Ngày thứ tư sau khi Nam Cung Tuấn Khanh rời đi, chúng tôi tiến vào Giang Tô thuộc địa giới của Sở bá vương. Lúc đó đang vào chính ngọ, trong vòng một canh giờ Đào Hoa Thiếu liên tiếp nhận được ba phong thư từ bồ câu đưa thư, dọc đường đi cứ trầm ngâm. Cho đến lúc hoàng hôn, rốt cuộc mới xác nhận tin tức: “Hoàng đế Chu Cao Sí băng hà!
Theo như lịch sử ghi lại, Hán Vương Chu Cao Húc sau khi nghe tin ca ca của hắn chết, hắn không có gan đánh Bắc Kinh mà chỉ âm thầm cho binh mã lén mai phục chặn giết hoàng thái tử Chu Chiêm Cơ đang vội vàng về kinh để chịu tang, sau đó tự lập thành đế. Điều bất ngờ chính là, hắn không chờ lúc đó Chu Chiêm Cơ tới nhưng lại chờ lúc nghe được tin Chu Chiêm Cơ đăng cơ.
Theo lý thuyết, Chu Chiêm trấn thủ ở Nam Kinh, còn Hán Vương ở Nhạc An rất gần với Bắc Kinh, hắn có thừa thời gian để chuẩn bị, nhưng vì sao hắn lại không đợi được Chu Chiêm Cơ?
Đây là bí ẩn vĩnh viễn của lịch sử. Nhưng nếu độc giả đã xem phần đầu của cuốn tiểu thuyết này thì sẽ biết đáp án.
Đấy là nói sau này, tạm thời không đề cập tới.
Còn vào giờ khắc này, Đào Hoa Thiếu nghe xong tin tức liền lệnh cho Đỗ Đỗ Điểu dừng xe ngựa lại, một mình đi vào giữa cánh đồng bát ngát cỏ dại, quần áo bạch y trong ánh tà dương hoàng hôn mờ ảo lạnh bạc, mông lung mà xa xăm.
Đỗ Đỗ Điểu hỏi tôi: “Sở tiên sinh muốn làm gì vậy?”
Tôi phớt lờ cậu ta.
Cậu ta mất mặt, đặt mông vào xe ngựa lấy bầu rượu ra, ngửa đầu uống một hớp, tấm tắc.
Đào Hoa Thiếu đi một lúc thì dừng lại, đứng giữa một đồng cỏ đầy hoa cải dầu, vẫy tay ý bảo tôi qua. Tôi đi đến đó, anh cũng không nói gì, chỉ nắm tay của tôi đi xuyên qua những cây hoa cải dầu thơm ngào ngạt, chân trời ráng đỏ như lửa, ánh hào quang chiếu vào người, mặt trời to đỏ rực như một vòng nguyệt quyến rũ đang dần dần lặn xuống.
Đột nhiên trong lúc đó, tôi lại một lần nữa cảm thụ được sự huyền bí của số phận, tôi xuyên qua trăm năm thời không, chứng kiến một đế vương phong kiến chết đi và một đế vương phong kiến quật khởi, tôi còn là người tham dự trong thời khắc lịch sử trọng đại này, thật là kỳ diệu!
Đào Hoa Thiếu ngắm nhìn mặt trời đỏ hồng xa vời, bỗng nhiên khe khẽ thở dài.
Tôi cũng thở dài.
Anh không nói gì, một lát lại thở dài tiếp.
Tôi lần thứ hai cũng thở dài theo anh.
Đào Hoa Thiếu nghiêng người liếc nhìn tôi, giả vờ giận giữ nói: “Muội đang vui sướng, sao lại thở dài hả?”
Tôi lấy lòng: “Huynh không vui, muội làm sao mà vui được chứ?”
Ánh mắt trong trẻo của anh hiện lên ý cười, cũng không nói gì.
Tôi bật cười, thuận miệng tìm chuyện để nói: “Thật ra, Chu Cao Húc căn bản là người không đáng để huynh giúp hắn, huynh nghĩ mà xem, hắn đã lớn tuổi rồi mà vẫn còn tà tâm, bắt chước cha hắn chém giết cháu trai gì đó, chưa kể là hắn không đoạt được, còn có ý tranh giành, giết người. Hơn nữa, hắn là người bạc nhược thay đổi thất thường, gặp chuyện thì do dự không quả quyết, thiết quyết đoán…”
Đào Hoa Thiếu sắc mặt vẫn kín bưng thì giờ con ngươi chợt lóe sáng, biểu hiện có chút kinh ngạc, ngạc nhiên nói: “Ồ, muội có thể hiểu hắn như thế?”
Tôi hơi sửng sốt, rồi lập tức đắc ý, ngửa mặt lên trời thổi nhẹ một hơi, cười nói: “Muội làm sao mà hiểu hắn chứ, bởi vì muội ghét hắn nên thuận miệng nói thế thôi, ha ha…”
Tôi thấy anh hơi nhíu mày, vội vã nói lại: “Nhưng, muội cũng không phải nói lung tung đâu, sách sử có ghi, hắn dẫn binh mưu phản, hoàng đế phái người khuyên hắn đầu hàng, hắn liền đồng ý luôn. Nhưng thủ hạ của hắn có một thuộc cấp không đồng ý, nói cái gì ‘Thà rằng đánh một trận sống chết, chứ không làm người không nguyên tắc như vậy’…Hắn thấy người đó kiên cường như vậy, lập tức tuyên bố sẽ không đầu hàng, kết quả là…”
Tôi nói đến đây cố ý dừng lại.
Anh rất phối hợp hỏi tôi: “Làm sao?”
Tôi cười nói: “Kết quả hắn vừa nói xong, lại lén chuồn ra thành đi đầu hàng luôn.”
Đào Hoa Thiếu trừng mắt với tôi một lát, rốt cuôc bật cười lên.
Tôi thuận miệng, lại nói: “Cho nên, muội cho rằng, đem bảo tàng đó đưa cho Hán Vương thật sự là …”
Anh khẽ nhướng mày lên: ‘Hả?”
Tôi vội vàng sửa lại câu nói: ‘Hắc hắc…dù sao bọn hắn đều là ngườiChugia, kệ bọn hắn chi tiêu như nào, bọn hắn muốn dùng để đánh nội chiến, chúng ta không xen vào…”
Đào Hoa Thiếu cười nửa miệng.
Tôi cố sức lấy lòng: “Hơn nữa, cho dù không có bảo tàng, chắc chắn Chu Cao Húc sẽ có biện pháp vơ vét tiền tài của dân, như này vậy, coi như chúng ta làm một chuyện tốt, có thể hành động trượng nghĩa vì nước vì dân…”
Đào Hoa Thiếu rốt cuộc cười mắng một câu: “Huyên thuyên.”
Tôi im bặt miệng không nói nữa.
Lúc này, gió đêm thổi tới, xa xa phía thôn trang khói bếp lượn lờ nổi lên những làn khói nhạt bay lên trời, từ màu xám chuyển sang màu trắng, càng làm cho đồng ruộng thêm mênh mông hơn, gần ngay trước mắt là hạt lúa nặng trĩu yên bình …nó không biết ngày hôm nay, có một đế vương vừa rời khỏi trần thế, hoặc có thể nó biết, nhưng đối với nó mà nói thật ra đó là những điều vô cùng bình thường, bắt đầu từ lúc nó ở thời hồng hoang được khai hoang đã lặng lặng nằm đây, trải qua hàng ngàn hàng vạn năm, việc trong nhân gian thay đổi đế vương đã là thường xuyên, không có ai là không già và chết đi, chỉ có nó là vĩnh hằng.
Chạng vạng ngày hôm sau, chúng tôi đến thành Nam Kinh, tại Miếu phu tử tìm một khách điếm thượng đẳng nghỉ ngơi. Tôi sắp xếp hành lý xong liền kéo Đào Hoa Thiếu đi ra ngoài đến quán trà mà lần đầu gặp nhau, thăm lại chốn xưa quả là có một cảm giác rất đặc biệt, phong cảnh vẫn thế, chuyện cũ hiện ra trước mắt. Tôi nhớ lần đầu gặp anh coi anh như một tay ăn chơi bạt mạng liền buồn cười thầm.
Đào Hoa Thiếu trên đường đi trầm mặc không nói gì, đợi đến lúc ngồi xuống quán trà, mới cười nói: “Lúc đó muội thật sự là ngốc nghếch một cách đáng yêu.”
Tôi khẽ nghiêng người quay sang đối diện với anh: “Người ngốc có cái vui của người ngốc.”
Anh cười nói :”Tiền tài là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm tấm chân tình. Ha hả, câu nói này của muội thật là quá trực tiếp.”
Tôi lần thứ hai định trình bày với anh về tư tưởng hám của của mình, bỗng nhiên nhớ tới bảo tàng của Kiến Văn đế, liền đổi giọng: “Chúng ta hiện giờ đang ở thành Nam Kinh rồi, vậy đi đâu tìm bảo tàng đây?”
Đào Hoa Thiếu bĩu môi: ‘Đừng nóng vội.”
Tôi choáng, anh không rốt ruột chút nào sao. Tôi chỉ vừa mới nghe tin bảo tàng giấu ở nơi nào đã muốn đi tìm ngay bằng được, gấp gáp muốn chết, như là bản thân mình vừa đánh mất một khoản lớn chỉ sợ người đi đường nhặt được.
“Đêm dài lắm mộng.”
Đào Hoa Thiếu mỉm cười, rót một chén trà, nói: “Ta đang đợi Lâm Vãn Từ. Không có cô ta, chúng ta sẽ không tìm ra bảo tàng.”
Tôi sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Sao huynh biết cô ta sẽ đến?”
Đào Hoa Thiếu không đáp nhưng lại biểu thiện thái độ rất thản nhiên. Chốc lát sau mới nói: “Cảm giác.”
Tôi im lặng.
Cho đến lúc này, tôi không muốn thừa nhận rằng đối mặt với Lâm Vãn Từ quả thực tôi có chút tự ti. Lúc đầu tôi cự tuyệt đi làm trang chủ Ngự trì sơn trang, không phải là sợ mà không dám làm. Tôi quá quan tâm đến anh, cho nên không dám thăm dò nói đến điểm mấu chốt kia.
Đào Hoa Thiếu từng nói, Lâm Vãn Từ đưa ra yêu cầu làm tôi bất an. Anh chỉ nói đúng một nửa, nghiêm túc mà nói, cô ta là người khiến tôi bất an. Tôi cũng không biết trên đời này có một người đúng là vô cùng hoàn mỹ không một chút khiếm khuyết gì. Đêm đó tại nhà thủy Dao Quang, cô ta đánh một khúc nhạc, Đào Hoa Thiếu vỗ tay tán thưởng…Tôi chưa từng thấy một Đào Hoa Thiếu như vậy, lại càng chưa từng thấy anh tán thưởng một vật gì, lại càng chưa từng tán thưởng tôi bao giờ, tôi cũng không có tài nghệ gì để anh khen ngợi cả, tôi chỉ mang đến phiền phức cho anh, chỉ biết luôn tự cho mình là thông minh, lại không ngờ có lúc như này…Còn Lâm Vãn Từ, cô ta đẹp hơn tôi, thông minh hơn tôi, hiểu Đào Hoa Thiếu hơn tôi…Nói chung sự xuất hiện ngắn ngủi của cô ta đã cảnh tỉnh tôi, càng khiến tôi muốn cùng Đào Hoa Thiếu rời khỏi giang hồ.
Nói cho cùng tôi chỉ là một cô gái ích kỷ, nhưng, tôi không thể tránh khỏi cô ta.
Cô ta đã muốn tới.
Hơn nữa còn tới rất nhanh.
Lúc chúng tôi trở lại khách điếm thì cô ta đang ngồi trong nhã các, y phục thanh nhã đoan trang, không hề trang điểm, mười ngón tay trắng nõn đang gảy huyền cầm, tiếng nhạc róc rách như tiếng nước suối chảy, thanh u nhã tuyệt.
Tôi khẽ liếc nhìn Đào Hoa Thiếu, khuôn mặt anh bình tĩnh, trong ánh mắt đã toát lên tia thưởng thức.
Trong giây lát, Lâm Vãn Từ dừng khúc nhẬ ngước gương mặt rạng rỡ lên, dùng giọng nói nhẹ nhàng nói: “Các ngươi dã trở về, ta đã chờ ngươi rất lâu rồi.” Câu nói sau tất nhiên là nói với Đào Hoa Thiếu.
Đào Hoa Thiếu không nói gì.
Tôi hỏi: “Sao cô biết chúng tôi ở đây?”
Cô ta đứng lên mỉm cười thản nhiên nói: “Đệ tử bản trang đông đảo, ngươi lại là trang chủ tiền nhiệm, đương nhiên phá lệ quan tâm một chút.”
Tôi cứng họng, đi thẳng vào phòng ngủ, cho dù là cô ta tới tìm Đào Hoa Thiếu, Đào Hoa Thiếu sẽ tiếp cô ta. Chẳng có chuyện gì của tôi ở đó cả.
Tôi phiền muộn ở trong phòng nửa ngày cũng không thấy Đào Hoa Thiếu vào, Đỗ Đỗ Điểu cũng không biết đi đâu chơi rồi. Tôi mở cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy hai bên bờ sông Hoài đèn đuốc sáng rực, thuyền hoa sóng sánh, thỉnh thoảng có tiếng ca tiếng cười theo gió vọng tới, quả nhiên là phù hoa.
Đáng tiếc lúc này tôi không có tâm trạng thưởng thức cảnh đêm, một mình đấu tranh tư tưởng, trong lòng đầy nỗi buồn bực khó hiểu. Tôi định đóng cửa sổ lại. Bỗng nhiên nhìn thấy trong đám đông đó có một bóng dáng quen thuộc. Tôi thấy kỳ lạ nhìn thoáng theo rồi vội vã leo lên tường rồi trượt ra ngoài, chăm chú đi theo bóng trắng kia trong làn sóng người. Đi được một lúc, đối phương bỗng nhiên lên một con thuyền hoa, con thuyền bồng bềnh rời đi xuôi theo dòng sông.
Tôi đi dọc theo sông Hoài một hồi, mắt thấy thuyền hoa càng lúc càng xa, trong lòng sốt ruột, trên sông có hai chiếc thuyền đang đi theo chiếc thuyền hoa kia, nếu thi triển khinh công cũng có thể vượt qua đến chiếc thuyền đó, nhưng tôi không biết bơi nên cũng khá sợ hãi.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi quyết định thử một lần, liền thả người nhảy lên bay vút tới chiếc thuyền đó, mũi chân vừa chạm vào đầu thuyền liền mượn lực lần thứ hai nhảy lên, bên trong thuyền vẫn vang lên tiếng leng keng, đúng là chưa bị phát hiện ra. Bản lĩnh này tôi luôn được xem qua ti vi, lúc này tự mình thi triển cũng thấy vô cùng đắc ý. Vừa nghĩ như vậy hai chân đã đặt lên boong thuyền bằng gỗ lim của chiếc thuyền hoa, thân thuyền vững chãi không hề lắc lư.
“Công phu giỏi.”
Một thiếu niên bạch y ngồi ngay ngắn trong khoang thuyền vỗ tay khen ngợi, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần. Gương mặt tươi tắn đầy sức sống, hai cánh tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vỗ vào nhau, âm thanh vang dội.
Tôi hất đầu hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
‘Bởi vì ngươi.”
“Hả?”
“Ta vốn phụng lệnh của thái tử điện hạ đem ngươi đi gặp hắn ở kinh thành, nhưng hiện giờ…” cô ta đứng lên, đôi mắt mỹ lệ tràn đầy sát khí, “hiện giờ, ta đã thay đổi chủ ý.”
“Bởi vì Phong Đình Tạ phải không?”
Cô ta không đáp.
Tôi nói: ‘Hoàng đế đã băng hà rồi, cô biết là tôi không nói dối, hoàng thái tử chắc chắn thuận lợi đăng cơ. Coi như tôi đã giúp Phong ĐÌnh Tạ hoàn thành tâm nguyện, cô cần gì phải tự làm mình đau khổ?”
Ánh mắt cô ta sắc bén nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Ngươi không phải là Dung Sơ Cuồng.”
Tôi nghe thế ngẩn ra, trong lòng thầm kêu không ổn rồi: quả nhiên là ngoài dự liệu, phiền phức đã tới! Nhưng nét mặt tôi vẫn lạnh tanh, hỏi ngược lại: “Ý cô là gì vậy?”
Cô ta chăm chú nhìn tôi nhưng không nói lời nào.
Tôi cũng đối diện với cô ta một lúc, bỗng nhiên đầu óc lóe lên, nói: ‘Nói như vậy, trên đường tôi gặp phải sát thủ, là cô phái tới đúng không?”
Cô ta gật đầu nói: ‘Không sai.”
Tôi cười khổ nói: ‘Phong cô nương làm việc thật khiến người khác khó hiểu.” Dừng một chút, tôi lại nói tiếp: ‘Nhưng, nếu thái tử điện hạ muốn gặp tôi, còn Phong cô nương lại muốn giết tôi, vậy cô sẽ ăn nói thế nào đây?”
Cô ta lạnh lùng nói: “Đó là chuyện của ta.”
Tôi bất đắc dĩ, hỏi tiếp: “Cô dựa vào đâu mà cho rằng tôi không phải là Dung sơ Cuồng?”
Cô ta không đáp, nhưng ánh mắt như muốn xuyên thủng qua người tôi.
Tôi lại hỏi: “Nếu như tôi không phải là Dung Sơ Cuồng, vậy tôi là ai? Dung Sơ Cuồng thật sư đang ở đâu?”
Lúc này tôi đã hạ quyết tâm, cho dù đã bị vạch trần, vậy đơn giản là thừa nhận, vứt bỏ cái thân phận Dung Sơ Cuồng này luôn đi để đỡ phải có nhiều phiền phức. Ai ngờ cô ta nói: “Ta không biết.”
Tôi ngẩn ra.
“Ta mặc kệ ngươi là ai? Mặc kệ ngươi muốn giả trang Dung Sơ Cuồng để làm gì? Nhưng ta tuyệt đối không cho ngươi đi gặp thái tử điện hạ.”
Tôi nín thở không nói gì, không gian tĩnh lặng.
Khuôn mặt cô ta lạnh như sương, ngữ khí lạnh băng: “Ngươi làm sao mà biết được sự việc trong nội cung? Thậm chí ngay cả bệnh tình nặng nhẹ của hoàng đế mà ngươi cũng biết…Tổ chức của ngươi là gì? Có mục đích gì?”
Nghe vậy, trong lòng tôi nảy sinh cảm giác dở khóc dở cười.
“Nếu ngươi không nói, lòng sông Hoài sẽ là nơi chôn xác của ngươi.”
Cô ta nói xong vẫy tay, trong thuyền hoa xuất hiện bốn gã hắc y nhân. Xung quanh xuất hiện một bầu không khí nghiêm trọng.
Tôi đưa mắt nhìn quanh, mới phát hiện từ lúc nào chiếc thuyền hoa đã ở giữa mặt nước rộng mênh mông, ánh trăng chiếu xuống mặt nước lóng lánh, mỹ lệ khiến người khác mê mẩn.
Phong Tịnh Ly khẽ cười, nói: “Nếu là đơn đả độc đấu, ta sẽ không phải là đối thủ của ngươi, thêm bốn cẩm y vệ kia cũng chưa chắc có thể thắng ngươi. Nhưng ta phát hiện ra ngươi có một nhược điểm trí mạng, đó là sợ nước.”
Tôi lấy lại bình tĩnh, nói: “Xem ra cô trăm phương ngàn kế là để dụ tôi…”
“Không sai.”
Lúc này, thuyền hoa bỗng nhiên lắc lư mạnh, tôi vội vận công giữ trọng lượng cân bằng. Bốn tên hắc y nhân lặng lẽ cùng nhau lao tới, bốn luồng hàn quang nhanh chóng tàn khốc. Tôi tay không tấc sắt, chỉ có thể thi triển khinh công để tránh né, nhưng không gian thuyền hoa chật hẹp. Bốn người đó đều là cao thủ hạng nhất, kiếm pháp linh động, lại thêm thuyền hoa lắc lư mạnh, còn chưa giao thủ trực tiếp mà tôi đã có cảm giác không ổn rồi.
Một ý niệm bất an nảy sinh trong đầu, sự tình thực sự là không ổn. Một luồng kiếm cùng với tiếng kêu răng rắc, thuyền hoa bỗng nhiên rạn nứt ra, nước sông lạnh lẽo trong nháy mắt tràn ngập vào trong thuyền. Đến lúc này, tôi càng thêm kinh hoảng, vội dùng chưởng phong bức lui mũi kiếm vừa tới trước mặt, tên còn lại dùng nhuyễn tiên đánh xuống phía dưới, chân tôi suýt chút nữa thì ngã xuống sông, lập tức…một luồng kiếm khác lại kề sát mặt, tôi vội vàng cúi đầu khom người….
Vì vậy, tôi thành công rơi xuống nước.
Ý thức cuối cùng của tôi chính là nước sông Hoài mơ hồ có hương vị vô cùng thơm ngát, hoặc là do nước mắt cùng với phấn son ngưng tụ thành cũng nên.
Tin tức Dung Sơ Cuồng chết dường như trong một đêm truyền khắp giang hồ. Đối với chuyện này, giang hồ bằng hữu đều nhất trí cho rằng :”Cô ta chết vẫn chưa hết tội, cô ta dám can đảm phản bội thiên hạ đệ nhất trang, nếu không chết mới là kỳ lạ.”
Trên giang hồ mỗi ngày đều có vô số những chuyện đồn nhảm, thật có giả có, nửa thật nửa giả, không thể tin toàn bộ được, mọi người hay nghe phải những tin đồn nhảm vỉa hè, cuối cùng sự việc trở nên hoàn toàn thay đổi, nếu đương sự bất hạnh nghe được, nếu sức chịu đựng kém chỉ sợ giận sôi lên thổ huyết mà chết, còn nếu sức chịu đựng giỏi thì cũng khiến người đó dở khóc dở cười.
Lúc này biểu hiện của Lâm Vãn Từ khiến tôi dở khóc dở cười.
Cô ta ngồi trong Nhã các ở Vãn thanh lâu, hai tai nghe trót lọt tin tức của bốn phương tám hướng. Những… lời đồn đãi này cố nhiên là vô cùng kỳ diệu đối với Ngự trì sơn trang, thiên uy không thể phạm vào. Nhưng, nếu cô ta ngồi đối diện với người là Đào Hoa Thiếu, vì vậy đương nhiên phải tỏ thái độ khác. Cho dù là từ trước đến này cô ta luôn túc trí đa mưu, nhưng cũng khó tránh khỏi có chút lúng túng khó xử.
“Ta đã truyền lệnh cho tổ chức Phong Ảnh của bản trang để cho bọn họ toàn lực truy ra nơi phát ra tin tức này.Tin rằng rất nhanh có kết quả thôi.” Cô ta hướng về Đào Hoa Thiếu, dùng ngữ khí rất thoải mái mà nói.
Đào Hoa Thiếu chỉ im lặng không nói gì, sắc mặt của anh rất bình tĩnh, không nhìn ra hỉ nộ ái ố trên đó, đôi mắt càng toát lên vẻ thâm sâu khó lường.
Lâm Vãn Từ lại nói: “Với võ công của Sơ Cuồng, trên giang hồ có người có thể giết được nàng cũng không nhiều, có thể là có nhầm lẫn gì đó…”
Đào Hoa Thiếu phất tay ngắt lời cô ta, nói: “Tất cả đều có thể xảy ra.”
“Sở tiên sinh nói những lời này có phải là nghi ngờ ta không?” Lâm Vãn Từ bất mãn hỏi.
“Ngươi quả thực là có tâm giết Sơ Cuồng.” Đào Hoa Thiếu thẳng thắn.
Lâm Vãn Từ im lặng một chút, rồi mới nói: ‘Không sai, nhưng đó đã là chuyện trước đây rồi.”
Cô ta dừng một chút, đưa mắt nhìn xuống sồng Hoài, tiếp tục nói: “Tâm tình con người cũng không khác gì sóng nước, tùy theo thời gian mà thay đổi theo. Trước đây ta không thích cô ta, muốn giết cô ta, tất cả đều là do bị bắt buộc, giờ thì đương nhiên không cần phải làm vậy nữa. Sự việc lúc đó với lúc này…”
Cô ta nói đến đó bỗng nhiên im bặt.
Đào Hoa Thiếu sắc mặt lạnh tanh hỏi: “Lúc đó làm sao? Lúc này làm sao?”
Cô ta không đáp, qua một lúc lâu mới than thở: “Lúc đó, cô ta phản bội bản trang, vốn nên theo gia quy bản trang mà xử trí, nhưng chúng ta không dám đắc tội với Sở tiên sinh, không thể làm gì…”
Sắc mặt của Đào Hoa Thiếu khó tin, hỏi: “Lâm tiểu thư, nếu ngươi nghĩ không thể đắc tội với ta, nên nói những lời nói thật ra.”
Lâm Vãn Từ nao nao, lập tức khôi phục lại sắc mặt bình thường, mỉm cười nói: “Ngay cả bản đồ bảo tàng ta cũng hai tay dâng lên, Sở tiên sinh vì sao không tin tưởng ta?”
Đào Hoa Thiếu nghe vậy cười nói: “Ta có hai việc muốn thỉnh giáo Lâm tiểu thư, xin hãy trả lời thật cho.”
“Không dám dối gạt tiên sinh.”
“Thứ nhất, ba năm trước, trên Ngọc bích phong Lâm Thiếu Từ đột nhiên cự hôn là như nào? Thứ hai, ngày đó tại Cô Tô, sự thật Sơ Cuồng bị trúng độc?”
Lâm Vãn Từ không nói gì, trầm mặc trong chốc lát rồi mới nói: “Ba năm trước, Lâm Thiếu Từ có quan hệ xác thịt với Phong Tịnh Ly. Để chịu trách nhiệm với Phong Tịnh Ly, hắn chỉ có thể cự hôn. Về vấn đề thứ hai…Phong Tịnh Ly đến Cô Tô tìm Dung Sơ Cuồng, xác thực là do ta bày mưu đặt kế, một hòn đá ném trúng hai con chim, có thể diệt trừ Dung Sơ Cuồng, còn có thể uy hiếp được Phong Tịnh Ly, đáng tiếc…”
Cô ta hơi ngửa đầu, khẽ thở ra mùi hương nhẹ nhàng của hoa lan, buồn bã than thở:”Đáng tiếc trên đời này, không ai có thể chân chính nắm chắc toàn bộ chi tiết tỉ mỉ một kế hoạch.”
Đào Hoa Thiếu hơi nhíu mày: ‘Lâm tiểu thư vì sao phải làm vậy?”
Lâm vãn Từ nhìn Đào Hoa Thiếu cười nửa miệng: “Nếu ta không làm như vậy, Sở tiên sinh làm sao mà lấy được kiều thê? Còn nữa, tiên sinh còn phải đa tạ ta mới đúng.”
Cô ta nói xong mỉm cười, nụ cười tươi tắn như mặt trời tháng ba.
Đào Hoa Thiếu trong giây lát thất thần, lặng im một lúc mới nói: “Lâm tiểu thư thật sự là thông minh tuyệt đỉnh…”
Lâm Vãn Từ cười khúc khích, tiếp lời nói:”Thông minh? Thông minh thì có ích gì chứ? Dung Sơ Cuồng thuở nhỏ luôn vụng về ít nói, lớn lên chỉ có ưu điểm duy nhất là chăm chỉ, nhưng mấy người sư ca trong sư môn mọi chuyện đều theo cô ta, mang theo cô ta lên núi bắt thỏ hái hoa dại…Bọn họ không hề cho ta đi theo cùng, khi còn bé, ta vẫn nghĩ là do ta bị bệnh, sau này lớn lên ta mới biết không phải như vậy…A! Bọn họ không cho ta đi chơi cùng là trò bịp của bọn hắn lừa gạt ta cho đến tận bây giờ…” Giọng nói của cô ta có chút kích động, dừng lại, hít một hơi thật sâu.
Đào Hoa Thiếu gật đầu nói: “Namnhân thường có chút khiếp sợ khi đối mặt với nữ nhân quá thông tuệ nhạy bén.”
Lâm Vãn Từ nét mặt đỏ lên như vầng trăng non mới mọc, dưới ánh mặt trời càng toát lên vẻ quyến rũ mê hoặc, khóe môi khẽ cười: “Đó chỉ là một lũ hèn hạ, Sở tiên sinh là người cao siêu, đương nhiên sẽ không…”
Cô ta đang nói bỗng im bặt, trên mặt đột nhiên đỏ bừng lên.
Đào Hoa Thiếu nhìn cô ta, giật mình, ho nhẹ một tiếng, nói:”Các ngươi lúc đầu lợi dụng Sơ Cuồng là vì bản danh sách, vì sao tại Cô Tô lại muốn giết nàng?”
Lâm Vãn Từ ngẩng đầu lên, cười nửa miệng, nói: “Sơ tiên sinh cứ coi như là ta ghen ghét với cô ta không được sao.”
Đào Hoa Thiếu hơi bất ngờ, trầm mặc một lúc mới cười nói: “Lâm tiểu thư là người lấy đại cuộc làm trọng. Cho dù ngươi đúng là ghen ghét với Sơ Cuồng, nếu không có nguyên nhân bất đắc dĩ, tin rằng sẽ không làm như vậy.”
Lâm Vãn Từ nở nụ cười: “Ta vẫn tưởng Sở tiên sinh rất hiểu nữ nhân?”
Cô ta ngừng lại một chú, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ hướng ra sông Hoài, nh mặt trời chiếu lóng lánh dưới dòng sông, giọng nói của cô ta cũng tự nhiên lộ ra hàm xúc của một người cô độc lạnh lẽo.
“Tâm tình của nữ nhân khó khăn nhất chính là sự suy xét, có đôi khi ngay cả chính ta cũng không thể khống chế…không sai, ta hận cô ta, hận không có lý do chính đáng. Nhưng ta không thể khống chế được mình.”
Cô ta cười cay nghiệt: “Ngươi cho là Dung Sơ Cuồng không biết ta hận cô ta ư? Cô ta biết, cái gì cô ta cũng biết hết, nhưng cô ta sẽ không phản kháng, cô ta đối với Lâm gia vĩnh viễn ngoan ngoãn phục tùng, tuyệt đối trung thành, cô ta từ nhỏ biết chuẩn bị cái chết vì Lâm gia. Là gia mẫu đã nhìn trúng tính cách này của cô ta nên mới quyết định thu dưỡng cô ta. Cả đời gia mẫu chưa bao giờ nhìn lầm bất kỳ ai, bọn họ đều nói là ta thông minh, ha hả…Bọn họ không biết, ta còn kém xa so với gia mẫu.”
Lúc cô ta nói trên mặt toát lên vẻ mê đắm, ánh mắt bỗng nhiên dịu dàng như nước.
Đào Hoa Thiếu nói: “Theo ta được biết, Lâm lão phu nhân mất sớm, lúc đó Lâm tiểu thư còn nhỏ…”
Lâm Vãn Từ cười lạnh lùng nói: “Không sai, đúng là gia mẫu mất sớm, nhưng bà ta cái gì cũng liệu hết được, thậm chí còn dự liệu được những việc xảy ra hai mươi năm sau.”
“Chuyện hai mươi năm sau là…” Đào Hoa Thiếu hơi nhíu mày.
“Ví dụ như, cô ta và Lâm Thiếu Từ yêu nhau, gia mẫu đã có di ngôn, Dung Sơ Cuồng tuyệt đối không được gả cho Lâm gia.”
“Hả, vì sao?”
Lâm Vãn Từ không đáp, ánh mắt trong suốt lẳng lặng nhìn Đào Hoa Thiếu, bỗng nhiên cười nói: “Dù sao những lời sắp nói với Sở tiên sinh cũng không gây trở ngại gì. Bởi vì Dung Sơ Cuồng đã không phải là Dung Sơ Cuồng ngày trước nữa rồi, nhưng…”
Đào Hoa Thiếu biến sắc, tiếp lời: “Ngươi biết từ lúc nào?”
Lâm Vãn Từ cười: “Sở tiên sinh đừng quên, ta biết cô ta hơn hai mươi năm rồi, cô ta gạt được người khác nhưng không thể gạt được ta.”
Ánh tà dương tắt dần, ánh nắng lướt qua sông Hoài, đem nhà ở cây cối và người đi trên đường những bóng dáng mờ nhạt cùng chiếu xuống làn nước, nước sông lững lờ chảy xuôi dòng về phía trước.
Đào Hoa Thiếu trầm mặc không nói gì, chỉ có khuôn mặt được giấu trong bóng râm, hàng lông mày rậm khẽ nhíu lại, đôi mắt khẽ khép hờ, ánh mắt đen sâu thẳm, trong con mắt như có một màn sương mờ nhòa đi khiến người khác nhìn như không thực. Trong tay nắm chặt chén trà tinh xảo bằng men xứ màu xanh biếc, ngón giữa thon dài khẽ vuốt ve hoa văn ở giữa chén, dường như rất vô thức.
Nước trà trong chén đã nguội từ lâu, màu xanh nguyên bản đã chuyển màu, dần dần lộ ra vẻ thô ráp sần sùi của nền đất.
Trong yên lặng, Lâm Vãn Từ đột nhiên cười, cười xong lại thở dài một tiếng: ‘Xem ra lời đồn đại không thể tin được.”
Đào Hoa Thiếu khẽ nhíu mày nhìn cô ta.
Cô ta dùng giọng điệu châm biếm nói: “Lời đồn nói Sở tiên sinh hỉ nộ không hiện ra mặt. Vì sao lúc này ta lại thấy trong mắt tiên sinh có hai chữ sợ hãi, những lời đồn đãi thật quá khác xa, là bởi vì quá quan tâm sẽ bị loạn hay sao? Ha hả.”
Đào Hoa Thiếu không nói gì, nhưng khóe miệng nhếch lên nụ cười gượng gạo.
Lâm Vãn Từ lại bật cười to lên, gần như là trào phúng: “Ta thật không hiểu, Dung Sơ Cuồng này rốt cuộc có điểm gì đặc biệt mà đáng để Sở tiên sinh..”
Ánh mắt Đào Hoa Thiếu chợt chuyển sang sắc bén lạnh băng.
Lâm Vãn Từ lập tức ho nhẹ một tiếng, không dám nói gì thêm nữa, bầu không khí trở nên ngượng ngùng.
Đào Hoa Thiếu cũng không từ chối, anh lặng im một lúc mới nói: “Không sai, Sơ Cuồng có rất nhiều thiếu sót. So với ngươi, nàng không thông minh sắc sảo bằng ngươi. Cho nên ngươi khinh thường nàng…nhưng, giả dụ ngươi cho là bản thân mình mỹ lệ thông tuệ thì sẽ càng đạt được nhiều niềm hạnh phúc, vậy thì ngươi sai rồi.”
Anh ngừng lại một chút, nhìn thẳng vào Lâm Vãn Từ: “Hạnh phúc cho tới bây giờ đều thuộc về những nữ tử bình thường, ngươi quá mức xuất sắc, số phận của ngươi sẽ không được như họ.”
Lâm Vãn Từ không nói gì, gương mặt mỹ lệ trắng bệch, hai tay nắm chặt lại trong ống tay áo.
Đào Hoa Thiếu tiếp tục nói: “Người như Lâm tiểu thư đây, thế gian rất khó tìm được nam tử xứng đôi, do vậy có sự oán hận cũng là điều có thể hiểu được. Chỉ là, ta không thích nghe người khác chê trách thê tử của mình ngay trước mặt ta.”
Lâm Vãn Từ rất nhanh khôi phục lại sắc mặt bình thường, hai bàn tay trắng nõn khẽ hất ống tay áo, đứng lên, mỉm cười nói: “Xin lỗi. Vừa rồi ta mới làm càn, những lời tiên sinh nói ta nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Đào Hoa Thiếu cười nhạt, nói: ‘Làm phiền Lâm tiểu thư.”
Lâm Vãn Từ cười tươi như hoa, hơi cúi người cáo từ.
Đào Hoa Thiếu nhìn bóng dáng đỏ thắm của cô ta đi xuống cầu thang, mày kiếm như hai chiếc lá khẽ giãn ra.
Trong quán trà lâu tiếng người thưa thớt dần, ánh tà dương đã tắt hẳn. Trên lầu người đến người đi chỉ còn lại Đào Hoa Thiếu thủy chung vẫn ngồi trong nhã các, không hề cử động, chén trà vẫn nắm trong tay, nước trà đã lạnh ngắt từ lâu bỗng tỏa ra hơi nóng.
Anh dường như ngay cả Đỗ Đỗ Điểu đến gần cũng không phát hiện ra. Anh vẫn còn đang chìm đắm trong tâm trạng tư lự.
Đỗ Đỗ Điểu cũng không dám quấy rối Đào Hoa Thiếu, tự rót cho mình một tách trà, đưa lên miệng lạnh ngắt liền giật mình, ngẩng lên nhìn chén trà của Đào Hoa Thiếu, nhìn thật kỹ, bỗng nhiên hiểu ra liền nghẹn họng mồm há hốc. Cậu ta biết người trước mắt võ công rất lợi hại, nhưng lại không biết là lại có thể lợi hại đến mức như này.
Lúc này, Đào Hoa Thiếu mới lạnh nhạt hỏi: “Sự tình thế nào rồi?”
Đỗ Đỗ Điểu hồi phục lại tinh thần, lại ba hoa thổi phồng bản lĩnh của mình lên: “A, cái việc nhỏ nhoi kia, ta tự mình xuất thủ đương nhiên là thành công rồi…”
Bỗng thoáng thấy sắc mặt nghiêm trang của Đào Hoa Thiếu, cậu ta liền câm miệng, lấy từ trong người ra một vật đưa qua.
Vật này được một tấm vải màu xanh biếc lóng lánh bao lấy bên ngoài, thêm một dải lụa mỏng màu trắng quấn quanh tạo thành một chiếc nơ con bướm. Đào Hoa Thiếu nhận lấy, cũng không mở ra xem, chỉ dùng tay sờ qua, khẽ nhíu mày, rồi lại mân mê tiếp, thần sắc biến đổi, đôi môi khẽ nhếch lên nụ cười nửa miệng.
Đỗ Đỗ Điểu từ lúc biết Đào Hoa Thiếu đến giờ cũng chưa từng thấy biểu hiện phong phú trên nét mặt Đào Hoa Thiếu như vậy. Cậu ta cũng chưa phát hiện ra có điểm gì kỳ lạ, cũng không biết rốt cuộc đó là vật gì, lúc cậu ta mò mẫm trong tay cũng chỉ thấy toàn vải vóc mà thôi.
“Tiên sinh, đó là vật gì vậy?”
“Từ lúc ngươi nhận được thứ này, đã mất mấy canh giờ rồi?” Đào Hoa Thiếu không trả lời mà hỏi lại.
“Khoảng chừng bốn năm canh giờ.”
“Cụ thể hơn đi.’
“Gần năm canh giờ, không thể cụ thể hơn được nữa, ta…trong thời gian đó ta lỡ đánh một giấc ngủ, hắc hắc…” Cậu ta cười gượng vài tiếng, nhìn Đào Hoa Thiếu thấy không có phản ứng gì, sợ hãi nói tiếp: “Được rồi, ta thừa nhận ta có đến Túy Hồng Lâu uống rượu, nhưng ta cũng không làm bậy gì, chỉ là uống một chút rượu thôi, sau đó ta cầm đồ vật này trở về ngủ một giấc…”
Đào Hoa Thiếu càng nhíu chặt mày, xen vào: “Vậy hiện giờ ngươi có biết bước tiếp theo nên làm gì không?”
Đỗ Đỗ Điểu vội gật đầu, nói: “Biết biết…”
Đào Hoa Thiếu hừ một tiếng, bỗng nhiên buông tay ra, đứng dậy đi xuống lầu.
Chiếc chén men sứ màu xanh rơi xuống bàn, không hề vang lên một tiếng động nào. Bên trong một giọt nước cũng không hề sánh ra ngoài. Đỗ Đỗ Điểu tò mò cúi người nhìn, chỉ chốc lát đã thở ra một hơi: “Oa! Tuyệt…”
Nói còn chưa xong, chiếc chén men sé bỗng nhiên tách một tiếng. Từng mảnh bột vụn bị hơi thở của cậu ta làm cho bắn tung ra xung quanh – chiếc chén men sứ màu xanh đã nát tan từ lúc nào nhưng lại bị một đạo lực mạnh mẽ giữ lại vẫn hoàn hảo như ban đầu, chỉ là do chưa bị một ngoại lực nhỏ nào phạm vào thôi.
Lần này thì Đỗ Đỗ Điểu thật sự kinh hãi mồm há hốc mắt trợn trừng. Từ trong nội tâm vô cùng bội phục Đào Hoa Thiếu. Từ nay về sau hơn mười năm, cậu ta tu tâm dưỡng tính, hết sức chuyên chú một mực theo Đào Hoa Thiếu học nghệ, sẽ trở thành võ học tông sư để đời.
Còn vào giờ khắc này, cậu ta tỉnh táo lại, hai ba bước nhảy xuống lầu thì bóng dáng Đào Hoa Thiếu đã mất tăm. Bóng đêm hạ xuống, hai bên bờ sông Hoài đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng lung linh càng toát lên sự náo nhiệt.
Đỗ Đỗ Điểu từ trà lâu đi theo hướng Tây, đi theo ven bờ sông Hoài cứ dọc nhắm theo hướng đông mà đi, qua một đình nghỉ chân thấy cô nương đẹp thì đùa giỡn hai câu, như vậy đi ước chừng khoảng một canh giờ, tiếng hoan ca từ Miếu phu tử đã xa dần rồi không nghe thấy gì nữa. Trong không trung môt vầng trăng sáng tỏ, tỏa xuống ánh sáng như tấm gương pha lê mờ ảo nghiêng xuống cùng với ánh nước xanh biếc dập dờn. Làn gió đêm mang đến cảm giác man mát, tiếng ếch kêu cùng tiếng côn trùng kêu vang lên trong làn nước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...