Đại Minh Trong Rương


Trời giáng lá cải trắng khổng lồ!

Ngay từ đầu Cao Nhất Diệp rất giật mình, nhưng lập tức đã ổn định tâm tình, vì đây không phải lần đầu tiên bị thiên thần đại nhân "ném đồ ăn", nàng không còn vẻ vừa kinh vừa sợ như lần đầu nhìn thấy quả trứng gà khổng lồ nữa.

Ngoài mừng rỡ, đầu tiên là quỳ xuống, quay về bầu trời dập đầu một cái, lớn tiếng cảm ơn "thiên thần ban ân", sau đó mới đứng dậy, lấy hết sức bình sinh la lên: "Mọi người mau tới đây, thiên thần đại nhân lại ban thưởng cho chúng ta đồ ăn này."

Các thôn dân vốn xách theo rổ trúc chuẩn bị đi ra ngoài kiếm ăn, bỗng chốc liền bu tới.

Nhìn thấy lá cải trắng khổng lồ họ cũng ngỡ ngàng, nhưng trải qua thử thách trứng gà và hạt gạo khổng lồ, họ cũng cũng chỉ ngẩn ra thời gian rất ngắn, sau đó lại là thôn trưởng ra lệnh một tiếng, mọi người bắt đầu phân chia lá cải trắng khổng lồ.

"Một nhà một miếng, cũng chia cho Sơ Ngũ và mấy đứa trẻ đi huyện thành, đặt qua một bên." Thôn trưởng lớn tiếng phân phó, các thôn dân liền ngoan ngoãn xếp hàng đợi phân phối, một người cắt một khoanh lá rau về nhà.

Đúng như Lý Đạo Huyền sở liệu, sáng sớm ném đồ ăn, các thôn dân cũng không vội đi móc rau dại nữa.

Người khi đói chỉ có một phiền não, đó chính là ăn.

Nhưng sau khi giải quyết vấn đề no đủ rồi, lại sẽ có vô số phiền não khác.

Các thôn dân lập tức bắt đầu bày ra đủ loại hoạt động sinh hoạt đủ các sắc màu.

"Tam Oa, đũng quần con rách mấy ngày rồi, lại đây nương vá lại cho."

Lý Đạo Huyền phát hiện, trong thôn có một phụ nữ trung niên rất giỏi về may vá, rõ ràng không có công cụ tiên tiến gì, chỉ một cây kéo một cây kim, lại có thể vá cho con nàng một bộ áo vải rất đẹp.

"Tịch Bát ca, lần trước không phải ngươi nói muốn dạy ta nung bình sứ hay sao? Ta cố ý móc một một đống bùn tới nè, ngươi dạy ta làm sao để biến nó thành cái bình đi?"


Lý Đạo Huyền thấy hai trung niên nam tử đang nghịch bùn, thì ra một người trong đó biết tạo bình gốm, đây đúng là một tay nghề lợi hại, chẳng mấy chốc hắn đã đem một đống bùn vàng chà xát thành một cái bình rất đẹp.

Một người khác chân tay vụng về học theo, không ngờ cũng làm ra một cái bình xiêu vẹo khác.

Lại chuyển góc nhìn qua bên kia thôn, thôn trưởng lại cũng có tay nghề, hắn vót một đống nan tre, chẳng mấy chốc bện ra một cái rổ, hai có sọt, sản phẩm làm ra cũng rất đẹp.

"Cao Nhất Nhất, đao nhà ta bị xoắn lưỡi rồi, giúp ta sửa lại nhé."

Ánh mắt Lý Đạo Huyền chuyển qua theo, phát hiện một thợ rèn tên là Cao Nhất Nhất đang giúp hàng xóm rèn một thanh sài đao, sau một hồi thanh âm leng keng vang lên, sài đao đã rèn xong, làm được như mới.

Lần này, những thứ có thể xem trong hộp tạo cảnh đã phong phú hơn nhiều, y nhìn cũng thấy thích thú.

"Ồ, chờ chờ! Hình như có tình tiết gay cấn có thể xem rồi."

Lý Đạo Huyền đột nhiên phát hiện, Cao Nhất Diệp đang múc nước.

Nàng múc lên một thùng nước từ trong giếng, sau đó xách về nhà mình, đổ vào một chậu gỗ to, rồi đóng chặt cửa, kéo rèm cửa sổ lại.

Y chợt hiểu ra, đây không phải là chuyện đám trên mạng hay nói đã xảy ra sao?

Thiếu nữ muốn tắm rồi.

Không biết vì sao trống ngực Lý Đạo Huyền đập thình thịch.

Cúi đầu nhìn kính lúp trong tay, lại nhìn căn nhà rách của Cao Nhất Diệp...

Trên nhà khắp nơi đều có lỗ, nhất là nóc nhà, có lẽ bởi vì ba năm hạn hạn chưa có một cơn mưa, nóc nhà bị dột căn bản cũng không có ai để ý, mắt thường có thể nhìn thấy có một cái lỗ, có thể nhìn vào bên trong.

Nếu như đem kính lúp nhắm ngay vị trí cái lỗ kia...

Có thể thấy được.

.

.

Lý Đạo Huyền bắt đầu xoắn xuýt: ta nên làm người, hay nên làm một con sói đây?

Ngay khi xoắn xuýt vô cùng, đột nhiên phát hiện, cái lỗ đó xuất hiện một khuôn mặt.

Thì ra là Cao Nhất Diệp, nàng đã bắc ghế để trèo lên cao, đến khi nàng có thể đến được cái lỗ trên nóc nhà.

Từ cái lỗ nàng nhìn lên bầu trời, Lý Đạo Huyền lại đang từ "bầu trời" nhìn vào cái lỗ.


Vì vậy ánh mắt hai người lại một lần nữa đối diện nhau.

Một bầu không khí quỷ dị trao đổi giữa ánh mắt hai người.

Vài giây sau Cao Nhất Diệp mới dời ánh mắt đi, nàng cũng không dám đối diện với thiên thần đại nhân, chỉ là khuôn mặt lấm lem thoáng cái đỏ lừ, đỏ đến nỗi ngay cả vết dơ trên mặt cũng không che đi được.

Chỉ là, nàng quá nhỏ, cả người cao chưa đến 1cm.

Nếu Lý Đạo Huyền không dùng kính lúp, sẽ không thấy rõ sắc mặt của nàng, càng không thấy được nét ngượng ngùng trên mặt nàng.

"Két" Cao Nhất Diệp đẩy cửa và chạy ra ngoài.

Nàng nhanh chóng chạy tới bên cạnh thôn trưởng, hạ giọng, dùng loại âm lượng "thiên thần đại nhân khẳng định không nghe được", thấp giọng nói: "Thôn trưởng gia gia, ta có chuyện này muốn hỏi ngài."

Thôn trưởng: "Hả? Chuyện gì?"

Mặt Cao Nhất Diệp đỏ như gan lợn: "Thiên thần đại nhân, hình như vẫn luôn ở...trên trời...nhìn ta..."

Thôn trưởng: "Đây là phúc duyên của ngươi a! Thiên thần đại nhân quan tâm ngươi, luôn ở trên trời để ý ngươi, thông qua tay ngươi để ban thưởng đồ ăn cho chúng ta, cũng thông qua miệng ngươi để nhắn nhủ thần chỉ, ngươi nên cám ơn mới phải, sao còn ôm vẻ mặt kỳ quái đó làm gì?"

Cao Nhất Diệp: "Ta.

.

.

ta vẫn luôn...!bị nhìn...sau này...!thay quần áo thế nào? Tắm...thế nào?"

Thôn trưởng: "Trời! Thì ra loại chuyện tào lao này, cũng không ngẫm lại mạng của ngươi là ai cho, thay quần áo với tắm có là gì? Ngày nào đó thiên thần đại nhân cần ngươi phụng dưỡng, ngươi cũng nên ngoan ngoãn nghe lệnh mới phải."

Lúc này trong dân gian có rất nhiều tín ngưỡng kỳ lạ, có một số giáo phái yêu cầu nữ tử phụng dưỡng "thần linh" là việc rất phổ biến, đương nhiên, các thần linh thật ra chưa từng nếm được chút ngon ngọt nào, những nữ tử dùng thân thể phụng dưỡng đều là các tăng nhân, đạo sĩ, thần côn "đại biểu thần linh nói" mà thôi.


Cao Nhất Diệp nghe thôn trưởng nói vậy, trong lòng vang lên thanh âm: thì ra là như vậy sao? Thiên thần đại nhân cứu mạng của ta, còn ban cho ta đồ ăn, là cần ta...!phụng dưỡng sao?

Trong đầu nàng liền xuất hiện khuôn mặt trẻ tuổi lại dễ nhìn của thiên thần đại nhân, lập tức lại quăng đi, ôi trời, ta suy nghĩ cái gì thế này, quá bất kính.

Về đến nhà, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua cái lỗ trên nóc nhà, đã bỏ đi ý nghĩ che lại cái lỗ, thì cứ theo thôn trưởng nói, thiên thần đại nhân muốn nhìn thì nhìn đi, mạng của Cao Nhất Diệp ta cũng là hắn cho, có cái gì không thể cho hắn nhìn chứ?

Tay nàng run run cởi ra y phục.

Lộ ra thân thể bẩn thỉu đã lâu không tắm, cát vàng cũng kết từng mảng ở trên người.

Hơn nữa thời gian dài dinh dưỡng không đủ, toàn da với xương, hình thể nàng thật sự không thể nói đẹp được.

Trong lòng nàng tự giễu: thân thể vừa dơ bẩn vừa ốm yếu này, đặt ở trước mặt thiên thần đại nhân hắn cũng xem thường nhìn một cái thôi, ta còn giấu làm gì chứ?

Cầm lấy một miếng vải rách, bắt đầu tỉ mỉ lau chùi bên trong thùng nước.

Nàng cũng không biết, lúc này Lý Đạo Huyền đã bỏ kính lúp đi rồi.

Nếu như ngay từ đầu không bị thiếu nữ phát hiện, khả năng y đã làm sói rồi.

Nhưng bị người ta bắt tại trận đang nhìn lén, người bình thường cũng không thể mặt dày mà đi nhìn lần thứ hai.

Y chuyển tầm mắt nhìn sang mép hộp tạo cảnh, trong lòng đang suy nghĩ: tình huống hiện tại của mấy người tí hon đi huyện thành tìm sư gia thế nào rồi? Họ vừa đi ra khỏi hộp tạo cảnh, mình liền không thấy họ, cũng không chiếu cố họ được, nếu như chết ở bên ngoài, vậy nên làm cái gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận