Đại Minh Tinh Và Chàng Vệ Sĩ
Tại một nhà hàng, Trần Uyển Dư mặc một cái váy màu trắng đơn giản đi đến xem mắt vừa đến cô đã nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc phong độ cô bèn bước đến khẽ hỏi:
"Xin hỏi anh có phải là Ngô Thừa không?"
Người đàn ông ấy ngẩng đầu lên nhìn, quan sát cô rồi khẽ gật đầu hỏi lại:
"Em chính là Trần Uyển Dư sao?"
Trần Uyển Dư gật đầu, Ngô Thừa đứng dậy mời cô ngồi cô cười nhẹ ngồi xuống, Ngô Thừa mỉm cười thân thiện đôi mắt luôn quan sát cô không dừng:
"Nghe bảo em hiện tại là quản lý của Selina nữ minh tinh nổi tiếng nhất hiện nay đúng không?"
Trần Uyển Dư khẽ gật đầu không hiểu sao cô không mấy thiện cảm với người con trai tên Ngô Thừa này, Ngô Thừa mở lời với cô:
"Anh thấy em rất đáng yêu rất hợp với anh hay là chúng ta hãy quen nhau thử đi."
Trần Uyển Dư suy nghĩ một lúc lâu rồi gật đầu đồng ý quen thử, Ngô Thừa vui mừng vô cùng nói với cô:
"Thật tốt quá! Vậy chúng ta ăn xong rồi đi chơi có được không?"
"Được!" Trần Uyển Dư cười nhạt đồng ý với anh.
Tại phòng thu, Dạ Ngân Tuyết đã thu âm xong bài hát cô bước ra ngoài được tất cả mọi người vỗ tay tấm tắc khen ngợi:
"Thật sự không ngờ cô lại có giọng hát hay như vậy đó."
"Bộ phim Tình Yêu Vĩnh Cửu đã hot rồi bây giờ lại càng hot hơn khi có bản nhạc phim này."
"Đúng vậy! Quá xuất sắc rồi."
Dạ Ngân Tuyết cười nhẹ cất giọng:"Mọi người đã quá khen rồi. Nếu không còn chuyện gì tôi xin phép đi trước."
Mọi người gật đầu vẫy tay chào tạm biệt cô, Lăng An Vũ lái xe chở cô đến địa điểm chụp hình, trên xe anh khen cô không ngừng:
"Tôi rất ngạc nhiên khi cô cất giọng, không ngờ rằng cô có giọng hát hay đến như thế."
Dạ Ngân Tuyết nhướng mày nhìn anh với vẻ mặt đắc ý, nhìn vẻ mặt xinh đẹp kia đắc ý anh lại bật cười:"Diễn xuất tốt, hát hay, thần thái đỉnh cao ngoại trừ ba tài năng này cô còn tài năng gì khác nữa không? Tôi rất tò mò đấy."
"Nói ra thì còn gì hay nữa từ từ anh sẽ biết tôi còn những tài năng gì nữa."
Lăng An Vũ bật cười, nhiều lúc anh nghĩ lại thật sự cảm ơn cô rất nhiều nếu lúc trước cô không chọn anh làm vệ sĩ thì bây giờ anh đã không thể cười nói vui vẻ thoải mái đến như thế điều đặc biệt hơn đó chính là có thể yêu cô.
Ở nhà hàng, Trần Uyển Dư cùng Ngô Thừa ăn xong Ngô Thừa chở cô đi chơi anh ta lái xe chở cô đến một khu chung cư nơi đó khá ít người bước xuống xe Trần Uyển Dư quan sát xung quanh trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác bất an vô cùng nhưng cô cũng ráng đi theo xem Ngô Thừa sẽ làm gì?
Trần Uyển Dư từ từ bước lên cầu thang đi theo Ngô Thừa đứng trước một căn phòng Trần Uyển Dư cau chặt đôi mày hỏi:
"Anh đưa tôi đến đây để làm gì? Chẳng phải anh nói là đưa tôi đi chơi sao?"
Ngô Thừa mỉm cười gian tà kéo lấy tay của cô:
"Thì đây chính là đi chơi mà."
Trần Uyển Dư hất mạnh tay của Ngô Thừa ra nhanh chóng chạy xuống cầu thang Ngô Thừa vội vàng đuổi theo, xuống đến sân đuổi kịp cô kéo cô lại:
"Cô định chạy đi đâu hả? Cô muốn chạy sao không dễ đâu."
Cô vùng vẫy nhưng không thể nào chống lại sức lực của một người đàn ông cô đành hét lớn lên:"Cứu tôi với! Cứu tôi! Cứu tôi với."
"Chát!" Ngô Thừa tát mạnh vào mặt của cô rồi quát lớn:
"Cô im ngay cho tôi nếu cô còn dám hét nữa thì đừng trách tôi."
"Này! Anh đang làm cái gì vậy?" Từ xa Nam Hoàng Trung chạy đến chỉ vào Ngô Thừa nói rõ to.
Trần Uyển Dư nhìn thấy anh thì vui mừng khôn siết:
"Anh Hoàng Trung! Cứu em! Cứu em với."
Nam Hoàng Trung ngữ điệu lạnh dần, ra lệnh:"Thả Uyển Dư ra."
Ngô Thừa vừa nhìn thấy Nam Hoàng Trung sắc mặt liền khó coi, buông cô ra rồi chạy trối chết, Nam Hoàng Trung vội bước đến đỡ lấy cô, hỏi han:
"Em không sao chứ? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Trần Uyển Dư tựa vào người của anh khẽ lắc đầu, cô không hiểu sao lúc này tim cô đập rất nhanh, đập loạn nhịp hết cả lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...