Đại Minh Tinh Cái Gì Chứ? Siêu Cấp Phúc Hắc Thì Có!!!
Lương Thái Ngọc chỉ cảm thấy cả người đau ê ẩm, như bị ai xé ra từng mảnh vỡ. Phía sau ót đau ê ẩm, vô lực từ từ mở mắt ra.Tại sao cô lại ở đây?...Ngạo Thiên hắn sao rồi? Hắn không bị gì chứ, có ổn hay không?
"Cô tỉnh rồi à?" Giọng nói lạnh lùng trầm thấp khẽ vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Lương Thái Ngọc cố gắng nhìn rõ người trước mắt mình, hắn mặc một bộ vét màu xanh biển đậm, ngũ quan tuấn mĩ, đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn cô một tia cảm xúc cũng không có.
Lương Thái Ngọc nhìn chầm chầm người đến, giờ phút này cô chỉ sợ là mình đang nằm mơ. Hắn đến thăm cô...là thật sao?Chắc không phải do cô bị xe tông đến nổi hoa mắt nhìn lằm đi!
"Cô sao vậy?"Lãnh Ngạo Thiên cau mày, đưa bàn tay ra đặt lên chán cô. Chắc không phải là đầu óc có vấn đề chứ? Chưa tỉnh hẳn?
Cảm nhận được độ ấm trên thái dương, đầu óc vốn mờ mịt của cô dần thanh tỉnh lại.Nhìn người trước mắt giọng cô yếu ớt nói:"Ngạo Thiên sao cậu lại tới đây?".Hắn làm cho cô thật bất ngờ...
"Tôi có việc cần tìm cô".Hắn nhìn cô lạnh lùng đáp, chẳng lẽ cô lại nghĩ hắn vì quan tâm nên mới đến thăm cô sao?Vớ vẩn thật.
Lương Thái Ngọc thất vọng nặng nề, âm thầm cười khỗ.Cô còn hy vọng rằng hắn sẽ nói là vì lo lắng cho mình nên mới đến đây. Thật là tại sao mày lại ngốc thế hả? Sao cứ mãi trông chờ vào một người như vậy chứ?
"Cậu tìm tôi làm gì?" Cô còn nợ hắn điều gì sao? Mười lăm năm trước hắn đã cứu cô, mười lăm năm sau cô lại đỡ chiếc xe ấy dùm hắn.Hai người họ hẳn là đã không còn nợ nần gì nhau nữa rồi.
"Tôi muốn cô nói với truyền thông là chúng ta không có quan hệ gì, là do cô tự chạy va vào chiếc xe đó không liên quan gì tới tôi" Bỏ qua sự tuyệt vọng trong ánh mắt của cô, hắn tàn nhẫn đưa ra lời đề nghị.
"Được,tôi đồng ý" Lương Thái Ngọc run rẫy đáp.
___Hôm sau_____
Như dự đoán tất cả mọi phóng viên đều đến vây kín phong bệnh của Lương Thái Ngọc.Cuối cùng thì nhân vật chính cũng tỉnh lại họ tất nhiên phải biết nắm bắt cơ hội,để thu thập thông tin!
"Cô Lương cô và anh Ngạo Thiên có quan hệ gì? Tại sao cô lại cứu anh ấy?"Một tên phóng viên nhanh nhẹn hỏi.
Lương Thái Ngọc thanh tĩnh mà đối diện với họ nói:"Tôi và cậu ta chẳng có bất kì mối quan hệ gì.Tôi cứu cậu ấy chẳng qua là để trả ơn "
Đám phóng viên giật mình vì câu nói của cô.Trả ơn gì cơ?
"Anh ấy đã từng giúp đỡ cô sao?" Cũng có khả năng này lắm.
"Không, cậu ấy từng cứu mạng tôi".Cô nói không sai chút nào hắn ta thật sự đã từng như vậy, cứu caí mạng nhỏ này của cô.
"À thì ra là vậy" Mọi người chợt hiểu ra.Sự việc thật đơn giản ngoài sức tưởng tượng của họ.Thì ra cô gái hy sinh cả tính mạng của mình chỉ ivì báo đáp ân tình...
"Tôi mệt rồi, mời các vị ra ngoài" Đám phóng viên đó đã lấy được thông tin mà muốn, và cô cũng đã làm những gì mình nên làm rồi.Nên Lương Thái Ngọc không khách khí đuổi khách ra ngoài.Mà tất nhiên họ cũng chẳng buồn ở lại lần lượt từng người ra về.Haiz...vụ này đến đây là chấm dứt!
"..." Lẳng lặng nhìn một màn này người ngoài cửa,chậm rãi nhếch môi bạc lên thành một đường công tuyệt mĩ. Cô cũng không đến nổi ngốc...có điều không ngờ cô ta vẫn còn nhớ mãi chuyện đó.
"Ngạo Thiên, tôi biết cậu đang ở ngoài đó vào đi"Lương Thái Ngọc bình tĩnh nói.
Lãnh ngạo Thiên đi vào mặt không đổi, mắt lạnh nhìn cô như muốn xuyên thấu suy nghĩ của cô vậy.
"Ngạo Thiên, tôi có thể hỏi cậu một chuyện được không?"
"Ừ"
"Trong mắt cậu tôi kém cỏi đến vậy sao?" Không sai lúc đó cô đã nghe thấy và rất rõ những lời hắn nói.Thật kém cõi!Tại sao lại như vậy,hắn sao có thể nói ra những lời như vậy với cô chứ?
"Cô nghe thấy?"Hắn nhìn cô lạnh nhạt hỏi, có thể khẳng định hắn cũng không để ý đến việc cô nghe thấy những lời đó.
"...."
"Tôi nghĩ cô và tôi chẳng còn gì để nói với nhau cả, tôi về đây"Lãnh Ngạo Thiên lạnh giọng quay người rời đi.
"Một chút....chẳng lẽ một chút lòng biết ơn đối với tôi, cậu cũng không có sao?"Lương Thái Ngọc nhìn bóng lưng cao lớn của hắn,đau đớn hỏi.Dù chỉ một chút thôi hắn cũng không đem lòng cảm kích với những gì cô làm cho hắn sao?
Lãnh Ngạo Thiên dừng bước chân lại, con ngươi đen sâu thẫm lé lên tia vô tình cùng tàn nhẫn nhìn thẳng vào mắt cô lạnh lùng nói:"Chẳng phải tôi xũng đã từng cứu mạng cô hay sao?Vậy thì tại sao tôi phải biết ơn cô chứ?"Họ chẳng nợ gì nhau cả, biết ơn? Hắn mới không có!
Lương Thái Ngọc trầm mặt không nói lời nào.Hắn thật sự một chút cũng không cảm kích,cô biết chứ,nhưng tại sao hắn lại đới sự với cơ như vậy. Cô thệt không hiểu nổi....trong mắt hắn cô có lẽ chỉ là một con cờ để hắn lợi dụng,nhưng cô lại tình nguyện như vậy.Đáng thương thật đáng thương!
"Trong mắt cậu tôi là cái gì?"
Lãnh Ngạo Thiên lạnh mặt nhìn cô,hỏi ngược lại:"Cô không biết trong mắt tôi cô là gì à?".Đừng có mà hỏi ngu ngốc như vậy nữa chứ?
"..."
Sắc mặt Lương Thái Ngọc tái nhợt đau long nhìn hắn, tất nhiên cô biết giây tiếp theo hắn nhất định nói ra những lới khiến cho cõi lòng cô tan nát.
"Trong mắt tôi cô chẳng là gì cả" Lãnh Ngạo Thiên nhìn cô nói, ánh mắt mang theo sự kinh thường.
"Tôi biết đối với cậu tôi chẳng là gì cả"Lương Thái Ngọc nghẹn ngào thừa nhận.Đối với hắn cô chẳng qua chỉ là một cọng cỏ nhỏ,nhưng đối với cô hắn là cả bầu trời.
Lãnh Ngạo Thiên không buồn để ý xem sắc mặt cô có bao nhiêu khó coi cùng đau khỗ mà vẫn lạnh lùng nói tiếp:"Nếu cô đã biết thì sao còn hỏi?Hử?"Có phải là quá rảnh rỗi rồi không?
Tại sao ư?Có lẽ,là vì cô vẫn còn hy vọng ở cậu ư? Hy vọng ở cái người vô tâm này...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...