đạo Huyền cần ra ngoài một chuyến, đi tìm người chế tạo mô hình 200:1.
Nhưng sau khi y biết thế giới trong hộp là những năm cuối Minh triều, thật sự không yên lòng khi rời xa cái rương quá lâu, rất sợ khi về nhà thấy thi thể người tí hon đầy đất.
Suy nghĩ một chút, bóng đèn trên đầu liền sáng lên, y di chuyển camera giám sát trong nhà mình chiếu gần vào hộp tạo cảnh, lại chỉnh góc độ phù hợp.
Mở app camera trên điện thoại ra xem, có thể thấy được rõ ràng tình huống trong hộp rồi.
Giờ có thể yên tâm hơn mà ra ngoài.
Vội vàng bắt một chiếc xe, chạy tới nhà bạn tốt Thái Tâm Tử.
15 phút sau...
Lý Đạo Huyền đã đứng trong phòng khách trong nhà bạn tốt Thái Tâm Tử.
Thái Tâm Tử là một thương nhân, chuyên kinh doanh "mô hình" gia công tại nhà, xe mô hình, thuyền mô hình, người máy, khủng long.
.
.
Nói chung mô hình bạn có thể nghĩ đến thì hắn đều làm được.
Cho nên vài ngày trước khi Lý Đạo Huyền nhận được quà sinh nhật là "Hộp tạo cảnh", trước tiên y liền cho rằng là Thái Tâm Tử tặng cho mình.
Nhìn thấy bạn cũ tới chơi, Thái Tâm Tử nhếch môi, cười hì hì: "Đạo Huyền đã lâu không tới nhà tôi chơi rồi, lần này lại muốn gạ gẫm tôi thứ gì sao?"
Lý Đạo Huyền cười: "Lần này không gạ gẫm, tôi dùng tiền, đặt hàng."
Thái Tâm Tử lườm y: "Bơn bớt cái đi, lần trước tiền đặt mô hình tàu Liêu Ninh còn chưa trả cho tôi đâu, cậu đấy, mỗi lần tới đây toàn là ăn cướp trắng trợn."
Lý Đạo Huyền không nói hai lời, móc ra điện thoại, chuyển khoản, 1000 đồng.
Thái Tâm Tử quá đỗi giật mình: "Ối dồi ôi, chuyển khoản thống khoái thế nhỉ? Không xong, thứ cậu cần khẳng định rất khó làm, tôi không nhận, không nhận đơn này."
Lý Đạo Huyền cười mắng: "Cậu đấy, chuyển khoản thống khoái thì cậu không nhận, khi không chuyển tiền cho cậu thì không ậm ờ chút nào."
Thái Tâm Tử: "Đây là trực giác của một thương nhân."
Lý Đạo Huyền lấy tay ước lượng ra một khoảng cách không quá nửa thước: "Tôi muốn một cái 'Khách Gia vi ốc' lớn thế này, tỉ lệ 200:1."
Những gì y bỏ vào hộp tạo cảnh sẽ phóng đại 200 lần, nếu mô hình làm thành dài nửa thước, bỏ vào trong hộp có thể biến thành dài 100 mét, cũng xấp xỉ với độ dài của Khách Gia vi ốc bản phóng to.
Thái Tâm Tử rất hiếu kỳ: "Cậu cần cái này làm gì?"
Đương nhiên Lý Đạo Huyền không thể nói thật, chỉ thuận miệng bịa ra một lời nói dối thiện ý: "Gần đây xem phim hoạt hình [Đại Ngư Hải Đường] nên mê Khách Gia vi ốc quá, muốn làm một cái mô hình đặt trong nhà."
"Thì ra là thế." Thái Tâm Tử nói: "Đồ chơi này cần gì phải đặt hàng, chỗ tôi có sẵn bản 100:1, trông rất uy vũ khí phách.
.
."
"Không cần!" Lý Đạo Huyền không đợi hắn nói hết đã từ chối thẳng thừng: "Tôi cần 200:1."
Thái Tâm Tử: "To quá hả? Chỗ tôi còn 144:1..."
"Không cần!" Lý Đạo Huyền: "Tôi nhất định phải đặt bản 200:1."
Thái Tâm Tử bắt đầu oải rồi: "Mẹ nó, tôi biết ngay dưới tình huống chuyển tiền thống khoái, phía sau khẳng định sẽ có phiền phức.
Nói đi, ngoại trừ 200:1, còn có yêu cầu cụ thể gì không? Tôi không cần nghe cũng biết siêu cấp phức tạp."
Lý Đạo Huyền cười hì hì: "Được rồi, vậy tôi bắt đầu liệt kê nhé.
Toàn bộ Khách Gia vi ốc phải dùng vật liệu có cường độ vô cùng cao để chế tạo.
Mấy cái bản xốp, bản nhựa thì bỏ đi, gỗ lại dễ cháy, tốt nhất toàn bộ dùng...Ặc, dùng vật liệu gì tốt nhỉ? Tôi không chuyên nghiệp, cậu gợi ý giúp tôi đi."
Thái Tâm Tử lườm: "Dùng gỗ ép từ vật liệu tổ hợp đi, không chỉ chắc chắn còn rất nhẹ, trên đường cậu đem về nhà cũng không đến mức bị đau lưng."
Lý Đạo Huyền suy nghĩ một chút, cũng đúng, dùng gỗ ép từ vật liệu tổ hợp quả thật rất tốt, bỏ vào trong hộp độ dày của nó sẽ tăng 200 lần, vậy thì lợi hại quá.
Đao kiếm, hỏa súng thời Minh triều khẳng định không xuyên nổi gỗ ép dầy gấp 200 lần, dùng súng xoay khóa nòng sợ chưa hẳn có thể bắn xuyên qua được.
Chờ đã!
Nếu dày hơn 200 lần cũng không thể quá khinh suất, ta phải hỏi xem nó vốn dày bao nhiêu.
Lý Đạo Huyền hiếu kỳ mà hỏi: "Gỗ ép mỏng nhất là bao nhiêu?"
Thái Tâm Tử: "Chắc 3mm."
Lý Đạo Huyền tính nhẩm một bài toán 3mm nhân 200 lần, y liền ngẩn người: Mẹ ơi, bỏ vào hộp thành dày 60cm? Dày quá sẽ chiếm dụng không gian, nếu như tường ngăn cách giữa phòng này phòng kia đạt độ dày này, số lượng phòng trong vi ốc sẽ giảm bớt rất nhiều.
Y nhíu mày: "Không thể mỏng hơn nữa sao?"
Thái Tâm Tử lắc đầu: "Không thể, mỏng nữa chỉ có thể dùng sắt lá thôi, sắt lá mỏng chỉ 1mm."
Lý Đạo Huyền thầm tính toán, sắt lá dày 1mm bỏ vào hộp sẽ thành tấm sắt dày 20cm.
Rất tốt, sắt lá rất rốt, không chiếm không gian như gỗ ép, còn chắc chắn hơn.
"Được, dùng sắt lá dày 1mm đi."
Thái Tâm Tử: "Này, dùng sắt lá làm mô hình rất không có tính nghệ thuật, nó còn tạo cho người ta cảm giác, giống như ăn bớt nguyên vật liệu."
Lý Đạo Huyền: "Tôi không cần tính nghệ thuật gì hết, cần chính là ăn bớt nguyên vật liệu đấy.
Được rồi, mô hình này không chỉ làm chắc chắn về bề ngoài, bên trong cũng phải vô cùng tỉ mỉ, mỗi một gian phòng đều phải làm chuẩn theo tỉ lệ..."
Thái Tâm Tử: "Không thể làm được, Khách Gia vi ốc hơn 200 gian phòng, cửa nhỏ cửa lớn, nếu tôi làm tỉ mỉ toàn bộ, làm cho có thể đóng mở được, cậu biết phải cần bao nhiêu tiền công không? Thêm một vạn!"
Lý Đạo Huyền nghĩ thầm: Mẹ ơi đắt thế sao? Cửa sổ thì bỏ đi, mình làm tốt kết cấu chủ thể là được rồi, mấy thứ như cửa sổ để các người tí hon tự làm cũng được.
Lý Đạo Huyền: "Vậy bỏ hết cửa sổ đi, chỗ cửa sổ cậu để trống là được rồi.
Còn nữa, Khách Gia vi ốc truyền thống, trên thiết kế thoát nước còn có thiếu sót, cậu dùng phương án hiện đại hoá sửa đổi một chút đi."
Thái Tâm Tử thiếu chút nữa hất tung bàn lên: "Mẹ nó vô học, mô hình mà cậu còn muốn thiết kế thoát nước? Nếu dùng phương án hiện đại hoá, mô hình này của cậu coi như không phải Khách Gia vi ốc nguyên bản rồi đúng không? Mô hình như vậy còn giá trị sưu tầm gì nữa?"
Lý Đạo Huyền: "Tôi càng muốn! Hiện tại tôi là bên A, bất kể tôi đưa ra yêu cầu quá đáng cỡ nào, cậu cũng phải chấp nhận."
Thái Tâm Tử: ".
.
."
Không còn sức mà chửi nữa, Thái Tâm Tử suýt nữa hộc ra cả máu, mắt đảo láo liên rồi hắn mới nói lầm bầm: "Cậu có cần thêm phía dưới Khách Gia vi ốc mấy cái bánh xe không, lắp thêm động cơ điện, thêm cái điều khiển từ xa, đến lúc đó cả Khách Gia vi ốc giống như một cái xe tăng, ủi tới ủi lui..."
Hắn vốn chỉ thuận miệng nói cho bõ ghét, nhằm chọc tức "Bên A", không ngờ lời này lọt vào tai Lý Đạo Huyền lại khiến hai mắt y sáng trưng.
Lý Đạo Huyền vỗ đùi cái bốp: "Mẹ nó, Thái Tâm Tử, cậu đúng là một thiên tài, cứ làm như vậy đi, cho nó thêm bánh xe, thêm động cơ điện, điều khiển từ xa, biến thành vi ốc xe tăng siêu cấp, ủi tới ủi lui, thiên hạ vô song."
Thái Tâm Tử: "Fuck, cậu đừng nghe tôi nói, làm thế đâu còn gì là Khách Gia vi ốc, đây thành đồ chơi của trẻ con biến thái rồi, đâu còn giá trị sưu tầm hay thưởng thức nữa."
Lý Đạo Huyền vỗ vai hắn cười ha ha: "Tôi đang cần đồ chơi của trẻ con biến thái đây, tôi không cần sưu tầm hay thưởng thức.
Được rồi, lốp xe phải làm to một chút, nếu có thể thì việt dã cũng được."
"Cậu còn muốn việt dã?" Thái Tâm Tử lườm nguýt: "Bên A điên rồi! Con mẹ nó mình biết ngay mà, từ Bàn Cổ khai thiên tích địa tới nay, bên A không một người nào là bình thường."
Chửi bới xong, hắn chốt lại một câu: "Bánh xe, động cơ, điều khiển từ xa, thêm 1000 đồng!"
Lý Đạo Huyền trả tiền và hẹn một tháng sau giao hàng, lúc này mới dẹp đường hồi phủ.
Đến cổng siêu thị tiểu khu, y lại tiện tay mua 200g ức gà, tốn hết 5 đồng.
Về đến nhà, tiện tay nhẹ nhàng đặt thịt ức gà đến trước mặt Cao Nhất Diệp...
Cao Nhất Diệp lúc này đang múc nước từ hồ nước đổ vào lu nước trong nhà, gánh hai thùng, đang lắc lư đi tới, đột nhiên, bàn tay khổng lồ của thiên thần đại nhân lại xuất hiện, đang cầm một miếng thịt gà siêu to khổng lồ từ từ đặt ở trước mặt nàng, sau đó lại thu về bầu trời.
Bầu trời vang lên giọng ôn hoà của thiên thần đại nhân: "Nhắc nhở mọi người, đã quen ăn đồ thanh đạm, một lần ăn nhiều thịt bụng dạ sẽ không chịu nổi, bảo mọi người ăn vừa phải thôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...