Đại Minh Tinh - Nhất Diệp Y Sương

Xung quanh tôi luôn rất ồn ào.. lúc nào cũng có tiếng người nói chuyện, tiếng la hét, tiếng cười, tiếng khóc, tiếng động cơ đồng hồ, tiếng máy quay chuyển động, tiếng máy ảnh tanh tách liên hồi..

Có rất nhìn nguồn ánh sáng bao lấy tôi. Ánh sáng của đèn led, của máy ảnh, của tấm hắt sáng, của đèn pha vàng, của đèn neon xanh, đỏ..

Âm thanh trường quay và ánh sáng nhân tạo là tất cả cuộc sống của tôi, là cuộc sống của một diễn viên hạng A.. là cuộc đời của một người nghệ sĩ đứng sau cánh màn nhung. Nó tạo nên cuộc đời tôi cũng tạo nên những nỗi thống khổ trong tôi.

Tôi luôn luôn đẹp. Phải! Tôi luôn phải đẹp trước mắt người đời. Mỗi sáng thức dậy tôi chỉ có thể nghĩ đến sắc mặt của bản thân mình. Nó sẽ hiện ra thế nào trong chiếc gương treo tường kia? Hồng hào hay xám ngoét? Tươi vui hay u buồn? Tôi phải nghĩ đến màu son tôi sẽ tô lên môi là hồng hay đỏ? Nghĩ đến kiểu tóc xoăn hay thẳng? Kiểu nào phù hợp với chiếc váy hoa tôi sẽ mặc? Đôi giày nào sẽ thích hợp với sự kiện tôi phải tham dự tối nay? Và thế là cả ngày của tôi đều vùi đầu vào thân thể của chính mình.

Tôi được tổ nghiệp ưu ái cho đứng trong vùng ánh sáng bao người mơ ước. Có những em nhỏ đang học trong trường nghệ thuật, mỗi khi gặp tôi đều nói với tôi những điều tương tự nhau, những câu chữ tương tự nhau. Ngưỡng mộ, ao ước, hi vọng, thần tượng.. tất cả các bạn ấy đều ước ao sẽ có một ngày được đứng trong vùng ánh sáng chói lòa như tôi. Được nhiều người yêu thích và thần tượng như tôi. Nhưng các bạn ấy không hiểu, tôi hiện tại lại ước mơ ngược lại, tôi chỉ muốn được quay trở về ngày tôi còn trẻ, ngày tôi vẫn còn là một cô sinh viên của trường Đại học Sân Khấu Điện Ảnh không tiếng tăm, không có người ngưỡng vọng, không một ai săn đón. Tôi sẽ dùng hết khoảng thời gian ngắn ngủi đó để yêu em. Để thương em, để nói cho em biết tôi chú ý đến em nhiều hơn cả gương mặt của mình mỗi sáng. Tôi sẽ tự tin để nói với em rằng tôi là lesbian và tôi sẽ theo đuổi em mà không sợ ánh mắt dị nghị của người đời. Không sợ khán giả của mình sẽ thất vọng. Không sợ em sẽ chê tôi già, tôi sẽ chẳng có gì để sợ nếu ngày đó tôi được gặp và yêu em.


Tôi nhớ những lần em đến sân khấu nơi tôi làm việc. Em thường mặc một chiếc áo thun trắng, chiếc quần jean đơn giản bó sát người, em luôn cười tươi khi nhìn thấy tôi và trao cho tôi một bó hoa hồng được kết cẩn thận, em nói:

"Em tặng cô nè. Vai diễn này của cô làm em xúc động quá. Em khóc nãy giờ."

Tôi sẽ mỉm cười hiền dịu, sau đó vuốt nhẹ mái tóc dài đen bóng của em và nói:

"Tuần sau có vở mới. Em đến xem nhé, cô cho vé. Đừng mua hoa nữa, cô thiếu gì hoa."

Tôi hay nói vậy nhưng hoa của em tặng, tôi đều xem chúng như trân bảo mà đem về phơi khô để lại. Tôi trưng trong nhà từ phòng khách đến phòng ngủ, rồi cả phòng bếp.. nơi nào tôi cũng để một vật kỉ niệm của em tặng. Tôi luôn ngắm nhìn chúng mỗi khi nhớ tới em.


Tuy tôi không muốn em tốn kém nhưng tôi vẫn ao ước được nhận những bông hoa hồng em tặng, được nhận những món quà nhỏ em cho. Tôi dùng nó để vẽ tình yêu của tôi và em trong tâm tưởng của mình. Nếu em biết được tôi yêu em nhiều đến vậy? Em có còn muốn bỏ lại tôi nữa không? Giá như em biết nhỉ.

"Tôi chưa yêu ai nhiều như yêu em." Tôi đã nhắn cho em vào một ngày tôi say. Ngày mà tôi giận em nhiều đến nổi tôi cảm tưởng như mình sẽ chết gục trên bàn nhậu lúc hừng sáng.

Tôi đã cho em biết rồi đấy. Tôi thật sự chưa bao giờ yêu ai nhiều như yêu em. Cũng chưa bao giờ đau khổ vì ai nhiều như vì em. Cô bé ạ!..

Nhưng sao em lại im lặng mãi thế? Em không trả lời tôi một câu. Tôi tự hỏi, từ lúc nào em đã xa rời tôi?

Tôi nhớ, có một lần em nói với tôi rằng em thương Thu. Sau đó em lại nói em thương Thu nhiều đến nổi trong đầu em chỉ có hình ảnh của Thu mà thôi. Em bối rối hỏi tôi "em phải làm sao?"


Em đâu biết rằng lúc em nói ra những điều thầm kín đó, trái tim tôi thắt chặt, nó đau đớn đến mức như muốn vỡ ra. Tôi không thể mở miệng để phản đối em yêu người ta nhưng cũng không thể thở bằng mũi một cách bình thường nữa. Tôi ngã xuống và ngất đi trong vòng tay của em. Em luôn nghĩ vì tôi làm việc quá sức mà ngất ư? Không! Vì tôi đau lòng đó thôi. Tôi đau lòng vì em thương người khác nhiều hơn tôi.

Những ngày sau đó, tôi và em bắt đầu xảy ra xung đột. Tôi không còn là chính tôi nữa. Tôi đã mắng em khi em trách vấn tôi:

"Tại sao cô lại nói những điều không tốt về Thu trên báo chí ạ?"

"Tại sao cô không được nói những điều đó? Em biết bao nhiêu về Thu? Em chỉ mới biết người ta qua mấy vai diễn gần đây. Còn cô biết nó từ khi còn học trong trường kìa. Tại sao em lại đến đây trách móc cô? Em nghĩ em là ai hả? Em lấy quyền gì để trách móc cô như vậy?"

"Vì em thương Thu mà. Em đã nói với cô là em thương Thu mà. Một lời nói xấu của cô sẽ phá tan sự nghiệp Thu gầy dựng bao năm. Cô không biết sao?"


"Em thương nó thì biến đi tìm nó. Đừng có đến đây tìm tôi nữa. Tôi không muốn nhìn thấy em nữa. Em đi ngay!.."

Tôi mắng em, tôi đuổi em đi và làm cho em khóc. Nhưng em không biết rằng tôi khóc trong lòng còn nhiều hơn em nữa kìa. Em cho rằng tôi đặt điều nói xấu Thu sao? Cứ cho là vậy đi nhưng sao em có thể đến sân khấu và trách móc tôi như vậy? Em chưa bao giờ nghĩ cho tôi sao? Năm năm bên cạnh tôi không bằng một khoảnh khắc em cảm nắng với Thu sao? Điều đó khiến tôi đau lòng đến nổi sau khi em bỏ đi, tôi đã ngã khụy xuống nền đất. Tôi quay cuồng trên mặt đất một lúc lâu mà không thể khóc òa lên. Tôi không cam lòng để em đi nhưng lòng tự ái của tôi không cho phép tôi chạy theo để níu em lại. Vậy mà em đi thật. Tôi ước gì lúc đó em sẽ quay lại, mở cửa ra và nhìn thấy tôi khóc vì em. Em sẽ hối hận vì đã đối xử tệ với tôi. Tôi yếu đuối và hèn mọn quá phải không? Một đại minh tinh như tôi lại đi yêu một cô bé trẻ con như em? Em khinh thường tôi lắm phải không?

Chắc em không thể lý giải được tại sao tôi yêu em. Nhưng tình yêu mà. Nó là một thứ xúc cảm không cần lý do. Nó đến cũng không cần báo trước. Đôi khi, một ánh mắt, một nụ cười vào đúng thời điểm nào đó khi ông thần tình yêu ghé qua cũng làm cho người ta yêu hết đời được. Nên tôi yêu em, cũng chẳng cần lý do gì rõ ràng. Hoặc có thể là tôi cô đơn quá chăng? Cuộc đời của một ngôi sao luôn phải cô đơn nhiều hơn sum vầy. Huống gì là tôi, một ngôi sao lẻ loi, nhạy cảm và lãng mạn. Đã có rất nhiều người đàn ông giàu có, vị thế ngỏ lời yêu thương tôi. Nhưng căn bản tôi không hề tin tưởng vào tình yêu của họ. Họ luôn có những mục đích riêng sau những lời yêu. Chỉ có em thôi, em hồn nhiên, năng động, thân thiện và tốt bụng. Em đến với tôi bằng một tâm hồn thiện lương nhất. Có lẽ bởi vì em không yêu tôi nên em không mưu cầu gì ở tôi. Có lẽ vì em không yêu tôi nên tôi phải yêu em chăng?

Tôi nhớ, đêm đó tôi nhắn cho em rằng tôi yêu em. Tôi nhắn rất nhiều nhưng em không trả lời. Cho đến một ngày tôi nhìn thấy em ngồi chung xe với Thu. Em bây giờ đã trở thành trợ lý riêng của nó. Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy tức giận, tuyệt vọng đến cùng cực. Tôi chỉ muốn phá hủy Thu ngay lập tức. Tôi muốn phá hủy tất cả sự nghiệp của nó gầy dựng lên. Tôi cảm nhận được sự hận thù bùng nổ trong tâm hồn tôi. Tôi hận nó vô tận cùng.

Những ngày sau đó, tôi và Thu chiến tranh ngầm. Tôi đã tuyên bố sẽ không tham gia bất kỳ dự án nào có Thu. Mặc cho truyền thông điên đảo thêu dệt chuyện xảy ra giữa chúng tôi. Nào là tôi và Thu là tình địch khi còn trẻ. Tôi và Thu từng dẫm chân nhau trong một vai diễn..

Thu cũng lên báo nói bóng nói gió rằng cô ta không biết vì sao tôi lại công kích cô ta? Có rất nhiều đồng nghiệp nhắn tin cho tôi hỏi thăm, khuyên nhủ hoặc khiêu khích. Nhưng sau cùng, tất cả mọi người kể cả Thu cũng không biết tại sao tôi lại muốn gây sóng gió khi đã gần ba mươi năm trong nghề tôi chưa hề có một scandal nào? Chỉ có tôi và em biết rõ tôi ghét Thu tại vì sao? Cho nên vào một ngày nắng hạ, em hẹn gặp tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận