Đại Minh Tinh - Nhất Diệp Y Sương

Đã ba tuần hơn, chúng tôi không gặp nhau cũng không gọi điện thoại. Lần làm tình gần nhất của tôi và em là vào hai tháng trước. Tôi đáp chuyến bay ra Hà Nội trưa nay để nhận một vai diễn mới, tối đến tôi cùng với bạn bè đồng nghiệp đi chơi phố cổ. Nhưng trong lòng tôi chỉ nghĩ đến em mà thôi. Tôi chọn một bộ dây chuyền và vòng tay phong thủy từ đá thạch anh tím làm quà cho em khi quay lại Sài Gòn. Vì người bán hàng nói đá thạch anh tím sẽ phù trợ cho người mệnh Thổ. Tôi nghĩ đến chiếc cổ trắng ngần, cao gầy của em được tô điểm một mặt dây chuyền hồ ly tím sẽ rất cuốn hút. Em cũng rất thích những gam màu tối và trầm, đơn sắc không cầu kỳ nên sợi dây chuyền này sẽ phù hợp với em. Tôi chọn một chiếc hộp làm từ gỗ cây xá xị để bỏ dây chuyền cùng vòng tay vào cho thơm, sau đó cất cẩn thận vào túi. Tôi nghĩ đến vẻ mặt ngạc nhiên cùng biểu cảm thú vị của em khi nhận được nó khiến tôi bắt đầu mong ngày được trở lại Sài Gòn sớm hơn, được gặp em sớm hơn.

"Em đang làm gì đó? Ngủ chưa? Cô nhớ em quá."

Tôi gửi đi một tin nhắn. Rồi thấp thỏm chờ em phản hồi. Mười lăm phút trôi qua không có tin nhắn đáp lại. Rồi một tiếng trôi qua em vẫn chưa đọc. Tôi đi hết con đường này đến dãy phố kia với mọi người. Chen chúc trong dòng người ngược xuôi xa lạ mà lòng vẫn chỉ nghĩ đến cái tin tôi gửi em chưa đọc. Tôi bắt đầu lo âu, tim tôi thắt lại khi nghĩ đến việc em thật sự muốn bỏ rơi tôi một lần nữa.

Bỗng dưng trên dòng thời gian của Facebook đột ngột xuất hiện hình ảnh của Thu đang tham dự một sự kiện ra mắt phim trong Sài Gòn và người trợ lý đứng bên cạnh là em. Video được tải lên 15 phút trước. Thì ra đây là nguyên nhân em không đọc tin nhắn của tôi gửi sao?

Tôi nói với đồng nghiệp rằng tôi cảm thấy mình không được khỏe nên muốn trở lại khách sạn trước. Sau đó thì tôi bắt xe về. Hà Nội mùa này hoa sữa nở rộ. Hương thơm của hoa hòa lẫn vào không khí se lạnh của đêm trường Hà Nội khiến lòng tôi dễ chịu đôi chút. Những ngọn đèn đường cao gầy đứng trơ vơ giữa lòng phố, chiếu ánh sáng vàng hoe, tù mù như gợi lại trong tôi sự cô đơn buồn thảm của một đời nghệ sĩ dưới ánh đèn. Làm tôi nhớ, em đã có lần hỏi tôi:

"Làm nghệ sĩ cực không?"

Tôi trả lời "không cực." Vì đối với tôi nghệ sĩ là nghề nghiệp đam mê. Mà đã đam mê thì không còn thấy cực nữa. Em lại hỏi:

"Làm nghệ sĩ buồn không?"

"Buồn chứ." Làm nghệ sĩ phải sống và tận dụng nỗi buồn để sáng tạo nghệ thuật. Nghệ thuật thường đẹp và buồn.

"Làm nghệ sĩ.. có được sống thật hay không?"

Nghe tới đây thì tôi im lặng và gục đầu trên bờ vai em. Làm người của công chúng thì không thể sống thật được em à. Vì sự thật chưa chắc đã làm người vui. Sự thật đôi khi trần trụi đến đau lòng, sự thật đôi khi không đẹp và buồn nên không thể sống thật được. Tôi nhận ra sự thất vọng trong mắt em. Tôi yêu em nhưng tôi là người nghệ sĩ của nhân dân, tôi không thể công khai em trên công chúng. Họ đã quen tôi với hình ảnh một người phụ nữ tần tảo trên phim, đã quen tôi với hình ảnh người mẹ và người vợ trên các sân khấu kịch. Tôi làm sao để họ chấp nhận tôi là một đồng tính nữ và yêu em, một cô gái trẻ bằng nửa tuổi tôi?

Tôi thu hồi dòng tin nhắn tôi đã gửi đi. Nằm co mình trên chiếc giường trong khách sạn. Tôi nhận thấy nỗi cô đơn đang ôm trọn lấy tâm hồn mình. Tuổi già của tôi đã đến, thanh xuân không còn nữa để tôi có thể bắt đầu lại hay chờ đợi mãi một thứ gì không đến. Tôi mâu thuẫn với suy nghĩ sẽ tiếp tục yêu em hay dừng lại? Tôi không chọn lựa được vì tôi biết chắc rằng dù sao thì tôi vẫn sẽ yêu em thôi. Yêu không công khai, yêu trong âm thầm nhưng yêu mãi.

Những ngày tiếp theo tôi sống dựa vào thuốc ngủ. Lịch trình của tôi dày đặc. Tôi không có thời gian để nghĩ đến mình và xoa dịu lấy nỗi đau trong lòng. Nên tôi đành dựa vào thuốc ngủ để đảm bảo lịch trình quay phim cùng ekip. Mọi thứ diễn ra hết sức bình thường cho đến ngày cuối cùng tôi ở Hà Nội. Đêm đó, Hà Nội trở lạnh và trời trong hơn sau những ngày mưa tầm tã. Chúng tôi đi "cháy phố" để tạm biệt xứ sở này. Tạm biệt những ngày anh em vất vả làm việc ở đây.

Tôi vào một cửa hàng bán quần áo thu đông. Chọn cho em một đôi bao tay và một chiếc mũ len trùm đầu. Tôi dự định sau khi về Sài Gòn tôi sẽ book một chuyến du lịch sang Hàn Quốc cùng với em để ngắm tuyết rơi. Tôi và em chưa có một lần nào đi du lịch xa cùng nhau cả. Tôi đã có nhiều mũ và áo, tôi mua thêm đôi này cho em. Bỗng điện thoại tôi rung lên liên hồi. Có rất nhiều tin nhắn từ bạn bè, người thân được gửi tới.

"Xem báo chưa?"

Báo ư? Và rồi tôi nhìn thấy những hình ảnh của mình được đăng đầy trên các trang mạng xã hội. Bên cạnh đó là Thu với rất nhiều hinh ảnh tin nhắn của tôi và em. Ba chúng ta đã nổi lên một cách không cần thiết trên mọi trang thông tin đại chúng.

My: "Em cảm thấy sợ với tình yêu của Diễm, Thu à."


Thu: "Tại sao? Em cứ nói thẳng. Yêu là sự đồng điệu của hai người. Em không yêu thì không nên quan hệ như vậy."

My: "Nhưng Diễm nhiệt tình quá. Em mà đi, em sợ cô ấy xảy ra chuyện."

Thu: "Chị ấy không yếu đuối vậy đâu. Cô biết tính cách chỉ như thế nào mà. Diễn thôi."

My: "Không, em cảm nhận được xúc cảm của cô ấy khi em đưa tay vào. Giá như cô ấy không yêu em thì em chẳng sợ, đằng này.."

Thu: "Sao?"

(Hình ảnh)

(Hình ảnh)

Thu: "Em không nên gửi hình ảnh tin nhắn của hai người cho cô đâu. Diễm biết sẽ giận em đấy. Chị ấy sẽ xem đó là sự phản bội."

My: "Em mệt quá! Cô ấy luôn nhắn những điều ngọt ngào cho em. Nhưng em không đáp lại được.. Em nhớ Thu quá, em cần nói chuyện, chúng ta gặp nhau đi."

* * *

Đọc hết các tin, lướt hết các bức hình capcut tin nhắn được đăng trên mạng xã hội. Tôi mới nhận ra một sự thật phũ phàng rằng em luôn cảm thấy không thoải mái với mối quan hệ giữa tôi và em.

Em đã tin tưởng Thu đến nỗi chia sẻ hết mọi thứ riêng tư kể cả việc làm tình với tôi, để rồi cả ba chúng ta được thêu dệt thành một chuyện tình ngang trái trên báo? Ai đã đăng lên? Ai đã đưa nó cho báo chí?

Ngày mai, truyền thông sẽ bủa vây lấy tôi. Họ sẽ hỏi tôi mọi điều về em. Cũng tốt thôi, tôi sẽ công khai nói yêu em. Tôi yêu em thật mà. Chỉ là.. sao em lại không nói điều em thật sự nghĩ với tôi chứ?

Tại sao phải dùng tới cách này để tôi hiểu được em nghĩ gì về mình? Tại sao hả My? Tại sao lại giết chết tôi bằng sự thật phũ phàng này?

Chỉ đến bây giờ tôi mới nhận ra, tôi đã làm em mệt mỏi như thế nào? Và làm cho bản thân mình đau thương đến mức nào. Nước mắt tôi lại muốn rơi ra rồi, nhưng lần này tôi sẽ không khóc nữa. Tôi rời khỏi cửa hàng bán quần áo. Tôi đi ra sân bay và mua một cái vé sang Singapore. Tôi tìm một nơi để chạy trốn mọi ánh nhìn. Tôi chẳng muốn ai đồng cảm hoặc thương hại tôi. Ở bất kì đâu miễn nơi đó không ai nhận ra tôi là được rồi.

Có rất nhiều tin nhắn được gửi đến cho tôi. Gia đình và đồng nghiệp, trong đó có những tin nhắn của gia đình em, bạn bè và đồng nghiệp của em. Nhưng sao lại không có một tin nào của em nhỉ?


Em sợ hãi hay em không quan tâm? Loại chuyện này rất thường trong giới showbiz. Nổi lên một thời gian rồi sẽ chìm xuống ngay thôi. Vả lại, tôi đã qua cái thời hot rần rần trên các trang mạng xã hội rồi. Qua vài ngày chẳng ai còn quan tâm nữa đâu. Chỉ là tôi sẽ nhớ mãi, tôi phải nhớ mãi khoảnh khắc đau đớn này để không còn phải yêu nữa. Tôi thiếp ngủ ngay trên máy bay bay sang Singapore, trong vô thức nước mắt của tôi lại lặng lẽ rơi.

Cuộc sống của tôi vẫn vậy, một năm vẫn ồn ào náo nhiệt với bao nhiêu dự án lớn nhỏ. Vẫn ngày ngày miệt mài trên sàn tập, thức thâu đêm ở phim trường. Tôi vẫn nhàn nhã dạo quanh khu phố quen, tiếp xúc thân mật với những chú chó và mèo trong chung cư nhà tôi mỗi chiều. Tôi đi hát, đi vẽ, đi chụp poster.. như bao năm tôi vẫn sống trước khi em xuất hiện và tôi nghĩ sau này tôi vẫn vậy.

Chỉ là sao tôi vẫn cảm thấy cuộc sống của mình không có thực. Mọi thứ như trôi tuột qua kẽ tay tôi rồi biến mất vào đâu đó không thấy được. Tôi không nhớ em nhiều như trước nữa cũng không còn xốn xang khi bắt gặp một thông tin nào đó về em. Chỉ là tôi thấy ngày sao ngắn quá mà đêm lại dài lê thê. Tôi đi vòng quanh nhà mãi cũng chẳng hết một đêm. Bản thân tôi càng nhìn lại càng muốn quên mình đi. Tôi thấy mình thật phiền phức. Tôi uống thuốc ngủ nhiều hơn một chút, tôi thích cảm giác được ngủ hơn là thức. Những ngày nghỉ tôi sẽ chỉ muốn ngủ mà thôi. Tôi lười ra đường.

Em lấy chồng. Thông tin này tôi nhận được từ một người bạn của em. Em lấy ai tôi không biết, tôi chỉ biết em lấy chồng ngoại quốc rồi sẽ bay đi nước ngoài định cư. Em đang chạy trốn tôi sao? Đến hôm nay em cũng chưa một lần giải thích vấn đề ngày đó của chúng ta. Em cứ như vậy mà biết mất hay sao?

Tôi nghĩ rằng sẽ chẳng có việc gì với tôi. Tôi vẫn sẽ đi trên con đường của riêng mình và em cũng vậy. Nhưng đêm nay tôi lại mất ngủ, tôi đã uống thêm thuốc mà vẫn không thể ngủ? Tôi tự dối lừa rằng em không quan trọng nữa. Tôi cố ép bản thân mình không chú ý đến em nhưng tôi lại nhớ em đến điên dại. Tôi thất vọng về bản thân mình quá. Sao người ta làm tổn thương mình hết lần này đến lần khác mà tôi cứ nhớ nhung mãi vậy? Tôi muốn lấy con dao nhọn rạch một đường trên ngực mình để moi trái tim ngu muội này ra. Tôi muốn xem trái tim tôi làm từ gì mà lại không có lòng tự trọng như vậy? Tôi đã thật sự dùng một con dao rọc giấy rạch một đường ngay tim nhưng tôi không moi gì ra được. Chỉ có đau đớn và máu chảy ướt mền.

Tôi cảm giác buồn ngủ lại rồi. Đôi mắt tôi cụp xuống nặng trĩu. Ngay lúc này cửa phòng tôi lại đột ngột mở ra. Em lại đến đúng lúc tôi ngủ à?

"Đừng ôm tôi nữa, buông ra.. buông tay ra."

Tôi thều thào đứt quãng. Lần này người phải khóc không phải là tôi. Mà chính là em. Em ôm tôi và khóc rất nhiều. Lại tiếp tục xin lỗi, xin lỗi.. sao em chỉ biết nói xin lỗi vậy? Tại sao em cứ làm tôi khổ rồi xin lỗi?

"Tôi không yêu em nữa.. buông tay đi.. để cho tôi một mình.."

Em vẫn khóc. Em vẫn cứ khóc mãi không nín. Em nghĩ rằng em khóc tôi sẽ tha thứ cho em sao? Tôi không tha thứ được đâu. Hay em cầm dao giết tôi chết đi. Lúc đó tôi sẽ cám ơn em. Em làm tôi đau đến không còn thiết sống nữa rồi..

Em sốc tôi dậy rồi bế tôi đi bệnh viện. Vết thương nơi ngực tôi khâu 8 mũi. Tôi nằm trong bệnh viện ba ngày thì được cho về. Những ngày này em luôn ở bên cạnh tôi dù tôi xin em, em cũng không chịu đi. Đến ngày thứ tư thì tôi buộc miệng hỏi:

"Em còn giữ chìa khóa nhà tôi sao? Sao lại xuất hiện đúng lúc như vậy?"

"Em đã lắp camera kín trong tủ áo."

Em thản nhiên trả lời. Tin này khiến tôi sốc còn hơn tin em lấy chồng.

"Em còn làm gì sau lưng tôi nữa?"

Tôi lạnh lùng hỏi em. Tôi đã đánh giá em đơn thuần. Thực ra chỉ có mình tôi đơn thuần mà thôi.


"Em mướn căn hộ tầng trên để có thể ở gần cô."

"Tại sao em phải làm vậy? Để làm gì? Em đang muốn làm gì vậy My?"

Tôi cảm thấy vết thương nơi ngực trái lại đau đớn khó tả. Tôi không hiểu cô bé tôi yêu trước mặt tôi. Cô bé này muốn làm gì vậy? Sao lại chơi đùa với tôi mãi.

"Vì.. vì em.. em yêu cô. Em nhận ra khi em đã.. đánh mất cô."

Em vẫn giữ thái độ bình tĩnh khi nói ra hết thảy những lời đó. Chỉ là tôi không hiểu bản thân tôi tại sao lại cảm thấy ấm ức như vậy. Tôi không vui nổi khi biết rằng em cũng đang yêu tôi.

"Em sắp lấy chồng? Đúng chứ? Và bây giờ em nói em đang yêu tôi? Em xem tôi là gì vậy My?"

"..."

"Một năm qua em theo dõi tôi. Em phải biết tôi khó khăn như thế nào để sống mà? Để xem như việc không có em là hiển nhiên mà? Sao giờ còn tiếp tục tổn thương tôi? Em thấy việc tổn thương tôi rất vui sao My?"

Tôi ngã gục ra giường. Lòng tôi lại cuộn trào đau đớn. Người ta cứ hết lần này đến lần khác làm tổn thương tôi. Sao tôi cứ phải khóc mãi trước mắt người ta. Tôi bạc nhược đến mức đáng xấu hổ. Tôi thật sự cảm thấy mình chẳng còn một chút tự trọng nào nữa.

"Em không lấy chồng đâu.. em chỉ tìm cách ra nước ngoài thôi. Cô tin em đi mà.."

Em quỳ gục xuống dưới chân tôi. Rồi em khóc.

"Em nói thật đó.. em không muốn sống ở đây đề làm tổn thương cô đâu. Mai em sẽ chuyển đi.. cũng không theo dõi cô nữa. Em sẽ biến mất nên xin cô tha thứ cho em đi. Đừng làm tổn thương mình nữa mà.. cô bị làm sao thì em không sống tiếp được đâu."

Tôi mệt mỏi đến mức chỉ muốn được ngủ tiếp thôi. Tôi không muốn tranh cãi, đổ lỗi hay nghe bất kì một điều gì khác. Tôi khẽ bảo em:

"Tôi mệt.. em muốn ở hay đi tùy em quyết định."

Tôi nhắm mắt lại và ngay lập tức chìm vào giấc ngủ sâu. Tôi không biết tại sao tôi có thể ngủ được trong lúc này. Nhưng tôi cũng lười tìm lý do. Tôi chỉ biết tôi thật sự buồn ngủ.

Một lần nữa khi tôi mở mắt ra thì ngoài trời đã tối, phòng không có ánh sáng tối đen như mực. Tôi tập tễnh bước ra ngoài phòng khách. Trong gian bếp có mùi thức ăn bốc lên thơm nức. Em đang nấu bữa tối cho tôi.

Tôi đến sofa ngồi xuống nhìn ra ngoài ban công. Cả một thành phố lên đèn sáng rực. Những ngọn sáng kéo đuôi nhau chạy dài trên đường như một dòng chảy của ánh sáng uốn lượn giữa không trung. Đèn đường đã thắp, còn ngọn đèn trong tôi đã thắp được lên chưa?

My đi đến bên cạnh tôi ngồi xuống. Em lại vòng tay qua ôm lấy tôi. Tôi để cho em ôm. Nhưng tôi không muốn nói chuyện cùng em. Tôi cần thời gian để sắp xếp những thứ hỗn tạp trong lòng mình. Em sờ nhẹ vào vết thương bên ngực trái của tôi. Vuốt ve nó. Em khẽ bảo:

"Em ở lại nhé."


Tôi không trả lời. Tôi để mặc em. Bởi em không còn là bé My hiền lành nhút nhát tôi từng quen nữa. Em không cần tôi phải cho phép em làm gì. Em luôn tự quyết định được việc em muốn làm.

Từ hôm đó em và tôi lại sống với nhau. Em hủy kèo kết hôn và đền tiền cho người kia. Con bé này đúng là liều lĩnh. Thật sự dám kết hôn giả với người ngoại quốc để được đi định cư nước ngoài. Đôi khi những quyết định liều lĩnh của em khiến cho tôi sợ.

"Một ngày nào đó em không vui? Có thể em bán cô cho bọn buôn người cũng nên."

Em cười hiền hòa, ôm tôi hôn một cái và nói:

"Cô là bảo bối của em. Không bán cô đâu."

Em là đồ con nít ranh dẻo miệng. Tôi chẳng tin em đâu. Tôi đẩy nhẹ em ra định đi thì lại bị em chụp lấy lôi lại. Em lại đè tôi xuống sofa và bắt đầu đòi hỏi tôi chiều chuộng. Tôi sợ hãi kêu lên:

"Không được. Tối nay cô phải đi sự kiện ra mắt phim."

"Em sẽ thật nhẹ nhàng mà. Không để lại dấu vết nào đâu."

"Tôi không tin em. Em hay cắn lắm."

"Thề sẽ không cắn.."

Em liếm qua vành tai tôi. Lại một lần nữa hôn tôi. Tôi biết tôi không kiềm chế được em. Tôi chưa bài giờ kiềm chế được những gì em muốn. Bởi vậy tôi không chống cự nữa. Chỉ thì thầm khe khẽ vào tai em khi em vùi đầu vào hõm vai của tôi.

"Đừng kể cho Thu biết nữa nhé."

Em vẫn hôn hít da thịt trên cổ tôi. Vừa đáp:

"Sẽ không kể cho bất cứ ai."

"Á"

Em véo mạnh vào đùi non của tôi. Sau đó nhoẻn miệng cười. Đắc ý nói:

"Đau đớn và khoái lạc của cô. Từ bây giờ chỉ một mình em được biết."

Tôi hài lòng gật đầu. Tôi chủ động ngồi lên người em và chúng tôi lại triền miên. /.

HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui