Đại Minh Trong Rương


Bên cạnh thôn Cao gia, xuất hiện một hồ nước rất lớn dài hơn mười trượng, rộng năm trượng, sâu tám trượng.

Nước trong hồ đều là nước máy thời hiện đại, đương nhiên là trong suốt.

Nước tốt như vậy, các thôn dân vốn đang ở trong nạn hạn hán, đã rất nhiều năm rồi chưa thấy qua.

"Nước a! Là nước!"

"Trời ạ, một hồ nước to thế này."

"Là nước rất sạch."

"Đây là.

.

.

Thưởng cho chúng ta sao?"

"Không thể tin được."

"Thiên thần đại nhân vạn tuế."

Lý Đạo Huyền cúi đầu nhìn Cao Nhất Diệp: "Nhất Diệp, nói cho các hương thân, sau này mỗi ngày ta sẽ đổ đầy nước vào cái hồ này, sau này mọi người có thể múc nước từ trong hồ để sử dụng hằng ngày, có thể tưới đồng ruộng."

Cao Nhất mừng rỡ, vội vàng dập đầu tạ ân, sau đó chuyển hướng sang các thôn dân, lớn tiếng tuyên bố "thần chỉ" của Lý Đạo Huyền.

Các thôn dân liền phấn chấn: "Vậy thì không sợ hạn hán nữa rồi."

"Chúng ta có nước làm ruộng rồi! Quá tuyệt vời."

"Hạt giống ủ bấy lâu nay, rốt cuộc có thể phát huy công dụng rồi."


"Còn chờ cái gì, nhanh về nhà lấy thùng múc nước."

"Vội cái rắm, hiện tại nhiệt độ không khí rất cao, có thể trồng được cây gì? Phải đợi đầu thu."

"Ồ cũng phải, ta cao hứng hơi sớm rồi."

Các thôn dân vui vô cùng, người nào người nấy như vui quên cả lối về, thiếu chút nữa quên luôn nên bắt đầu từ bước nào.

Ngược lại các nữ nhân thì hai mắt toả sáng, có nhiều nước như vậy, có thể giặt quần áo, tắm rồi, cuộc sống hơn nửa năm qua vừa bẩn vừa thối, nữ nhân nào chịu được cái này, họ liền vội vàng múc nước, ít nhất cũng phải chứa đầy lu nước nhà mình.

Lúc này Tam Thập Nhị đã triệt để tỉnh ngủ.

Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, hiện tại thì không thấy gì hết, lại nhìn hồ nước trước mặt, nó lại rành rành mà xuất hiện trước mắt.

Một màn vừa rồi cũng không phải mình bị choáng đầu, mà thật sự có một nguồn lực vô hình nhìn không thấy tạo ra một cái hồ nước, mà lại không không có một thác nước treo cao đổ đầy nước vào hồ.

Nếu ai dám nói đây không phải thần tiên làm, hắn là người thứ nhất nhảy ra cho người đó một bạt tai.

Đang đực mặt ra, Cao Nhất Diệp bên cạnh đã cất lời: "Tam tiên sinh, thiên thần đại nhân có chuyện muốn nói với ngươi."

Tam Thập Nhị hoảng hồn tỉnh lại, vội vàng quay về bầu trời thi lễ: "Thiên thần đại nhân có gì phân phó?"

Lý Đạo Huyền: "Hình như ngươi là sư gia của Huyện thái gia đúng không?"

Cao Nhất Diệp vội vàng chuyển lời.

( phía sau mặc định là nàng vẫn luôn chuyển lời)

Vừa nghe vậy, Tam Thập Nhị mặt như đưa đám: "Ngày hôm trước tiểu nhân giúp dân chúng nói chuyện, khuyên huyện tôn đại nhân đừng thu thuế, đã chọc giận huyện tôn đại nhân và bị đuổi ra khỏi cửa rồi, không còn dùng tiểu nhân nữa.

Cái này gọi là [dẫn hỏa thiêu thân]."


Lý Đạo Huyền: "A, nói cách khác, đã mất bát cơm rồi?"

Tam Thập Nhị dập đầu nói: "Ặc...! Cái này.

.

.

Quả thật.

.

.

Cái này gọi là..."

"Im miệng! Nghe thì phiền." Lý Đạo Huyền tức giận nói: "Ngươi nói chuyện chọc người ghét như thế, chính ngươi không biết hay sao? Thảo nào bị huyện lệnh đuổi ra khỏi cửa."

Tam Thập Nhị đờ ra: "..."

Lý Đạo Huyền: "Vốn tưởng ngươi là một sư gia, có thể xem một số công văn ở huyện nha, đưa chút tin tức cho thôn Cao gia, hiện tại xem ra, người như ngươi không có tác dụng gì rồi."

Tam Thập Nhị nghe vậy, lòng chợt động: thiên thần đại nhân vậy là có ý gì? Chẳng lẽ.

.

.

Hắn vốn dự định thu ta làm việc cho hắn? Có thể làm việc cho thần tiên, đó là phúc khí tu luyện mấy đời, ta nhất định không thể bỏ qua cơ hội này, sống chết cũng phải làm chân chạy việc bên cạnh thần tiên.

Hắn vội vàng nói: "Tiểu nhân hữu dụng, tiểu nhân hữu dụng, mặc dù tiểu nhân không còn làm việc trong nha môn huyện, nhưng tiểu nhân thông minh, biết viết biết tính, thiên thần đại nhân có việc gì hơi chút phức tạp, các thôn dân ở đây khẳng định.


.

.

khụ khụ.

.

.

Giao cho tiểu nhân đi làm sẽ đáng tin hơn, cái này gọi là.."

Hắn đang định tổng kết bốn chữ, đột nhiên nhớ tới thiên thần đại nhân ghét hắn rườm rà, liền im miệng, vì phanh lại quá gấp, khuôn mặt cũng trở nên méo mó.

Lý Đạo Huyền cũng thấy vui vẻ: "Được! Hiện tại ta tạm thời chưa nghĩ ra chuyện gì cần ngươi làm, ngươi cứ về huyện thành đi, mắt mở to một chút, lỗ tai kéo dài một chút, hỏi thăm nhiều hơn chuyện đã xảy ra chung quanh, có tin tức gì trọng đại thì phái người tới thôn Cao gia báo tin, khi cần ngươi làm gì, ta sẽ phái người báo tin cho ngươi."

Tam Thập Nhị nằm bẹp cả người lên mặt đất, dập đầu nói: "Tiểu nhân nghe lệnh."

Sau khi lễ nghi làm đủ rồi hắn mới bò dậy, cất bước đi về hướng huyện thành.

Lý Đạo Huyền nghĩ thầm: hiện tại ta còn chưa tìm ra cách mở rộng tầm nhìn, hộp tạo cảnh chỉ tập trung trên bầu trời thôn Cao gia, không thể nhìn thấy chuyện bên ngoài, có người tên Tam Thập Nhị này cũng tương đương với thêm một đôi mắt bên ngoài hộp tạo cảnh, hy vọng đôi mắt này có thể phát huy tác dụng vào lúc quan trọng.

Lại quay đầu nhìn trong thôn, tất cả thôn dân đều đang làm việc.

Các nam nhân sức dài vai rộng thì đang đào đào móc móc ở trong ruộng, đã có một hồ nước lớn, họ đã có lòng tin trồng lại hoa màu, mặc dù phải chờ tới mùa thu mới gieo trồng được, nhưng họ đã không thể khống chế được "tâm tình trồng trọt", nên đã vội đi đào mương nước trước.

Lý Đạo Huyền gật đầu, rất tốt, năng lực tạo máu của các thôn dân đã được kích hoạt rồi, trong thời gian mấy tháng vẫn cần mình nuôi họ, nhưng đến mùa thu họ sẽ bắt đầu làm ruộng, mình sẽ giảm bớt nhiều chi phí để nuôi sống người cả thôn.

Nếu như y có thể sử dụng phương pháp tương tự để trợ giúp càng nhiều thôn trang hơn, là có thể giúp rất nhiều người thoát khỏi chết đói.

Kế tiếp, bắt đầu giải quyết vấn đề thứ hai: "Khi mình không ở bên cạnh hộp tạo cảnh, các thôn dân phải có năng lực tự bảo vệ mình."

Hồi tưởng lại diễn đàn lịch sử quân sự, cùng với tiểu thuyết lịch sử mình thường xem.

Trong đầu y hiện lên một ý nghĩ đầu tiên, chính là phân phối vũ khí đầy đủ cho 42 thôn dân, nhưng lập tức y liền phát hiện, ý nghĩ này tạm thời không thể thực hiện được.

Trước không nói tới tại xã hội hiện đại mua súng ống có thể bị các chú cảnh sát mời vào tù ăn cơm hay không, cho dù y có thể hợp pháp lấy được súng, nhưng coi như khẩu súng lục mini Thụy Sĩ nhỏ nhất trên thế giới cũng dài tới 55mm.


Nếu y đem thứ này bỏ vào trong hộp, nó sẽ phóng đại lên 200 lần, các thôn dân nhìn thấy sẽ là một khẩu súng siêu to khổng lồ dài đến 11m.

Vậy cái thứ đó dùng thế nào?

Ai có thể cầm khẩu súng dài 11m đi bắn kẻ địch?

Còn có một cách nghĩ là mời người chế tạo "vũ khí siêu cấp mini", nhưng việc này cần phải đem các loại vũ khí làm chỉ dài mấy mm, sau khi phóng đại 200 lần mới có thể biến thành độ dài 1-2 mét thì người trong hộp mới có thể sử dụng như bình thường.

Rất rõ ràng, lấy công nghệ hiện tại y biết, không ai có thể chế khẩu súng chỉ mấy mm.

Nếu làm một số đao kiếm bình thường, việc đề thăng sức chiến đấu cho các thôn dân vẫn rất có hạn.

Cách giải quyết duy nhất của Lý Đạo Huyền chỉ có thể dạy các thôn dân tự chế hỏa súng.

Nhưng lấy thực lực kỹ thuật hiện tại của 42 người tí hon trong hộp tạo cảnh, đừng nói tự chế hỏa súng, tự chế một thanh đao chất lượng tốt cũng rất khó khăn, vậy nên chỉ có thể rèn những thứ thô sơ như sài đao, thái đao.

Con đường này tạm thời không thông, sau đó lại cân nhắc.

Trong khoảng thời gian ngắn biện pháp duy nhất có thể sử dụng để bảo vệ thôn dân, có lẽ chỉ có một...

Đó chính là "gia bảo kiên cố".

Đây là thủ đoạn thường dùng nhất của các thôn dân cổ đại tự bảo vệ mình, trốn trong một pháo đài kiên cố có thể chống cự phần lớn thổ phỉ cường đạo tập kích.

Kiến trúc điển hình nhất chính là "Khách Gia vi ốc".

(nhà vây của người Hẹ)

Đây cũng là thứ Lý Đạo Huyền có thể làm được trong thế giới hiện thực, chỉ cần lấy tỉ lệ 200:1, làm ra một kiến trúc tương tự "Khách Gia vi ốc", rồi đặt nó vào trong hộp tạo cảnh, để cho các người tí hon dọn vào đó ở, có thể giúp cho họ an toàn hơn hiện tại rất nhiều.

Đồ vật này hoàn toàn có thể làm được.

Chẳng qua.

.

.có vẻ lại phải tốn tiền rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận