Đại Minh Trong Rương


Trời đã sáng, Lý Đạo Huyền trừng đôi mắt đầy tơ máu, liếc nhìn ánh nắng sớm ngoài cửa sổ.

Bất tri bất giác, y đã xem tư liệu lịch sử suốt một đêm, đoạn lịch sử khuất nhục Minh Mạt, trên tổng thể y đã nhìn một lần, đối với cả quá trình cũng có lý giải nhất định, song trên chi tiết còn có rất nhiều chỗ còn chưa rõ ràng.

Hơn nữa, đồ vật như sách sử đã dùng không ít bút pháp Xuân Thu, bên trong có rất nhiều chỗ mâu thuẫn, căn bản không thể tin hết được.

Dùng chuột click hai lần, mở ra một tài liệu trên màn hình desktop, đó là vài vấn đề có tính then chốt mà y đã tổng kết suốt đêm qua.

Vấn đề thứ nhất: đồ ném vào hộp tạo cảnh sẽ to hơn 200 lần, sau khi thể tích tăng lên 200 lần thì chất lượng hình như sẽ tăng lên càng nhiều hơn, cụ thể tăng bao nhiêu thì một sinh viên khoa KHXH như y không tính được, dù sao thì một quả trứng gà 50g sẽ biến thành mấy vạn cân.

Lấy cái này để tính toán, mình nuôi mỗi một người tí hon, mỗi tháng chỉ tốn khoảng mấy mao tiền là đủ rồi.

Nuôi sống 42 người tí hon không có vấn đề, còn có thể để cho họ cơm no rượu say an cư lạc nghiệp.

Nhưng muốn nuôi sống trên vạn người, thậm chí mười vạn trăm vạn người tí hon vậy thì sẽ đối mặt với hoàn cảnh xấu hổ phá sản như trong hiện thực.

Vậy vấn đề đã có, mục tiêu của ta là cái gì? Chỉ cứu vớt 42 người tí hon này? Hay là tận khả năng của mình, cứu vớt càng nhiều dân chúng Minh Mạt hơn? Thậm chí là cứu vớt cả quốc gia? Nếu như là hai cái sau, tài lực của ta không đủ, cần phải một lần nữa cân nhắc lại mục tiêu.
(10 mao=1 đồng (tệ)

Vấn đề thứ hai: Minh Mạt chiến loạn, các người tí hon bất cứ lúc nào cũng sẽ có nguy hiểm cho tính mệnh, mà mình còn phải ăn cơm, đi ngủ, phải tắm, thỉnh thoảng còn có thể hẹn hò với mấy em gái, không thể một ngày 24 tiếng đồng hồ canh hộp tạo cảnh, nói không chừng ra ngoài mua đồ ăn, về nhà liền thấy 42 người tí hon bị triều đình, Kiến Nô, hoặc là Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung giết sạch rồi, trong hộp tạo cảnh biến thành đống đổ nát thi thể đầy đất.

Khả năng này rất lớn.

Bởi vậy, phải nâng cao năng lực bảo vệ mình của các người tí hon.

Vấn đề thứ ba: Hộp tạo cảnh dài 2.5m, rộng 1.5m, chỉ có thể cung cấp tầm nhìn dài 500m, rộng 300m, cũng chỉ bao trùm khu vực ruộng đồng xung quanh cùng với thôn Cao gia, không có biện pháp trực tiếp ảnh hưởng đến "địa phương không nhìn thấy", có biện pháp nào mở rộng tầm nhìn hay không?


Đây là vấn đề đêm qua y nghĩ đến và bức thiết cần phải giải quyết.

Đương nhiên, vấn đề thứ ba là một vấn đề thần bí học, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

Trước tiên tập trung tinh lực giải quyết hai vấn đề trước đi.

Ánh mắt y đặt lên vấn đề thứ nhất.

Là một người tự nhận là lương thiện, đương nhiên y không định chỉ cứu vớt 42 người tí hon này, nếu như có thể, sẽ cố gắng cứu càng nhiều dân chúng nghèo khổ hơn, hoặc là, có thể cứu vớt cả quốc gia thì đó là điều quá tuyệt vời rồi.

Cho nên.

.

.

Không thể chỉ dựa vào mỗi việc mình ném đồ ăn vào hộp tạo cảnh là được!

Tài lực của mình cho dù phóng đại 200 lần, bán máu bán thận, cũng không cứu được bao nhiêu người.

Phải huy động các người tí hon trong hộp tự mình trồng lương thực, phải tự mình tạo máu.

Nghĩ tới làm liền!

Đầu tiên phải làm chính là, cung cấp nước cho các người tí hon! Có nước họ mới có sức sống.


Phải cung cấp nước cho họ thế nào? Trực tiếp đưa vòi nước vào trong hộp? Điều đó rõ ràng không đáng tin.

Cột nước biến to hơn 200 lần đổ vào thôn, đó không gọi là cung cấp nước, đó là lũ lụt.

Lý Đạo Huyền chuyển ánh mắt lên hộp LOCK & LOCK của mình.

Hắn cầm lấy hộp LOCK & LOCK đưa tới một khu đất trống bên cạnh thôn, so ướm một chút, rất tốt, ở chỗ này có thể thả xuống được, vì vậy y duỗi tay xuống khu đất đó móc một cái, nháy mắt đào ra một cái hố to...

*****

Sáng sớm!

Các thôn dân thức dậy rất sớm, trời vừa sáng là những người chăm chỉ này đã bắt đầu chuẩn bị làm việc rồi.

Nhưng trời đang hạn hán, trong ruộng không có một ngọn cỏ, họ cũng không có việc đồng áng gì mà làm.

Vốn là sáng sớm móc rau dại, nhưng trong nhà còn hơn trăm hạt gạo "khổng lồ", còn mấy miếng cải trắng to đùng, không cần phải gấp gáp đi tìm rau dại, cho nên sau khi thức dậy, mọi người bắt đầu làm mấy việc vặt vãnh.

Đan giỏ tre, mài đao, may vá y phục.

.

.


Cao Nhất Diệp cũng dự định vá lại bộ đồ rách rưới của mình, liền cầm lấy kim chỉ, xách theo cái ghế ra ngoài cửa, vừa mới chuẩn bị đặt ghế xuống, dựa vào ánh nắng sớm để xe chỉ luồn kim, liền nghe sát bên nhà vang lên tiếng khò khò.

Nàng quay đầu lại xem, không ngờ là Tam Thập Nhị.

"Ơ, sao ngươi còn ở thôn Cao gia?"

Thì ra tối hôm qua nàng theo phân phó của thiên thần đại nhân, nấu cho Tam Thập Nhị ăn một bữa, sau đó lại cảnh cáo hắn không thể nói ra chuyện thấy được ở đây, rồi bảo hắn trở về thành.

Nhưng tối hôm qua Tam Thập Nhị thấy gạo to như cái cối xay, lại thấy lá cải trắng khổng lồ, mặc dù xem không hiểu, nhưng cảm thấy rất chấn động, hắn muốn ở lại thôn này một thời gian.

Sau khi ra khỏi nhà Cao Nhất Diệp, hắn liền ngủ ở dưới mái hiên nhà.

Hắn là sư gia sống an nhàn đã quen, bình thường đâu phải dậy sớm như vậy, sau khi bị Cao Nhất Diệp đánh thức mà đầu hắn còn mơ màng, xoay người ngồi dậy: "Hả? Trời sáng rồi à?"

Cao Nhất Diệp ngạc nhiên: "Tối hôm qua cho ngươi ăn no rồi, không phải bảo ngươi về huyện thành sao?"

Tam Thập Nhị mơ màng nói: "Ờ? Vì sao tối hôm qua ta không trở về nhỉ? Cái này gọi là [mạc danh kỳ diệu]."

Vừa dứt lời, sắc mặt Cao Nhất Diệp liền thay đổi.

Thì ra nàng nhìn thấy trên bầu trời một bàn tay khổng lồ duỗi xuống, lại móc xuống khu đất trống bên cạnh thôn, mặt đất liền rung lên ầm ầm, xuất hiện một cái hố to tướng.

Tam Thập Nhị theo ánh mắt của Cao Nhất Diệp nhìn qua, hắn không nhìn thấy tay của Lý Đạo Huyền, chỉ nhìn thấy mặt đất đột nhiên thoáng cái xuất hiện một cái hố to, bùn đất cát đá trong hố bị một sức mạnh không nhìn thấy móc lên, lại đặt tới bên cạnh.

.

.

Khung cảnh đó phải nói cát bay đá chạy, kinh thiên động địa.

Tam Thập Nhị đầu đầy hỏi chấm: "Ôi? Ta ngồi dậy đột ngột quá sao? Chắc phải ngủ thêm một lúc nữa?"


Ngay cả tổng kết bốn chữ sở trường nhất mà hắn cũng quên làm.

Toàn bộ thôn dân trong thôn đều bị kinh động, tất cả đều chạy về hướng khu đất trống đó.

Cao Nhất Diệp vội vàng nhảy lên, giọng quát lớn: "Các hương thân đừng qua đó, đừng ảnh hưởng tới thiên thần đại nhân thi tiên pháp."

Các thôn dân đồng thời dừng lại!

Cao Nhất Diệp ngăn các thôn dân rồi mới nghiêm túc nhìn sang, chỉ thấy bàn tay khổng lồ của thiên thần đại nhân móc mấy cái trên mặt đất, trên mặt đất liền xuất hiện một cái hố hình vuông rất lớn dài hơn mười trượng, rộng năm trượng, sâu tám trượng.

Tiếp theo, bàn tay khổng lồ cầm tới một cái hộp trong suốt, từ trên bầu trời từ từ đặt xuống, vừa vặn đặt vào cái hố vừa mới móc xong, lại nện chặt bùn đất bốn mặt...

Tam Thập Nhị và các thôn dân không nhìn thấy bàn tay khổng lồ, nhưng có thể thấy cái hộp khổng lồ trong suốt đó, chỉ thấy nó từ trên bầu trời từ từ hạ xuống, vừa vặn đặt vào trong cái hố không lệch một ly nào.

Tất cả mọi người vẻ mặt ngỡ ngàng, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lý Đạo Huyền vỗ tay: "Rất tốt, hoàn thành hồ chứa nước rồi."

Y cầm lấy một cái ly chứa đầy nước, đem nước trong ly từ từ đổ vào trong hộp LOCK&LOCK...

Vì vậy, các người tí hon trong hộp liền thấy một kỳ cảnh, chỉ thấy trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một thác nước, một dòng nước khổng lồ từ trên trời đổ xuống, rơi vào trong cái hộp khổng lồ, không mất thời gian bao lâu, trong hộp đã chứa đầy nước.

Các thôn dân nhìn mà choáng váng, rất lâu sau đó mới nghe được Tam Thập Nhị cất lời: "[Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên]."
(Ngỡ là Ngân Hà rơi khỏi chín tầng mây)

Cao Nhất Diệp: "Lần này ngươi vượt quá bốn chữ rồi."

Tam Thập Nhị ôm đầu: "Không dùng câu thơ này, không thể hình dung hết sự hùng vĩ của nó."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận